- Đám khốn kiếp Cửu Tôn phủ quả nhiên to gan lớn mật! Các ngươi nghe đây, ta hạn trong ba ngày, các ngươi phải giải tán môn phái, rời khỏi địa phận bản môn quản lý! Nếu không Thương Ngô môn tất hưng binh chinh phạt, thiên binh giáng lâm, đến lúc đó đừng trách chúng ta không báo trước!
Lời còn chưa dứt, hai tên kia đã cùng quay người, chỉ thấy hai bóng dáng lóe lên, cứ thế biến mất vô tung vô ảnh, không còn tung tích!
Hai người này cũng không phải hạng ngu ngốc, không cưỡng ép tấn công sơn môn.
Một đòn thăm dò vừa rồi đã dốc toàn lực, thế nhưng không thể rung chuyển sơn môn chút nào, cao thấp ra sao đã biết, nếu đối phương thật sự đi ra chắc chắn bên thua là mình.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nếu dã đánh không lại, vậy việc cấp bách là mau mau về môn phái dốc hết lực lượng tiêu diệt đối phương.
Nếu lỗ mãng động thủ, mất mạng thì sao!
Lại không biết Vân Dương ở bên trong cũng trợn tròn hai mắt. Kết quả trước mắt dù hắn đa trí như yêu cũng hoàn toàn không ngờ nổi.
Đối phương khí thế hùng hỗ tới đây gây chuyện, thậm chí trực tiếp động thủ tấn công, thế nhưng sau đó lại chỉ bỏ lại vài câu cứng rắn, mắng thêm vài câu, ra vẻ căm phẫn, rồi lập tức quay đầu phủi mông chuồn mất?
Trong thiên hạ sao lại có chuyện như vậy!
Nhưng Vân Dương nghĩ lại cũng hiểu duyên cớ, không khỏi cảm thán:
- Xem ra trên giang hồ thật không mấy kẻ ngu.
Hai người này cho dù bỏ qua những điểm khác, năng lực nhận biết thời thế, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, quả thật không thể coi thường.
Cho dù nén giận nuốt cục tức xuống cũng không cưỡng ép ra mặt mạo hiểm.
Chẳng lẽ không hiểu lời Lan Nhược Quân vừa nói sao?
Lan Nhược Quân trầm ngâm một lát rồi thở dài nói:
- Lời nói ra như gió, giờ không muốn đấu cũng chẳng được… Thương Ngô môn đã coi chúng ta là mục tiêu, chuyện này chúng ta muốn tránh lui cũng chẳng được.