Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 311: Tàng Thiên Thần Tướng.



Chương 311:

Trần Trung Hải hóa thành lục quang chuẩn bị phóng đi thì một đạo trường kiếm màu tím mang theo hư ảnh vài con hồ điệp bay múa tấn công tới, hắn hóa về hình người dùng tay bắt lấy trường kiếm, một kiếm bị ngăn trở nhưng cũng làm lòng bàn tay của hắn chảy máu, Trần Trung Hải nhìn phía xa nói:

"Vũ Lâm Nhàn Thánh Nữ."

Tầng mây xé toạt một nữ tử cung trang cổ kính mười phần xinh đẹp xuất hiện ở không trung, Vũ Lâm Nhàn nhìn lấy Trần Trung Hải bằng đôi mắt tràn đầy sát cơ nói:

"Trần Trung Hải, bản cung từng thề sẽ phải bắt ngươi trả giá cho những gì ngươi ra năm đó."

Khí tức màu tím tản ra khắp trời cùng với hồ điệp bay múa tạo thành cảnh đẹp thế gian hiếm gặp, Trần Trung Hải trầm giọng nói:

"Thánh Nữ, năm đó ngươi chỉ là một tiểu oa nhi, không phải bản tọa tha ngươi một mạng thì giờ ngươi có thể đạt tới cảnh giới này sao? Ngươi không biết ơn lại còn báo oán, bản tọa nên giết ngươi lúc đó, nếu không phải lão gia hỏa kia tự bạo làm cho một nửa căn nguyên bản tọa tổn thương thì không có cái Điệp Hoa Cung như bây giờ."

Trần Trung Hải vọt tới bàn tay hóa trảo nhắm tới cổ của Vũ Lâm Nhàn mà bắt lấy, nàng ta bình thản bàn tay nhẹ nhàng đưa hất một cái đã đánh bật hắn ra cùng với song xung kích mãnh liệt, Vũ Lâm Nhàn đôi mắt tràn ngập sát ý nói:

"Có Cửu Thải Hoàng Điệp Chiến Y, thù năm đó ngươi gây ra với lão gia gia và Điệp Hoa Cung, hôm nay bản thánh sẽ trả đủ."

Nguyễn Công Sơn liếc mắt một cái liền nhận ra cười nói:

"Chẳng trách cung y của nàng lại quen mắt tới vậy, Cửu Thải Hoàng Điệp Chiến Y là tồn tại cổ xưa có từ trước khi Trang Viên Hồ Điệp được thành lập, tiểu nữ này là được kẻ sáng tạo ban đầu lựa chọn."

Hàn Vũ Thiên lại thản nhiên nói:

"Cung trang đó vừa rồi đã gia tăng chiến lực của nàng vượt qua một đại cảnh giới gần chạm ngưỡng Bán Thần, xem ra đã giá không ít rồi."

Trần Thái Phú, Tam Thủ và Long Bạch cũng nhanh chóng gia nhập cùng với Vũ Lâm Nhàn giao thủ với Trần Trung Hải, một đánh bốn đúng là có chút làm cho Trần Trung Hải chật vật không thôi, Nguyễn Công Sơn đưa mắt nhìn tới nói:

"Sáng Thế Thần Kiếm ngươi đã lĩnh hội tới đâu rồi?"

Hàn Vũ Thiên nhìn kiếm trong tay thản nhiên nói:

"Ngươi phải nói là thanh kiếm này có được tạo hóa gì ở ta thì đúng hơn."

"Đây là thần khí, ngươi dù có kiêu ngạo cũng đừng có cho mình là mạnh nhất."

Thất Bảo Thần Chủ có một chút không vui nói, Hàn Vũ Thiên chỉ cười kiếm trong tay bốc lên bạch hỏa cùng với bạch quang chói sáng.

"Thiên Sát Kiếm, Vĩnh Thế Sáng Tạo."

Kiếm ý mang theo quang thuộc tính cùng hỏa thuộc tính lao thẳng về phía Trần Trung Hải, hắn như cảm ứng được nguy cơ liền chưởng ra bốn đạo năng lượng màu lục về hướng này.

"Tứ Long Thiên Hư."

Lục quang hóa thành bốn đầu long ảnh lao tới, Long Bạch lúc này mắt tràn đầy sát cơ nói:

"Đúng là tên bỉ ổi, còn dám ăn cắp cả Long Thiên Thánh Quyết của long nhân tộc, chết!"


Bạch quang bùng nổ mang theo long uy thao thiên, Long Bạch tay hóa long trảo vồ tới liền có một hư ảnh bạch long lao tới.

"Long Nha."

Bốn đầu lục long đã nhanh chóng bị kiếm ý xoẹt ngang xóa bỏ dễ dàng, tiếp tục nhắm tới Trần Trung Hải phía bên kia, Thất Bảo Thần Chủ ngưng tụ thất thải thần quang cười nói:

"Ta cũng thử xem bản thân ở Đạo Tổ thượng kì có thể đả thương Bán Thần không, Thất Thải Phá Tâm."

Thất thải quang sắc phóng ra từ hướng khác cũng khóa chặt Trần Trung Hải làm mục tiêu tấn công, Tam Thủ ma khí dâng trào hóa ra ma đao trong tay hừ lạnh nói:

"Năm đó ngươi đến ma tộc làm loạn hại không biết bao nhiêu tộc nhân của ta, hôm nay nên chết đi, Ma Đạo Hỗn Thế."

Ma đao trảm phá pháp tắc rung động chuyển hóa thần lực bổ thẳng xuống phía Trần Trung Hải.

"Huy Huy Khinh Vũ."


Trần Thái Phú thở dài kim quang bạo khởi mang theo thần uy, một thanh trường kiếm phóng ra mang theo khí tức sắc bén lao thẳng tới.

"Tử Thiên Hồ Điệp Xuyên Kiếm."

Vũ Lâm Nhàn bắt lấy tử kiếm hồ điệp ẩn hiện bay múa đẹp mắt ngưng tụ thiên địa pháp tắc từ phía trên nhắm tới đỉnh đầu của Trần Trung Hải.

Thạch Hiên Viên toàn lực ngưng tụ một chùy oanh thiên, pháp tắc vỡ nát mang theo chấn động lại từ bên dưới đánh lên, Trần Trung Hải chỉ trong phút chốc bị vây công không có đường thoát thân, hắn đôi mắt trầm xuống nói:

"Các ngươi không giết được bản tọa."

Công kích va thẳng vào cơ thể của Trần Trung Hải một tiếng nổ kinh thiên khói bụi bốc lên nghi ngút, lục quang từ trong làn khói phóng ra đẩy lui hết thẩy mọi người, Trần Trung Hải khoác lên mình một bộ chiến giáp, nhưng nó đã có một vài vết nứt do hứng chịu đòn tấn công vừa rồi.

"Tàng Thiên Giáp."

Long Bạch cau mày cũng không ngờ được đối phương lại có dạng chí bảo bậc này, Tàng Thiên Giáp tuy nói là tàn khuyết chiến giáp nhưng lại ẩn chứa Thần Linh chi lực thuần túy, trong nhóm bán thần binh khí thì Tàng Thiên Giáp có thể xếp ở cửu bảng.

"Tàng Thiên Pháp Tướng?"

Hàn Vũ Thiên lại là có một chút kinh ngạc nhìn lấy bộ chiến giáp kia, nó tuy chỉ là một thử mô phỏng thất bại nhưng vẫn có một chút gần giống với Tàng Thiên Pháp Tướng, Pháp Tướng là pháp thân chỉ tu sĩ bước vào Chấp Pháp Giả mới có thể ngưng tụ được, tựa như Vô Thần Chân Thân của Hàn Vũ Thiên, nhưng sẽ là một dạng tu luyện dễ dàng hơn chân thân.

Tàng Thiên Pháp Tướng là một trong ba mươi hai đạo Pháp Tướng nổi danh, nhưng lại không mấy kẻ thực sự lĩnh ngộ được nó, ở tiểu thế giới còn là một nơi man hoang phế địa lại xuất hiện một bảng chiến giáp mô phỏng khí tức Tàng Thiên, Hàn Vũ Thiên cũng thật sự rất muốn biết kẻ tạo ra vật này có liên quan đến ngoại giới không, bắt được kẻ mô phỏng Tàng Thiên thì thông tin có được cũng sẽ khá có ích.

Hàn Vũ Thiên cơ thể bạo khởi một cổ sức mạnh vô hình áp chế toàn bộ huyết mạch của đám người, Đạo Tổ hay Bán Thần cũng đều cảm nhận được thực lực bản thân đang giảm dần rất nhanh chóng, Phong Bế Huyết Mạch của hắn ẩn giấu giờ cũng tới lúc thi triển ra rồi.

"Công Sơn, ngươi có biết lai lịch của kẻ tạo ra Tàng Thiên Giáp không?"

Thất Bảo Thần Chủ cũng là hơi ngẫm nghĩ một chút nhẹ gật đầu nói:

"Có một chút quen biết hắn, nhưng cũng không biết kẻ đó còn sống không."



Hàn Vũ Thiên cũng nhẹ gật đầu nhìn Trần Trung Hải nói:

"Ngươi lấy được Tàng Thiên Giáp ở đâu? Nói ra thì bản cung chủ sẽ tha cho ngươi một mạng."

Trần Trung Hải hừ lạnh tay ngưng tụ lục quang vung ra một chưởng không chút quan tâm, Hàn Vũ Thiên vung một kiếm phá vỡ đòn kia dễ dàng, hắn lại ngưng ra một đoàn khí tức tràn ngập thần bí.

"Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm, Kiếm Ý Thao Thiên."

Một kiếm quét ngang hư không xé toạt pháp tắc tránh né thiên địa rung động, Trần Trung Hải sắc mặt đại biến thôi động Tàng Thiên Giáp tới cực độ cũng vung ra công kích mạnh nhất ngăn cản.

"Cửu Lục Vạn Thiên Quang!"

Chín trụ lục quang thủng trời giáng xuống tạm thời ngăn cản được một kiếm này, nhưng Hàn Vũ Thiên lại ở bên trái ngưng kết thủy lưu hóa thành một đầu côn bằng cự đại.

"Côn Bằng Thần Bảo."

Thân hình lóe lên đã ở sau lưng Trần Trung Hải, hắc lôi đùng đùng nổ vang hóa ra cự long cửu đầu rít gào mà tới.

"Diệt Thế Cửu Long."

Thân ảnh Hàn Vũ Thiên lại xuất hiện ở phải ngưng tụ băng vụ hóa thành băng hoàng đập cánh lao đi.

"Băng Hoàng Khiếu Thiên."

Phía trên chập chờn ánh lửa lại bốc lên hào quang đỏ rực lại thấy một vần thái dương giáng xuống như tinh hiện thế.

"Thái Dương Hạ San."

Từ bên dưới lại có một cái ma trảo khổng lồ đang bay lên với khí thế áp đảo.

"Ma Trảo Cửu U."

"Gì chứ? Cùng lúc đánh ra sáu đòn công kích đây cuối cùng là tồn tại gì?"

Tam Thủ tràn đầy kinh ngạc cũng không thể tin được một cảnh trước mắt, dù đã là Bán Thần cường giả cũng không thể trong một đoạn ngắn thời gian vung ra công kích liên tiếp như vậy, Long Bạch trầm mặt nói:

"Không gian pháp tắc, hắn không chỉ am hiểu băng, lôi, thủy, hỏa, ám, quang còn tinh thông cả không gian."

Vũ Lâm Nhàn lúc này rơi vào ngốc trệ, một tiểu tử sinh sau đẻ muộn so với nàng là ngàn năm, vậy mà liên tiếp làm ra những chuyện mà bản thân nàng cũng không dám nghĩ tới, cùng lúc tu luyện song khắc là thủy hỏa và ám quang trong cơ thể mà không bị bạo liệt, lại còn thêm cả không gian chi lực tu sĩ hiếm thấy.

"Thánh Nữ quên rồi à?"

Trần Thái Phú vỗ vai nàng làm cho Vũ Lâm Nhàn chợt tỉnh, lão nhìn Hàn Vũ Thiên nói:

"Từ khi Vạn Niên Cung chỉ mới là một cái vị diện nhận nuôi trẻ mồ côi thì Hàn Vũ Thiên đã chỉ điểm cho vị Phó Cung Chủ xấu số kia tu luyện không gian chi lực, một kẻ chỉ dạy ra một bậc thầy không gian pháp tắc còn lợi hại tới mức độ nào? Thánh Nữ cũng không nên quá trách bản thân yếu kém, chỉ trách thế hệ này toàn bộ sinh ra đều là tuyệt thế quái vật."


"Người mà ngươi nhắc tới đích thị là đối thủ cần chú ý tới, nhưng nghe nói trong một lần Vạn Niên Cung bị đại nạn thì vị Phó Cung Chủ kia đã hiến tế bản thân để cứu lấy tất cả, cuối cùng vẫn là không thoát khỏi cảnh Vạn Niên Cung suýt nữa tồn vong."

Long Bạch tiếp lợi lại có một chút biểu cảm xem trọng Phó Cung Chủ Vạn Niên Cung, Tam Thủ cũng thở dài nói:

"Ta thật sự muốn gặp phó cung chủ truyền kỳ của Vạn Niên Cung một lần, tiếc là lão ta không còn ở đây."

Hàn Vũ Thiên đứng ở không trung quan sát Trần Trung Hải rơi vào ngõ cụt kia, một đạo lục quang lần nữa nổi lên cùng với phù văn nâu sẫm bắt đầu hòa vào nhau.

"Tàng Thiên Thần Tướng."

Một tia thần lực được ẩn giấu trong Tàng Thiên Giáp được thức tỉnh, một màu tối sẫm phát ra ngăn cản được toàn bộ công kích của Hàn Vũ Thiên, nhưng thần lực cũng tiêu hao không ít dần dần nhạt đi.

"Đáng chết, bao nhiêu năm tích trữ thần lực của bổn tọa lại hao hết một nửa trong tay ngươi, hôm nay ta phải gỡ cái đầu trên cổ ngươi xuống."

Một thanh trường kiếm màu lục được lấy ra tản mát thần uy vô thượng, Lục Kinh Kiếm Bán Thần binh khí được Trần Trung Hải lấy ra, đây là thứ mà hắn đã uẩn dưỡng từ lúc còn là Đạo Tổ cảnh, tới nay thời gian tích lũy thần lực bên trong nó có thể xem là gần chạm tới một kích toàn lực của Thần Cảnh sơ kì.

Bán thần khí có thể nuôi dưỡng thần lực bên trong mình theo năm tháng như là thần binh thật thực thụ, nhưng tốc độ tích lũy và uy lực lại không thể chạm tới một bước thần linh chân chính, trừ khi là bán thần binh thuộc vào loại đặc biệt do thượng cổ lưu lại hoặc là đại năng luyện khí sư làm ra mới có thể mang theo uy lực của thần chân chính.

"Tiểu tử, ta vốn muốn dùng nó để trùng kích Thần Cảnh, nhưng không ngờ lại phải lấy nó ra để kết thúc sinh mạng một tên Đạo Tổ , ngươi nên thấy hãnh diện vì được chết trong tay thần kiếm."

Nguyễn Công Sơn sắc mặt âm trầm một cổ thất thải quang sắc đang từ từ dâng lên, Hàn Vũ Thiên đứng ở không trung nhẹ nhàng cười một cái khinh bỉ, Sáng Thế Thần Kiếm lơ lửng không trung được hắn chậm rãi bắt lấy, thần uy kích phát làm cho toàn bộ như muốn quỳ xuống khuất phục.

"Thần khí! Là thần khí chân chính hiện thân."

"Hắn lại có đạt được thần khí."

"Tên này cuối cùng sở hữu bao nhiều bí mật trong người?"

"Hắn..."

Từng người đều kinh hãi không thôi, cơ thể không khống chế được mà sinh ra cảm giác kính phục, một chân quỳ xuống đất cúi đầu trước uy thế của thần kiếm, Trần Trung Hải khiếp sợ trong một thoáng cũng lấy lại bình tỉnh, bị thần uy chân chính áp chế cũng không dễ dàng thoát ra như vậy.

"Ngươi luôn miệng nói thần lực, thần uy, thần đạo mà lại không có một chút nào cảm ngộ ra được thần lộ, suy cho cùng mấy ngàn năm dậm chân ở Bán Thần của ngươi cũng là có lý do."

Hàn Vũ Thiên truyền vào Sáng Thế Thần Kiếm ba cổ năng lực kinh người, kim sắc, ám quang, bạch quang ba loại từ từ dung nhập vào trong làm cho thần uy càng thêm nồng đầm.

"Bán Thần đột phá thành Thần Cảnh chỉ đơn giản là cảm ngộ được một tia thần đạo liền có thể nhất bộ thành Thần, những kẻ ở Bán Thần luôn tự cho bản thân đã cảm ngộ được nửa bước thần đạo thì đều là ngu xuẩn."

Hắn nâng kiếm không gian rạn nứt đại đạo ngưng tụ pháp tắc ào ạt như thác chảy.

"Thần đạo chỉ cần cảm nhận được một tia nhỏ nhoi cũng có thể thành Thần, thứ các ngươi tự hào là nửa bước thần đạo vốn chỉ là Đạo Tổ pháp tắc ở một cấp độ cao hơn một chút so với lúc chưa đột phá Đạo Tổ cực hạn mà thôi."

Lời của Hàn Vũ Thiên làm cho các Bán Thần tu sĩ đều phải kinh ngạc không thôi, đối với Hàn Vũ Thiên thì tu sĩ được gọi là Bán Thần cũng chỉ là Đạo Tổ cực hạn mà không phải là thần, Nguyễn Công Sơn thì nở ra một nụ cười có một chút thưởng thức đối với Hàn Vũ Thiên, ở cùng với nhau vài năm cũng làm hắn hiểu được thiếu niên này ít nhiều ra sao.

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh