Ta Là Công Chúa Ninh Vũ

Chương 7: Sơ loại vòng thi thứ nhất



**

Sáng sớm ngày hôm sau nàng thức dậy thì thấy trên ngươi mình đã có thêm một lớp mền.

Nàng thấy lạ liền giơ lên xem thì đó là một chiếc áo của nam nhân.

- Áo của hắn tại sao ở trên người mình vậy ta? Nàng xoa xoa đầu nói với giọng chưa tỉnh táo. vừa lúc nàng vừa lúc có một chút thiện cảm với hắn nhưng giọng hắn lain truyền đến khiến cho nàng cảm thấy hắn đã thấy đáng ghét như lúc đầu.

- Ta không quen mặc nhiều y phục khi ngủ. Đúng lúc thấy bộ dạng như mèo vì lạnh như cô nên đã cảm thấy có chút thương xót mà đắp lên cho cô thôi.

- Thật vậy sao? - Nàng đứng dậy ném thẳng chiếc áo từ từ mình về phía hắn.

- Vâỵ thì trả lại cho ngươi này. Không thèm.

Hắn cười cười rồi đưa tay chộp lấy chiếc áo nàng vừa ném.

- Còn cần gì nữa đâu mà không thèm. Đúng là con gái lật mặt còn nhanh hơn là lật sách. Cô đắp nguyên tối đêm qua rồi bây giờ cần nó làm gì? Chỉ khổ thân ta chịu lạnh cả đêm qua chỉ vì cô.

Nàng vội chỉnh chu lại y phục và tóc tai rồi nghe thấy thấy tiếng tuyền từ bên ngoài.

( Mọi người mau tập trung trước khách điếm, ta có chuyện muốn thông báo)



( Mọi người mau tập trung trước khách điếm, ta có chuyện muốn thông báo). x3

Tiếng nói vang lên lặp đi lặp lại nhiều lần. Nàng đi ra trước khách điếm xem xem có chuyện gì, vừa đi vừa lẩm bẩm vài câu khiến hắn đi sâu nàng nghe được mà chỉ biết cười mỉa.

- Mới sáng sớm la lối gì chứ. Nói một lần đủ nghe rồi, mọi người ta cũng thấy bình thường, đâu ai điếc. Vả lại không thấy mỏi miệng chút nào sao?

Mọi người cũng đã tập trung đầy đủ cả rồi, bây giờ chỉ chờ mỗi chủ nhân khách điếm này muốn nói gì thôi. Giọng của chủ nhân khách điếm kia lại vang lên không dài mà cũng không ngắn. Hắn vừa nói vừa thi triển pháp thuật mở ra một cánh cổng.

- Mọi người nghe ta nói đây, ta chỉ phụng lênh sắp xếp cho mọi người một chỗ nghỉ ngơi, không chỉ dẫn mọi người bất cứ gì cả. Bây giờ mọi người đã đến đây rồi, xin hỏi có vị nào cần đảm muốn bước vào cánh cổng này đầu tiên? -Hắn vừa nói vừa đưa tay về phía cánh cổng. Trong lúc mọi người đang xì xào bàng tán xem có nên vào đó không thì nàng đã chạy xông đến phía trước bước vào cánh cổng rồi biến mất. Ba người kia: A Liên, tên bám đuôi Hàn Bắc Cẩn cùng cả Tiểu Bát cùng chạy theo sau nàng. Mọi người thấy vậy cũng lần lượt bước vào trong.Cách cổng khép lại rồi biến mất nhanh chóng.

Khi nàng bước vào trong đó thì chỉ thấy xung quanh toàn là cây cỏ, hoa lá đầy khắp mặt đất. Ở gần đó còn có một gốc hoa Anh đào lớn trước mắt cùng với một ông lão râu trắng dài mặc bộ y phục màu trắng đứng trước đó nhìn về phía nàng. Nàng cũng không do dự gì thêm mà tiến về phía lão. Ba người kia cũng đã đuổi theo kiệp nàng đứng một chỗ mà thở hỗn hển.

Nàng đứng trước ông ta mà nhìn ngắm. Hết trước rồi tới sau, trái rồi đến phải mà lắc đầu.

- Ông này già vậy mà sao vẫn còn sống được chứ ta. Đúng là chắc tại ăn ở tốt hay sao ý.

Ông ta đứng nghe nàng nói mà tức đỏ mặt như gà tây.

- Cô nói ai già đấy? Ông ta hỏi nàng.

- Nói ông.

- Mới bơi lớn mà mà không có một chút phép lịch sự gì cả. Có tin ta đây dạy dỗ một trận nhớ đời không hả.



Hắn ở gần đó cúng nghe hết cuộc nói chuyện của nàng với lão ta liền vội vàng ngăn cản nàng lại.

- Nè, sao gặp ai cô cũng chọc ghẹo được hết vậy hả.- Hắn kéo nàng ra xa lão mà nói.

- Kệ ta, chẳng phải lúc nãy ta cũng có khen ông ấy ăn ăn ở tốt sao?

Nàng nói với điệu ngây thơ vô cùng đáng yêu. Nàng tuy biết không chọc được ông ta nhưng với tính cách không ghẹo người ta một bữa là ăn không ngon cảm thấy ngứa ngáy khắp mình.

- Bà cô của tôi ơi. Cô dừng chọc ông ta. Ta từng nghe nói ông ta lợi hại lắm đó.

Hắn hết sức khuyên ngăn nàng khiến nàng cảm thấy mệt mỏi mà từ bỏ. Hắn luyên thuyên mỏ mình không ngớt vì muốn nói với nàng chỉ nhiêu đó.

- Được, ta nghe ngươi một lần vậy.

Hắn đưa tay xoa xoa lên đầu nàng mỉm cười. Hắn không ngờ nàng lại có thể nghe lời hắn đến thế, chắc là hôm này nàng ăn chay rồi mới không đanh đá như trước đây. Nhưng suy nghĩ thoáng chốc đã biến mất. Nàng gạt tay hắn xuống mà bực bội nhưng bây giờ nàng có chút gì đó không giống mình của lúc trước.

- Có phải ngươi muốn ăn đấm không?

Nàng nắm hai lòng bàn tay lại mà kênh mặt với hắn.Hắn cũng biết điều mà đột nhiên im đi, lủi thủi bản mặt sáng chỗ khác mà thầm nghĩ rằng bản mặt đẹp trai của mình sắp bị nàng phá bỏ.

Nàng định gọi hắn lại nhưng đã thấy mọi người tập trung đủ đầy nên không nhiều chuyện tiếp mà một hơi chạy lại phía ông già kia xem lại ta muốn nói gì. Ông ta cũng bắt đầu giới thiệu về bản thân và quy tắc của vòng thi đầu tiên này