Chương 304:
Hồ Niên sát khí thao thiên đột nhiên bùng nổ hóa cả một vùng trời thành huyết hải kinh thiên, hắn nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Được, vậy để ta xem Hàn gia và Hồ gia tới cuối cùng thì ai mới là kẻ mạnh, hai tộc chúng ta cùng chiến xem thử cao thấp, ngươi thấy thế nào?"
Hàn Vũ Thiên nắm lấy cổ áo của Hồ Vân dưới đất nhấc lên, lại ném hắn về phía Hồ Niên ở phía trên cười nói:
"Bản cung chủ chấp nhận lời trăng trối của người."
Lời này vang vọng ngay lập tức hai phe liền có lam quang và huyết ảnh đứng ở hai hướng đối diện trở thành hai thái cực âm dương làm ai cũng chằm chằm chú ý, Tiêu Hạo hóa thành long hình bay trên không trung nói:
"Hàn Vũ Thiên, cần ta giúp một tay không?"
Hàn Vũ Thiên nhìn hỏa long lượn quanh thì lắc đầu nói:
"Cứ tiêu diệt những kẻ trốn chạy, việc ở đây là của Hàn gia bọn ta."
"Ờ, hiểu rồi."
Tiêu Hạo hóa lại hình người đáp xuống một mõm đá ngồi ở đó chăm chăm quan sát động tĩnh của Hồ gia, Hồ Niên liếc mắt nhìn Tiêu Hạo rồi lại nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Hồ gia ta không có Tổ Cảnh sinh linh, ngươi không thấy trận này hơi mất cân bằng sao?"
Hàn Vũ Thiên ngồi xuống bảo tọa không có một chút khí tức nào liền cười nói:
"Ba người bọn ta đương nhiên xem thường việc một tay chộp chết đám rác rưởi các ngươi, cứ để tộc nhân Hàn gia trả mối thâm thù này."
Hồ Niên nhếch môi lại vô cùng tự tin nói:
"Hồ Kiến Lâm, ngươi lên đầu tiên đi."
Hồ Kiến Lâm hoàng thất dòng chính của Hồ gia là một tráng hán trung niên với bộ giáp chật chội từ trong đám đông bước ra, cơ thể đồ sộ kia khiến ai nhìn vào cũng có một chút cảm thấy quá khổ, Hàn Phúc định bước ra thì một đạo thân ảnh đã đi nhanh hơn hắn, kẻ đến chính là Hàn Vận Lai.
"Chà, không nhịn được tự mình ra trận sao?"
Hàn Vũ Đạo vuốt vuốt chòm râu nhìn lấy đệ đệ của mình đang rất hăng hái bước đi kia, Hàn Vũ Thiên bàn tay nâng lên liền có đất đá ngưng tụ hóa thành một cái đấu trường bao trùm lấy toàn bộ hai bên gia tộc, đột nhiên có sáu lá cờ cắm ở sáu góc của đầu trường biến thành trận pháp giúp cho đấu trường này kiên cố hơn, người làm điều này chính là Thổ Tương.
"Cung chủ, lão phu có thể đến xem một chút?"
Thổ Tương ngồi ở khán đài nhìn lấy Hàn Vũ Thiên ôm quyền nói, hắn thì nhẹ gật đầu rồi vung tay lần nữa đánh ra ba đạo quang trụ khiến cho ai cũng phải đưa mắt nhìn lên, quang trụ kia chiếu lên hình ảnh của đấu trường trước mặt mà bên Hàn gia là Hàn Vận Lai đánh trận, Hồ gia thì Hồ Kiến Lâm.
Một thân hình thướt tha lướt tới chậm rải hạ xuống ở giữa sàn đấu, nữ tử tuyệt đẹp nước da như tuyết màu tóc lam uốn lượn như thác nước, nàng là Hàn Phi Vân, một trong số ít nữ tử thiên phú không tồi của Hàn gia.
"Xin phép các vị để ta được làm trọng tài của trận đấu hôm nay."
Hàn Phi Vân ôm quyền thi lễ với hai bên rồi sắc mặt trở nên nghiêm trang nói:
"Hàn gia và Hồ gia đại chiến sinh tử, hai bên sẽ cử ra 7 người mạnh nhất để chiến đấu, bên nào dẫn trước 4 trận thì là phe thắng cuộc, kẻ thua sẽ bị diệt tộc, đây là cuộc chiến sinh tử không từ thủ đoạn, nhưng chỉ những kẻ trong cuộc mới được phép sử dụng thủ đoạn của mình, nếu có ngoại vật xâm phạm sẽ bị phán thua."
Hồ Niên gân xanh trên tráng nổi lên lập tức đứng dậy nói:
"Bảy trận là có ý gì? Lão phu tưởng rằng đánh cho đến khi hai bên diệt sạch mới thôi chứ."
Hàn Vũ Thiên ngón tay điểm tới một đạo hắc lôi trực tiếp quyết ngang phá hủy bức tường phía sau lưng người của Hồ gia nói:
"Nếu vậy thì rất mất thời gian của bản cung chủ, bảy trận cũng đã là ta xem để giải trí một chút thôi, bằng không thì một mình ta đánh với Hồ gia có được không?"
Hồ Niên nắm chặt nấm đấm rồi cũng ngồi xuống không còn ý kiến, Hàn Vận Lai cười nhạt nói:
"Không phải tên nhóc Hồ Vân kia mở miệng nói Hàn gia không thể sánh với Hồ gia sao? Vậy là nhóc con đó đã nắm chắc được Hồ gia sẽ thắng được bốn trận còn gì? Ha ha ha ha."
Hàn Vận Lai lấy ra cự chùy vác trên vai lại tản ra khí tức bá đạo ngang ngược, trái lại với khí tức ôn nhu băng lãnh của những người cùng tộc, Hồ Kiến Lâm không có sợ hãi cũng bạo phát khí tức Thánh Tông viên mãn ra để tranh phong với hắn.
"Khai chiến!"
Hàn Phi Vân nhẹ nhàng nhảy lên không trung để lại sàn đấu này cho hai người, Hồ Kiến Lâm ngay lập tức chuyển hóa Khí Vực ngưng tụ ra một đạo thổ nhận đâm tới, Hàn Vận Lai hừ lạnh nắm lấy chùy trong tay ngưng tụ hàn ý nện tới.
Hai bên va chạm khói bụi đầy trời, Hồ Kiến Lâm hai tay đặt lên đất quát lớn:
"Thổ Tượng Phá!"
Hàn Vận Lai một chùy quét ngang thổi tan khói bụi, còn chưa kịp phản ứng thì từ sau lưng đã có một trụ đá đánh hắn bay lên trời, Hồ Kiến Lâm một quyền siết chặt ngưng tụ lực lượng toàn thân vào quyền này nhảy lên.
"Thứ ta am hiểu là quyền pháp, nhận thử một kích của ta."
Hàn Vận Lai lấy lại được thăng bằng hướng tới Hồ Kiến Lâm lao tới cùng với một chùy của mình, quyền cùng chùy va chạm tạo thành pháp tắc chấn động, khiến cho không gian xunh quanh liên tục vặn vẹo.
"Ngươi cũng không tệ, ăn đòn đi."
Hàn Vận Lai tay trái vung quyền đấm thẳng vào mặt của Hồ Kiến Lâm, đánh bật hắn bay thẳng xuống đấu trường tạo thành hố lớn, một quyền này là đánh bất ngờ không có ngưng tụ pháp tắc, tuy không làm bị thương Hồ Kiến Lâm nhưng đủ làm hắn có chút mất mặt.
"Băng Liên Khai Thiên Chùy!"
Hàn Vận Lai hai tay nắm chặt chùy xoay tròn giữa không trung tạo thành bão tuyết, cự chùy phát ra lam quang theo thân hình của Hàn Vận Lai xuống mà nện tới Hồ Kiến Lâm.
"Vừa tới đã là sát chiêu, đây là chiêu mà tứ ca đã tự sáng tạo."
Hàn Tuyên phe phẩy cây quạt trong tay đôi mắt có một chút lấp lánh, mọi người chú ý tới đấu trường vốn đã nghẹt thở của hai người, Hồ Kiến Lâm một quyền nổi lên cơ bắp dồn nén pháp tắc tới cực điểm, cơ thể nặng nề làm cho mặt đất lúng xuống lại xuất hiện huyết khí bao trùm lấy quyền kia.
"Tới rồi."
Hàn Vũ Đạo híp mắt lại nhìn lấy một quyền của Hồ Kiến Lâm đang từ từ bị huyết khí bao trùm, mắt thấy Hàn Vận Lai đã tới một quyền tích xúc cuối cùng cũng vung ra.
"Thi Quyền Bạo Khí Huyết!"
Tiếng rầm như sấm rền lập tức vang lên, chiến trường lập tức chia làm hai màu riêng biệt là lam và huyết sắc, sàn đấu dưới chân Hồ Kiến Lâm đã sớm bị nứt trăm ngàn vết, lại thêm một lực nữa sẽ trực tiếp phá hủy sàn đấu này.
Hồ Kiến Lâm cơ thể đã có hơi chùn xuống bởi đòn tấn công không đủ lực để ngăn chặn một chùy kia, tay trái lại nắm thành quyền lần nữa đấm lên để giảm áp lực từ phía trên.
Nhưng hắn lại quên chú ý tới mặt đất bên dưới đã yếu ớt tới mức độ nào, ngay khi lực kia được phát động đã làm sàn đấu vỡ tung, khiến cho cơ thể đồ sộ của Hồ Kiến Lâm ngã về phía sau, Hàn Vận Lai thuận thế vung chùy thẳng xuống đầu của hắn.
"Vương gia!"
Người của Hồ gia lập tức kinh hãi đứng bật dậy quan sát động tỉnh, Hồ Niên lại nở ra một nụ cười nhạt, Hàn Vận Lai thấy có điều không đúng định rút lui thì một tay của Hồ Kiến Lâm đã nắm chặt chùy, tay còn lại vung quyền đánh bay Hàn Vận Lai đập thẳng vào tường.
Hồ Kiến Lâm đầu be bét máu nhưng vẫn không có một chút đau đớn, một kích vừa rồi đối với hắn cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, Hàn Vận Lai bước ra từ trong bức tường lau vét mặt trên miệng cười nói:
"Đúng là tên quái thai."
Hàn Vận Lai khởi động tay chân lại bắt lấy cây chùy trên mặt đất nói:
"Nhưng mà ta xem thử người chịu được bao nhiêu đòn đây?"
Khí Vực phóng xuất làm cho khuôn viên gần vạn dặm hóa thành băng tuyết, thân hình của Hàn Vận Lai trong tuyết hư hư ảo ảo khó mà phán đoán được.
Hồ Kiến Lâm còn chưa kịp nhìn ra bóng dáng của hắn thì từ bên hông đã có một chùy nện lên, hắn vung quyền đánh tới lại chỉ thấy quyền kia đấm vào hư không.
"Loạn Chùy."
Hồ Kiến Lâm vừa thu quyền về thì tứ phía truyền tới từng đợt nện chùy liên tục làm cho hắn chỉ có thể bị động phòng thủ, chùy cuối cùng từ dưới vụt thẳng vào cằm của Hồ Kiến Lâm, khiến cơ thể to lớn kia bay lên đoạn ngắn lui về sau.
"Da dày thật."
Hàn Vận Lai hừ lạnh cũng không ngờ chùy của mình lại không thể đả thương tới Hồ Kiến Lâm bên kia.
"Dùng tâm để cảm ngộ Khí Vực, cùng nó hợp làm một thể, dồn nén nó tới cực hạn."
Hàn Vận Lai nghe thấy thanh âm của Hàn Vũ Thiên truyền vào tai thì trong đầu lập tức nhảy số, nhớ đến cuộc chiến giữa Hàn Vũ Thiên và Vũ Lâm Nhàn trước đó.
Hắn như nhận ra điều gì lập tức thu nhỏ Khí Vực lại dần dần chỉ còn trăm dặm xung quanh, Hàn Vận Lai cau mày nói:
"Chỉ tới đây thôi sao?"
"Đừng mất cảnh giác thế chứ."
Hồ Kiến Lâm đột nhiên xuất hiện ở ngay trước mặt của Hàn Vận Lai, cự quyền đấm thẳng vào bụng của hắn, đánh bay thân hình hắn lần nữa đập thẳng vào tường, Hàn Vận Lai bất động tại đó mặc cho thân hình đã khảm vào bức tường kia.
"Thêm một chút."
Khí Vực băng hàn của Hàn Vận Lai đã thu hẹp lại chỉ còn năm mươi dặm, nó vẫn tiếp tục thu hẹp nhưng với tốc độ cực kì chậm mà rất ít kẻ phát giác được.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: