Ta Là Chí Tôn

Chương 889: Một người đến, ngàn dặm khô



Vân Dương chỉ cảm thấy toàn thân bồng bềnh không trọng lượng, thần thức hoảng hốt, không biết bản thân đang ở nơi nào.

Nhưng, bốn phía lại có một âm thanh trang nghiêm túc mục không ngừng vang lên.

- Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang, phàm tục hạ giới, nhập môn hạ ta. Đạo khả đạo, quốc có quốc pháp, thiên có thiên quy, đạo hữu đạo đồ, làm gì cũng có luật lệ. Thiên địa bất nhân, chúng sinh vô lượng. Cầm niệm nhất tâm, phạm tất gặp quả. Giang hồ thiên hạ, cường giả vi vương. Giới dâm tặc sắc, kẻ phạm tất thương. Hành đạo bố võ, thương thiên hữu đền. Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Quân chủ ở trên, mạc tư mạc lượng…

Một đoạn văn, lặp đi lặp lại bảy tám chục lần!

Tới về sau, Vân Dương thậm chí còn cảm thấy bản thân có thể đọc ngược trôi chảy…

Một thanh âm uy nghiêm bất ngờ xông tới:

- Thân nhập Huyền Hoàng, mặc quân phi tường. Thiên quy tại tâm, quyết không được chống. Kẻ phạm, tất chết! Chớ trách không báo trước!

Lập tức, Vân Dương cảm thấy thân thể như bị vật nặng ngàn cân ép xuống.

Nơi này không biết đang ở đâu, cứ vậy mà ngã xuống, bị thương là ít, sẽ không cứ vậy mà ngã chết chứ?!

Vân Dương cố gắng thử đề tụ Huyền khí, khinh thân giảm tốc độ, thế nhưng chỉ tốn công vô ích, Huyền khí trong cơ thể vốn như tay chân, giờ phút này lại hoàn toàn bị phong bế, không thể điều động nổi một tơ một hào.

Thậm chí ngay cả Lục Lục, cũng mất đi liên hệ, tựa như đã biến mất!

Nếu chỉ vẻn vẹn là rơi xuống, dù đúng là nguy hiểm, Vân Dương hắn vẫn có thể chịu được, thế nhưng sấm chớp nổ vang ngay bên cạnh, lại biến thành cọng rơm cuối cùng ép chết lạc đà.

Một đạo thiểm điện oanh xuống, chính xác oanh trên người Vân Dương, toàn thân hắn lập tức cảm thấy như bị xé nứt, cảm giác đau đớn không ngừng gia tăng, rốt cục hắn không nhịn được nữa mà hôn mê bất tỉnh.

Oanh!

Thân thể Vân Dương như một viên thiên thạch, lao thẳng xuống một mảnh rừng rậm rạp.

Cả vùng bị người nào đó rơi xuống mà lung lay run rẩy.

Bụi đất nhất thời cuộn lên, bao phủ lấy cả mảnh địa vực, thân thể Vân Dương trực tiếp cắm vào sâu trong tầng đất bên dưới.

Không biết qua bao lâu, Vân Dương mới mơ màng tỉnh lại, một khắc khôi phục thần trí, lại chỉ thấy miệng mũi tắc nghẽn, tay chân cứng ngắc, tất cả cho thấy hắn đang bọ chôn dưới đất, Vân Dương không dám lo là, cố gắng vận chuyển Huyền khí, muốn phá đất trồi lên, hoặc tối thiểu nhất cũng phải vận khởi thổ tướng thần thông, nếu Cửu Tôn cửu tướng đã quy thân, nay lại vì ngạt thở chết trong đất, thực sự đúng là châm chọc lớn lao.

Hắn vừa đề khí một cái, Huyền khí trong đan điền lập tức hô ứng như núi kêu biển gầm, một cỗ lực lượng khổng lồ không gì đỡ nổi nâng Vân Dương lên khỏi mặt đất.

Đối với biến cố trước mắt, Vân Dương hắn hoàn toàn không chuẩn bị, hiện tại hắn vẫn còn đang lo không biết có thể điều động được Huyền khí hay không, cho nên dự định ban đầu cũng chỉ là muốn vận chuyển một bộ phận Huyền khí, hoặc là hóa thân thổ tướng, giúp bản thân thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, nếu như ngay cả vậy cũng không làm được, chỉ có thể cố gắng liên hệ Lục Lục, để nó cung cấp sinh tức, tránh cho kết cục ngạt chết, chuyện sau đó từ từ tính cũng được.

Thế nhưng, tốc độ vận hành Huyền khí hiện tại, lại gấp khi còn ở Thiên Huyền đại lục tới bốn lần trở lên, mặc dù chì mới khẽ động niệm, vừa đề khí, lập tức đã xông phá được thổ địa cản trở!

Dù đã thoát khón, nhưng hắn lại càng thêm nghĩ hoặc, vừa rồi khi hạ xuống, rõ ràng muốn điều động một tia linh khí cũng không được, hiện vừa tỉnh lại, sức mạnh đã đột nhiên tăng vọt, chuyện như vậy là sao?!

Thân thể vẫn bay trên không trung, Vân Dương quá bất ngờ nên không khống chế, thân thể cũng vì thế mà mất cân bằng, cả người như đạn pháo bắn lên, bụi bất bay đầy trời.

Phốc!

Vân Dương bay tới đỉnh, lại rơi xuống mặt đất, phát hiện dưới chân có chút xốp nhẹ không thật, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi lại kinh ngạc.

Dưới mặt đất, rõ ràng là lá rụng chồng thành tầng dày, khoảng chừng tới cả thước.

Hơn nữa, tất cả đều là lá vừa rụng xuống, còn chưa kịp hư mục!

Vân Dương lại càng thêm nghi hoặc, trong một mùa ngắn ngủi, loại cây nào mà có thể rụng được nhiều lá như vậy?

Thực sự vô lý a. Nếu như là lá từ mùa trước, như vậy đã sớm phải mục nát mới phải?

Sao lại có thể được như hiện tại?

Cho đến khi ngẩng đầu nhìn lên, đưa mắt nhìn xung quang, Vân Dương lại lần nữa giật mình.

Hắn đang ở đâu đây?

Nơi này rõ ràng là một mảnh rừng rậm, hơn nữa còn phải là thâm sơn ít dấu người lui tới!

Những nơi như này, đáng ra phải là nơi mà thực vật hoa cỏ sinh trưởng tươi tốt nhất, thế nhưng lúc này đưa mắt nhìn ra, khắp nơi đều là cảnh tượng khô héo, có thể nói ngàn dặm tịnh mịch, khắp nơi tiều tụy!

Thực chính như vậy, phàm là nơi mà mắt có thể nhìn thấy, bất kể là hoa hay cỏ, thậm chí là đại thụ che trời, tất cả đều giữ một vẻ khô bại, không chút sinh cơ, không nhìn thấy nửa điểm màu xanh lá.

Những thân cây khổng lồ này, rõ ràng còn sừng sững trên mặt đất.

- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành tự nhiên lại chết héo hết cả?

Vân Dương nhìn tình cảnh bốn phía, trăm mối mà vẫn không có lối giải.

Lấy kinh nghiệm của hắn, hoàn toàn có thể phán đoán được, nhiều nhất là hai ba ngày trước đó, mấy cây đại thụ này vẫn còn sống, hơn nữa còn rất tươi tốt!

Rõ ràng, đầu cành vẫn còn vết tích chồi non trổ nhánh khỏe mạnh, có điều hiện tại hoàn toàn đã khô cạn.

Tình huống như vậy, cho dù chỉ qua hai ngày, cũng sẽ bị gió thổi rơi.

Nhưng vấn đề khiến người ta khó hiểu nhất: Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, lại có thể khiến đại thụ trong phiến rừng rậm này cùng nhau chết héo?

Vân Dương thử hoạt động một chút, xác định bộc phát ngoài ý muốn vừa rồi không phải là ngẫu nhiên, lúc này mới đứng dậy, liên tục hoạt động, xác nhận thân thể chỉ có càng thêm linh hoạt chứ không có chỗ nào khó chịu, Huyền khí lưu động dồi dào hoạt bát, trạng thái thần hoàn khí túc rõ mười mươi.

Hắn trầm tư, đi đến trước một gốc đại thụ, lẩm bẩm nói:

- Chuyện này là thế nào?

Đột nhiên phù một tiếng, cây đại thụ mười mấy người ôm không hết kia vừa bị hắn chạm vào, đã bịch một tiếng hóa thành bột mịn, phiêu phiêu rơi xuống.

Vân Dương lập tức thu tay lại, trợn mắt hốc mồm.

Vừa rồi hắn… tay của hắn, cũng không hề vận dụng Huyền khí a… hơn nữa, coi như vận dụng tu vi tương đối, quả thực có thể đánh cái cây đại thụ này thành bột mịn, nhưng có vẻ cũng không thể nào biến thành bột phấn như hiện trạng trước mắt a…

Đại năng như vậy, hắn nào có a?

Hôm nay, thực sự đúng là ngày chấn kinh của Vân Dương, tình huống ngoài ý muốn nối liền không dứt.

Theo cái thân cây này hóa thành phấn bụi, tựa như cất lên một tiếng kèn lệnh, cây cối bốn phương tám hướng như cùng nhận lấy tác động, không ngoại lệ, tất cả đều rầm rầm ngã xuống!

Sau đó cũng hóa thành bột phấn.

Vân Dương đạp không bay lên, đứng ở chỗ cao, vẫn trợn mắt hốc mồm nhìn xuống, cây cối trong phương viên mấy trăm dặm, từ gần tới xa, dần dần sụp đổ, tất cả đều hóa thành bụi bặm.

Mà toàn bộ địa vực này, có vẻ như có một mình hắn đứng trong cái không gian đầy bụi.

Trừ hắn ra, không còn bất cứ dấu vết sinh mệnh nào khác.

Vân Dương ngây ra như phỗng.

Thực ra hắn không biết, trên không càng cao hơn, cũng có một người ngây ra như hắn, thậm chí còn ngu ngơ hơn hắn tới bảy phần.