Ta Là Chí Tôn

Chương 817: Đồ Đệ của ta đến rồi!



Hương khói bay thẳng lên, mặc dù vẫn nhỏ bé tinh tế, nhưng càng bốc lại càng cao, chỉ trong một hơi thở, đã xuyên đến tận chân trời, xuyên phá tầng mây, đâm thẳng cửu tiêu. Mà điều khiến mọi người không biết, càng không thể tưởng tượng nổi… khi hương khói xuyên phá tầng mây, hương khí ám uẩn trong đó mới dần khuếch tán, trong nháy mắt, từng luồng hương thơm ngào ngạt, đột nhiên tản khắp cửu thiên!

Tràn về bốn phương tám hướng.



Trên một tinh cầu xanh thẳm, bên một hồ nước tươi đẹp, một thiếu niên áo trắng thả câu, son sắc nói:

- Các ngươi xem, hôm nay ta muốn, không dùng bất cứ thủ đoạn ngoài định mức nào, câu một con rồng cho các ngươi xem!

Ở bên cạnh hắn, bảy tám thiếu nữ mỹ lệ tới cực điểm, đang tự mình làm việc của mình.

Có người nằm trên ghế đọc sách, có người nghỉ ngơi trên võng, có người mỉm cười ngồi cạnh thiếu niên áo trắng.

Chỉ nghe một thiếu nữ khác liếc mắt nói:

- Hồ nhỏ như vậy, sao có thể có rồng? Đừng nói trong hồ này, coi như cả đại lục này cũng đã không có rồng? Ngươi sao câu được! Xem ngươi khoác lác thế nào!

- Khoác lác? Sao biết ta khoác lác? Nếu ta thực sự câu được thì sao? Tiểu Nghệ?

Thiếu niên áo trắng nói:

- Muốn cược hay không?

Thiếu nữ kai vô cùng tự ton:

- Căn bản không có thì ngươi câu thế nào? Được, ta đánh cược với ngươi, nếu ngươi câu được rồng, ngươi nói thế nào thì ta sẽ làm thế đó!

Thiếu niên cười tà:

- Hắc hắc hắc… như thế, nếu ngươi thua, ngươi phải phụ ta luyện ba mươi sáu tư thế! Thế nào?

Thiếu nữ đỏ mặt muốn nhỏ máu, dậm chân nói:

- Đồ sắc lang… hừ, cược thì cược, ta sớm đã dò xét toàn bộ tinh cầu này, tuyệt đối không có long tích, nếu ngươi thua, liền phạt ngươi… ba năm không được động vào ta! Không, không được, thế thì quá thiệt thòi, ta phải phạt ngươi học chó sủa ba tiếng!

Vốn muốn nói ba năm không cho đụng ta, nhưng ngẫm lại, lại đổi chủ ý, trên mặt lại càng đỏ.

Nhìn thấy sắc mặt thiếu nữ, đám người bên cạnh cười ha ha.

Thiếu niên áo trắng vẫn tin tưởng mười phần:

- Được! Một lời đã định, cứ như vậy đặt xong tiền cược, nhớ phải có chơi có chịu a! Ngươi xem! A… cắn câu rồi! Xem là cái gì…

Chúng nữ quay đầu tập trung nhìn, quả nhiên thấy dây câu chạy sưu sưu, tạm thời vẫn không biết là cá, hay là cái gì khác.

Chúng nữ nhao nhao thúc dục:

- Nhanh, nhanh kéo lên xem, tiền cược đã công bố a.

Thứ mắc câu kia càng lúc càng tới gần mặt nước, đám người rốt cục cũng thấy rõ, hóa ra là một đầu cá chép vàng óng.

Mặc dù hình thể không nhỏ, cả người đầy kim lân, lộ rõ vẻ không tầm thường, thế nhưng vẫn không phải là rồng.

Thiếu nữ kia liền hăng hái, cười ha ha:

- Đây rõ ràng là cá chép, ngươi thua! Ha ha ha… mau mau sủa ba tiếng.

Thiếu niên kia nói:

- Cá chép sao? Ngươi nhìn kỹ một chút.

Thiếu nữ không tin tà, quay đầu nhìn lại, đã nghe thiếu niên kia thét lớn:

- Cá chép vượt Long Môn! Biến!

Một tiếng quát khẽ, cá chép trên lưỡi câu liền biến thành một con rồng, toàn thân kim quang lấp lóe, ngũ trảo song sừng, du động không ngớt, không phải Ngũ Trảo Kim Long còn có thể là gì?

Thiếu nữ lập tức thở hổn hển:

- Ngươi gian lận! Dám dùng thủ đoạn gian lận, chơi xấu a!

Thiếu niên dương dương đắc ý:

- Dù sao cũng là ngươi thua! Ta thực sự câu được rồng a. Hơn nữa, cá chép vượt Long Môn, Ngư Long biến trong truyền thuyết, con cá chép này đạt được tạo hóa, siêu thoát hóa rồng, sao lại thành gian lận chơi xấu?

- Tình huống hiện tại, chính là con cá chép này đạt được tạo hóa như vươt Long Môn! Hiểu a? Có chơi có chịu, việc này đã thành kết định, tiểu nha đầu, chút nữa tắm rửa sạch sẽ, nằm nghiêng ráo nước chờ ta tới hoàn thành đổ ước a, hắc hắc hắc…

Thiếu nử đỏ mặt, dậm chân không thuận theo.

Chúng nữ cùng cười mắng, chốc lát liền náo nhiệt đến cực điểm, huyên náo khắp nơi.

Đúng lúc này, một cỗ hương thơm truyền đến.

Thiếu nữ đoan trang xinh đẹp ngồi cạnh thiếu niên liền nhướng mày, bấm ngón tay tính một chút, mặt giãn ra, nói:

- A, đồ đệ của ta sắp tới, không biết là trùng hợp hay không may?

Thiếu nhiên áo trắng ngạc nhiên nói:

- Đồ đệ của ngươi? Từ khi nào ngươi lại để cơ duyên thu đồ đệ?

Nữ tử áo trắng hừ một tiếng:

- Còn không phải do ngươi, năm đó ngươi nói ta đi cứu đich hệ tử tôn của tên mập, sau khi ta đến, đã phát hiện tiểu tử kia được cứu… có điều tiểu mập mập kia nóng lòng đào mệnh, không báo đáp người ta, cho nên ta liền để lại ba trụ thanh hương, lưu lại chờ người hữu duyên.

Thiếu niên áo trắng vò đầu nghĩ nghĩ:

- Hóa ra là chuyện như thế… a, ta nhớ ra rồi, tên mập kia thực đúng không phải người mà, lười nhác như heo, ngay cả tôn tử của mình cũng lười không đi cứu, lại còn phiền phức đến ta, nào có như đối thủ cũ, đánh nhau đến vui mừng… ta nhớ ra rồi, việc này ta còn chưa tìm hắn gây sự đâu…

- Nếu như thế, ngươi đi nhanh đi.

Thiếu niên áo trắng nói:

- Tối nay ngươi đi, vừa hay, hắc hắc hắc…

Cười tà một trận, thầm nghĩ, ngươi đi liền sẽ không ai quản được ta, tối nay tiểu nha đầu kia, không phải ta muốn làm gì thì làm sao? Nợ tiền đánh bạc của ta, trên đời này có thể dễ dàng vậy sao? Ngươi cho rằng ngươi là lão Hắc sao?

- Mai tỷ tỷ, ta đi theo ngươi, hỗ trợ ngươi!

Thiếu nữ mới thua cuộc liền đáng thương cầu khẩn.

- Hỗ trợ, hỗ trợ cái gì, có chơi có chịu mới là đúng đắn,

Thiếu niên áo trăng ôm lấy nàng vào trong ngực, nói với nữ tử áo trắng kia:

- Nhanh đi nhanh đi, đi nhanh về nhanh.

Nữ tử áo trắng dịu dàng cười một tiếng:

- Tiểu Nghệ, ta đi nhanh về nhanh, rất nhanh sẽ trở lại cứu ngươi.

Thân thể nhoáng lên một cái, đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.

- Các ngươi bắt nạt ta!

Thiếu nữ gọi là Tiểu Nghệ lập tức dậm chân hô to, lòng đầy khổ sở, nhãn châu xoay động, tức thời đưa mắt sang nhìn những người khác:

- Tỷ… người đâu? Người đi đâu rồi?

Vừa rồi còn có bảy tám thiếu nữ, giờ thình lình đã không còn ai.

- Không có nghĩa khí!

Thiếu nữ dậm chân.

- Hắc hắc hắc…

Thiếu niên cười ha ha một tiếng:

- Rõ ràng là các tỷ tỷ sáng tạo cơ hội cho ngươi a… ngươi phải nắm chắc đó…

Nói xong, đột nhiên sững sờ, nói:

- Hỏng bét, ta quên nói một chuyện…

Ngẩng đầu một cái, lẩm bẩm nói:

- Thôi, trước thu phần thắng đã rồi lại nói cũng được…

Một tay ôm lấy thiếu nữ lên vai, không để ý tới thiếu nữ đang giãy dụa kịch liệt, hát ca cao hứng bừng bừng:

- Đi thôi, đi vui vẻ nào… dù sao cũng còn rất nhiều thời gian…