Ta Là Chí Tôn

Chương 813: Đổi "Niên"



Hiện tại, Tứ Quý lâu phải đối mặt với tình cảnh bị chán ghét vứt bỏ, chán ghét vứt bỏ một cách cực đoan nhất, cũng chính là cảnh khí vận phản phệ khó vãn hồi nhất!

Cảnh này, tuyệt không phải thứ mà cao tầng Tứ Quý lâu muốn thấy!

Đối mặt với tiếng gầm mâu thuẫn như thế, người bình thường tâm lý hơi kém chút, đoán chừng đã trực tiếp bị sợ đến phát điên.

Nhưng mà Niên tiên sinh chỉ hừ một tiếng, một tiếng hừ như sấm rền vang, cường thế rung động lòng người, người người đều chấn động, không tự chủ mà biến sắc, thân hình lảo đảo.

Một suy nghĩ kinh khủng thản nhiên dâng lên: Niên tiên sinh này là ai, tại sao lại có uy thế khủng bố đến vậy!

- Địa điểm quyết chiến cuối cùng là Thiên Huyền nhai, nếu các ngươi không đi, ta cũng sẽ không ra mặt, hy vọng các ngươi có thể tiếp tục chờ, chờ đến lần ta lộ diện tiếp theo.

Chữ trên không trung lại thay đổi:

- Tin rằng Tứ Quý lâu còn không có năng lực bắt ta ra a.

- Cần ta thể hiện chút nữa sao? Mấy ngày nay ta tới tới lui lui khắp Thiên Đường thành, thậm chí ngay hiện tại, các ngươi có thể phát hiện ta ở đâu a? Có thế bất kỳ dấu vết nào không? Hiện tại, chúng ta đang ở ngay đây, nhưng các ngươi có khả năng bắt được ta sao? Các ngươi biết thân phận ta thì có sao cơ chứ? Chẳng lẽ ta thực sự ngu ngốc đến mức ngồi nhà chờ các ngươi tới cửa?

- Chỉ cần một ngày ta không xuất hiện, kế hoạch của Tứ Quý lâu các ngươi cũng không thể viên mãn!

Chữ viết trên không trung biến đổi rất nhanh, nhưng lại cho người ta cảm thấy thản nhiên, thong dong thoải mái.

Thanh âm ưu nhã của Niên tiên sinh lại vang lên:

- Tứ Quý lâu ta từng đối phó với rất nhiều kẻ biết ẩn núp như ngươi, nhưng chỉ cần ngươi đã bại lộ hành tung, chúng ta có thể nhằm vào nhược điểm của ngươi, người trong Thiên Đường thành, trong Vân phủ đều không ít. Chẳng lẽ ngươi không để ý tới sống chết của bọn hắn sao?

Chữ trên không trung lại biến đổi:

- Thiên Huyền nhai, vẫn còn nợ máu tám huynh đệ! Ngươi nói xem?

- Ta cho các ngươi ba ngày thời gian, để các ngươi tới Thiên Huyền bố trí, tương tự như lần trước vậy!

Chữ trên không trung dừng lại, sau đó không còn tiếp tục biến hóa.

Niên tiên sinh lại nói mấy câu, có uy hiếp, có đe dọa, nhưng trên không trung đã không còn bất kỳ biến hóa.

Mãi cho đến nửa canh giờ sau, mây đen trên không trung mới phiêu tán, trời xanh trong bắt, vạn dặm không mây.

Mây đen dần tán, toàn bộ Thiên Đường thành lập tức tạo thành bão táp mắng chửi.

Ngay trong ngày này, mấy ngàn vạn con dân Thiên Đường thành không ngoại lệ đều mở miệng mắng Tứ Quý lâu, người sở thuộc Tứ Quý lâu thực đúng gặp vận rủi lớn, nữ tính thân thuộc mười mấy đời bị cả ngàn vạn người ân cần hỏi thăm, hơn nữa không chỉ có một lần.

Ô ngôn uế ngữ, các lời lẽ ác độc tầng tầng lớp lớp.

Mà chủ nhân Tứ Quý lâu, Niên tiên sinh lại càng là đối tượng được mọi người trọng điểm chiếu cố, tổ tông mười chín đời không ai may mắn thoát được, mắng đến thương tích đầy mình, không còn nhân dạng!

Đám người Tứ Quý lâu nằm vùng tức đến nổi đầy gân xanh, một bụng biệt khuất, lại không có chỗ phát tiết.

Trả thù?

Trả thù thế nào?

Tình cảnh hiện tại là mấy ngàn vạn người cùng mắng, ngươi đi tìm ai mà trả thù?

Giết từng người một? Cho dù ngươi có thực lực như Niên tiên sinh, giết được số người này cũng đủ mệt đến hộc máu mà chết!

Thậm chí, bọn họ còn có một phỏng đoán đáng sợ, mấy ngàn vạn người này cũng mới chỉ là mới bắt đầu, chờ tin tức truyền ra ngoài, người mắng chửi sẽ càng thêm nhiều, khi đó, có lẽ sẽ là vài ức, có lẽ hàng tỷ người cùng mắng cũng có thể, dù sao tổng dân số Ngọc Đường cũng là một con số rất khả quan a!

Mà thực cho đến lúc đó, chẳng phải chỗ nào cũng nghe được tiếng mắng sao… muốn trả thù thế nào?

Tứ Quý lâu lập tức đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất, toàn bộ rời xa Thiên Đường thành, rời xa khỏi nơi ầm ĩ.

Đúng vậy, rời khỏi nơi ầm ĩ, ngay cả thành trấn ở xa xôi cũng không dám lưu trú, trực tiếp chạy đến Thiên Huyền nhai!

Bởi vì kịch bản chửi rủa này, từ giờ trở đi, sẽ một mực kéo dài, kéo dài đến rất lâu.

Bất kể là quan lớn hay buôn bán nhỏ, mặc kệ là sáng sớm hay giữa trưa, bất kể là uống rượu hay ngồi tám nhảm, mở miệng đều là mắng Tứ Quý lâu không bằng súc sinh, ngậm miệng chính là Tứ Quý lâu chết nhanh cho sạch đất!

Ngay cả tổ tông mười tám đời cũng bị mắng.

Thậm chí như vậy còn chưa hết hận.

Vô số dân chúng đề nghị, thượng tấu. Đám quan lại cũng tiếp sức, chuyển tới Hoàng đế Bệ hạ.

Trước đó, qua ngày ba mươi tết thì được gọi là tân niên, nhưng cái chữ niên này thực sự đúng là không được may mắn!

Cho nên về sau, tân niên đổi thành, tết!

Ừm, là tết!

Mà coi như đã đổi thành tết, cụ thể làm sao thì cũng cần thương lượng thêm nữa.

Dù đã đổi tân niên thành tết, cơ mà vẫn không thể buông tha cho “Niên”

Ví như… có thể đổi “Niên” thành Ác Ma! Lệ Quỷ! Hoặc là một loại quái thú buồn nôn nào đó!

Phàm là địa giới Ngọc Đường, bất kẻ là đi đến đâu, “Niên” so với chuột còn đáng ghê tởm hơn! So với giòi bọ trong hầm phân còn buồn nôn hơn!

Đúng vậy, tập hợp đáng giận buồn nôn, chính là Niên!

Từ nay về sau, hàng năm tới tết, tất cả đều không thể để tên hỗn trướng này tiến vào Thiên Đường thành!

Nhà nhà phải đốt pháo, nổ chói mắt thứ buồn nôn này, hù hắn ngã xuống, xua đuổi đi!

Không, nếu một năm có xua đuổi mỗi một lần thì cũng quá dễ dãi cho hắn!

Mỗi khi có ngày lễ trọng đại, đều phải đốt pháo, lại xua đuổi một lần!

Nhà ai có việc mừng, cũng phải đốt pháo, ngày có việc vui, càng không thể để thứ buồn nôn này tiến vào…

Phong tục này, dần dần thành truyền thống của cả Ngọc Đường, thậm chí là cả Thiên Huyền đại lục sau này, đời đời truyền thừa.



Tứ Quý lâu bị chửi đến sợ, Vân Dương càng không cố kỵ, trực tiếp bay đến Thượng Quan tướng môn, tới gặp hai cô gái.

Thượng Quan Linh Tú cùng Kế Linh Tê thấy Vân Dương trở về, lòng đầy kinh hỷ, nhưng lại không nhịn được mà lo lắng.

Hai người đều là người trong giới tu hành, đều biết sự đáng sợ của Tứ Quý lâu!

- Ngươi thực sự muốn đi Thiên Huyền nhai, quyết chiến với Tứ Quý lâu?

Thượng Quan Linh Tú khẩn trương nhìn Vân Dương, mắt phượng đầy lo lắng.

Vân Dương cười nói:

- Đi thì nhất định phải đi, có điều quyền chủ động nằm trong tay ta. Cho nên hai người cứ yên tâm, ta có nắm chắc.

Thượng Quan Linh Tú vẫn khó tránh khỏi lo lắng:

- Nhưng… như vậy vẫn quá mạo hiểm…

Vân Dương nói khẽ:

- Trong này còn có bí mật, cần ta đi mở ra… lần quyết chiến này, nếu nói là đi giải quyết ân oán, chi bằng nói là ta đi giải quyết nghi vấn trong lòng ta…

Kế Linh Tê chậm rãi đi tới, kiên đinh nói:

- Trận chiến này, ta đi cùng ngươi, nợ máu Thiên Huyền nhai có cả phần đại ca ta, ngươi không thể ngăn cản ta, coi như ngươi có ngăn cản, ta cũng muốn đi!

Thượng Quan Linh Tú mừng rỡ:

- Ý kiến hay, Linh Tê muội muội có chiến lực cực cao, đến lúc thực sự gặp nguy hiểm, Linh Tê ngươi liền nhào lên người Vân Dương, lúc đó vạn pháp bất xâm, vạn tà bất nhập.