Hai người lần này mang ý đập nồi dìm thuyền, mang hết tất cả người nhà bao gồm cha mẹ cùng hai tiểu muội của Ngô Mộng Huyễn, Lạc Đại Giang ngoại trừ cha mẹ còn có một thiếu nữ áo đỏ gương mặt cực kỳ quật cường.
- Lạc huynh, xin hỏi vị cô nương này là…
Vân Dương có phần buồn bực hỏi.
- Ta là Giang Lạc Lạc.
Thiếu nữ áo đỏ bĩu môi trả lời:
- Chính là Lạc Đại Giang bỏ Đại, thêm Lạc.
Vân Dương ho khan một cái:
- A nha... Thất kính.
Đây là giải thích lai lịch hay danh tính đây? Có vẻ cực kỳ khó hiểu, ý vị sâu xa!
- Lạc Đại Giang là vị hôn phu của ta! Từ nhỏ hai nhà đã quyết định thông gia, nhưng giờ cha mẹ ta không có mặt, Lạc Đại Giang định không nhận nợ, muốn vứt bỏ ta!
Giang Lạc Lạc nước mắt chảy dài:
- Ta không tìm được ai ra mặt cho mình, cũng không biết trừng trị kẻ phụ tình ra sao… Đành phải đi theo… Ta muốn thấy kết cục cuối cùng của tên phụ tình này! Hừ!
Lạc Đại Giang như muốn hộc máu:
- Tự nhiên… Ngươi nói có lý chút được không? Ta vứt bỏ ngươi lúc nào? Thời gian qua ngươi đi theo ta chẳng phải chịu đủ nhục nhã ư? Ngươi là đệ tử môn phái Thiên Vận Kỳ trung cấp, tiền đồ rộng lớn, tội gì đi theo một tên không tiền đồ như ta? Ngày ngày nhìn ta bị những người kia coi như đá mài đao, chịu nhục nhã, bị châm chọc… Nữ tử tìm hôn phu, lại tìm phải kẻ như ta thì làm gì còn tương lai gì…
Giang Lạc Lạc sấc mặt quật cường đáp:
- Ngươi nói gì đi nũa cũng vô dụng, lúc trước cha mẹ ta đã hứa gả ta cho ngươi. Nếu bọn họ còn sống, ngươi không quan tâm tới ta thì cũng thôi, ta còn có thể xin bọn họ thu lại lời hứa. Nhưng bọn họ đều không còn nữa, ta đi đâu xin bọn họ thu lại lời hứa hôn? Đại lão gia nhà ngươi không biết chịu trách nhiệm à? Ta có cần ngươi đỉnh thiên lập địa cỡ nào đâu, ta chỉ cần ngươi nói lời giữ lời một lần thôi mà?
- Ngươi bị người ta làm nhục thì đã sao? Bị người ta chế giễu thì thế nào? Đây là khảo nghiệm của ông trời đối với ngươi, ta thấy ngươi là người chắc chắn sẽ làm đại sự! Rõ ràng Lạc Đại Giang ngươi cảm thấy tương lai bản thân sẽ bất phàm nên muốn vứt bỏ ta… Ngươi ghét bỏ ta! Ngươi vứt bỏ vợ nghèo hèn, ngươi vô sỉ… Hu hu…
Sắc mặt Lạc Đại Giang như gan heo, thúc thủ vô sách:
- Ta… ta đâu phải người như vậy!
- Vậy ngươi cưới ta đi?
- Giờ ta như vậy… làm sao cưới ngươi? Đừng làm ồn nữa!
- Ta làm ồn gì? Rõ ràng là ngươi định phụ tình cơ mà! Đôt lật lọng!
- Ta đâu phải! Sao ta lại là kẻ phụ tình được… Ta có làm gì đâu…
- Ngươi là! Ngươi là ngươi là ngươi là!
Thiếu nữ đã đầy nước mắt, nói liên tục:
- Ngươi chính là như vậy!
- Ngươi mau đi đi!
Lạc Đại Giang sắc mặt xoắn xuýt:
- Giờ ta không còn là người cô đơn, đến lúc sư môn của ngươi lại tìm đến không chỉ liên lụy tới ta, còn bao huynh đệ ở đây đều phải gánh chịu.. Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm liên lụy tới huynh đệ của mình sao?
Thiếu nữ trừng mắt:
- Chỉ cần ngươi bái đường thành thân với ta, có danh phận rồi ta sẽ đi! Được chưa?
- Ta biết ngươi đang lo điều gì, cái gì ta cũng hiểu, chỉ cần ngươi cưới ta, ta sẽ không trở về, ta ở lại không đi đâu cả, ta chỉ làm phu nhân trong nhà ngươi thôi!