Lại không biết Vân Dương hóa thành thanh phong hoàn toàn không chút điểm trở ngại tiến nhập Thương Ngô môn, kết quả này ngay chính hắn đều cảm thấy vi diệu, thậm chí là không thể tưởng tượng nổi!
Quả thật dễ như trở bàn tay, đi qua Thương Ngô môn hộ sơn đại trận, căn bản không chút phản ứng nào xuất hiện!
Vân Dương thậm chí còn tưởng hộ sơn đại trận của đối phương phải có huyền cơ khác hoặc đang ủ mưu một loại công kích cực đoan nào đó, còn do dự một hồi lâu, chuẩn bị nghênh đón đối phương phản công.
Thế nhưng mãi lâu sau vẫn không chút phản ứng!
Nhưng sự thật lại chính là như vậy, trên thực tế, trận pháp có thể ngăn cách thần thức như tại Cửu Tôn phủ thể gian này đương nhiên không phải không có, nhưng thật không nhiều, gần như đếm được trên đầu ngón tay.
Còn Chư Tướng Thần Thông hóa thân phong vân cũng là bí thuật đặc dị nhất trên đời này, vượt ngoài nhận biết của tu giả.
Tuy vẫn khó tránh khỏi bí pháp không gian như thuật “lồng giam” nhưng vẫn là pháp môn thần diệu bậc nhất!
Vân Dương thuận buồm xuôi gió mò tới Võ Tàng các, quả nhiên nhẹ nhàng tự tại. Nhưng vận may của hắn cũng đến đây là hết.
Nguyên nhân rất đơn giản, bốn phía Võ Tàng các của Thương Ngô môn gắn đầy thần niệm cường giả.
Chi chít, kín kẽ, không một khe hở!
Từ xa nhìn lại, cửa lớn Võ Tàng các luôn mở rộng, trong tòa các cao bốn tầng là từng dãy giá sách.
Tầng trên nhất còn có từng phiến ngọc giản, có thể nói như đập vào mắt, nhìn thì dễ như trở bàn tay!
Nhưng tình huống thật lại hoàn toàn khác biệt.
Toàn bộ Võ Tàng các giống như một lồng giam thần thức, hoàn toàn không có khe hở hay lỗ thủng nào để chui vào.
Bất kể thế nào, trước tiên phải bắt con mèo kỳ quái này đã rồi hãng nói!
Bốn người cùng ra tay, chỉ thấy Nhị Bạch Bạch lại chạy trốn tứ phía, động tác linh hoạt tới mức người ta không tin nổi, từ đông sang tây, từ nam sang bắc, cho dù bốn tu giả Thánh cấp liên thủ nhất thời vẫn khó lòng bắt giữ!
- Meoooo…
Một tiếng kêu dài.
Trong giây lát, tốc độ di chuyển của con mèo trắng lại tăng cao, như một bóng trắng hư ảo, xuyên qua khe hở trong vòng vây của bốn người xông ra ngoài.
Một người trong đó chỉ cảm thấy dưới hông mát lạnh, con mèo trắng nho nhỏ kia đã nhân cơ hội chạy xa vìa chục trượng, đang ủy khuất quay đầu lại kêu: