Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 315: Thành Hồng Hoa Y.



Chương 315:

Hàn Vũ Thiên nhìn đám người đi theo sau có một chút suy tư rồi nói:

"Các ngươi nếu đã quyết định theo ta vậy thì cứ việc làm theo ý mình thích, nhưng đừng có cản trở ta là được."

Những nhân tộc theo sau đồng loạt gật đầu không ai có ý kiến gì khác bởi vì Hàn Vũ Thiên là người dẫn đầu cũng không mấy ai nguyện ý làm trái lại ý hắn, bọn họ dừng bước cách một tòa thành trì nhỏ gần đầy trăm dặm, thành kia tên là Hồng Hoa Y.

"Để nắm được thông tin thì trước tiên phải đánh chiếm thành trì đó, các ngươi chia quân mai phục xung quanh trước, chờ khi bản cung chủ xuất thủ dẫn dụ cao thủ bên trong ra thì hãy xuất hiện bao vây Hồng Hoa Y thành này."

Ai cũng không ngờ tới Hàn Vũ Thiên vừa đặt chân tới đây việc đầu tiên làm chính là công chiếm một tòa thành trì, Vạn Niên Cung Chủ đúng là làm cho người khác đầy rẫy bất ngờ này đến bất ngờ khác, Thất Bảo Thần Chủ bên cạnh cũng là cười nhạt một tiếng dẫn động một đám người chia thành từng nhóm thực lực đồng đều nhau rồi bắt đầu mai phục Hồng Hoa Y Thành phía trước.

Hàn Vũ Thiên hơi phất tay đã thay lên mình một bộ y phục cùng với cây quạt giống như khổng tước, khuôn mặt còn bị một cái mặt nạ che nửa phần trên cũng được làm từ lông vũ khổng tước, đây chính là bộ dạng năm đó hắn xuất hiện với tư cách là Vạn Niên Cung Chủ, bây giờ cũng đã trải qua thời gian rất lâu rồi hắn mới mặc lại bộ y phục này.

Lính gác cổng phía nam thấy một bóng người cô độc đang từ xa tiến tới thì liền gọi tên thủ vệ bên cạnh nhìn xem kẻ tới là ai, hai người dò xét từ cảm nhận được khí tức kia kẻ vô cùng bất thường không thể không xem trọng liền có một tên chạy đi gọi tướng thủ thành tới.

Một vị tướng quân trung niên tu vi Thánh Nhân trung vị đứng ở tường thành quan sát kẻ kia một lúc thì trầm giọng quát:

"Kẻ đến là ai mau xưng danh tính, Hồng Hoa Y không tiếp đón những kẻ vô danh."

Hàn Vũ Thiên dừng lại bên ngoài mười dặm nghe thấy lời này của trung niên kia thì thản nhiên giơ quạt về phía trước nói:

"Ngươi còn chưa đủ tư cách biết danh tính của ta, gọi thành chủ ra đây."

Một cái phẩy quạt lập tức có ngàn vạn sợi lông vũ khổng tước bắn tới như xạ tiễn làm cho trung niên kia bất giác kinh hãi, toàn thân lực lượng Thánh Nhân trung vị bộc phát lao ra khỏi thành, chiêu thức thi triển hóa ra ngàn thanh trường thương nghênh đón, nhưng khi đối cứng với lông khổng tước thì trường thương kia đã bị đánh bật ra toàn bộ, trung niên hứng chịu mấy chục đạo lông vũ ghim vào cơ thể văng trở về thành, cũng may thanh trì có hộ trận bảo vệ đám lông vũ công kích tới cũng không có tổn hao gì đối với Hồng Hoa Y.

"Thực lực kẻ này e là Thánh Nhân viên mãn cường giả rồi, mau gọi người của Cổ gia ứng chiến."

Tướng quân trung niên sắc mặt âm trầm vung tay có một phù văn bay vào trong thành, sau đó có một thân ảnh tử y xuất hiện bên cạnh nhìn hắn hỏi:

"Ngươi gọi ta xuất hiện là có chuyện gì?"

Tướng quân trung niên ôm một thân thương thế nghiêm trọng nói:

"Có một kẻ quấy nhiễu ta đoán tu vi là Thánh Nhân viên mãn, mời tiền bối ra tay diệt gọn kẻ làm loạn Hồng Hoa Y."

Tử y nhân Cổ gia nhìn về phía xa thấy được Hàn Vũ Thiên thì cười nhạt, tu vi mờ mờ ảo ảo ẩn hiện cảnh giới Thánh Tông thượng vị trong một khắc biến mất tại chỗ vụt ra khỏi thành hướng tới kẻ đeo mặt nạ bên ngoài thành mà tới.


Chớp nhoáng một cái đã ở ngày trước mặt một cước giơ lên ý định đá bay thủ cấp của kẻ xâm phạm như một quả bóng, nhưng điều làm cho tử y nhân Cổ gia kinh ngạc chính là kẻ trước mặt thân thủ linh hoạt, tránh được một cước còn gấp quạt lại rồi quất thẳng vào bụng của hắn, khiến tử y nhân Cổ gia lui ra ngoài vài chục bước.

"Ngươi là thành chủ của thành Hồng Hoa Y này sao?"

Hàn Vũ Thiên nhìn lấy tử y nhân trước mắt có một chút thất vọng khi thấy thành trì này lại chỉ có Thánh Tông thượng vị tọa trấn, tử y nhân Cổ gia hừ lạnh nói:

"Thành chủ là nhân vật cấp bậc nào mà để ngài ấy đích thân ra tay chứ, một mình ta đã là đủ xử lý ngươi rồi."

Vừa dứt lời từ y nhân Cổ gia nắm trong tay trường kiếm lần nữa lao đến, Hàn Vũ Thiên đứng ở một chỗ nở ra một nụ cười chế giễu, quạt trong tay xòe ra chém vài đường liền thấy tử y nhân Cổ gia đã nắm trên đất, tứ chi rải rác mỗi nơi một cái nhìn có một chút thê thảm.

Tử y nhân Cổ gia không cảm thấy đau đớn nhưng khi ngước nhìn lên bản thân đang ở trước mặt kẻ thần bí này thì toàn thân lạnh toát, cơn đau bị cắt tứ chi bây giờ mới phát tác làm cho hắn phun ra một ngụm máu tươi, Hàn Vũ Thiên một chân nâng lên đè lên đầu tử y nhân Cổ gia, quạt trong tay phe phẩy âm thanh lại cất lên nói:

"Ta đây là muốn gặp thành chủ Hồng Hoa Y, nếu không mau diện kiến ta thì hôm nay thành Hồng Hoa Y này sẽ nhuộm lấy một màu huyết sắc."

"Nghiệt chủng to gan từ đâu xuất hiện lại dám ngông cuồng ở Hồng Hoa Y, còn dám làm nhục người của Cổ gia bọn ta."

Một âm thanh tràn ngập uy áp từ bên trong thành Hồng Hoa Y truyền ra tạo thành dị tượng trời đất tối sầm sấm nổ ầm ầm, một trung niên hắc y bộ dáng trang nghiêm đứng ở tường thành vẻ mặt tức giận.

Phía sau trung niên là năm lão già mặc thanh bào giống nhau tu vi đều là Chuẩn Tổ cường giả, mấy chục vị cường giả khác theo sau tu vi thấp nhất cũng là Thánh Tông thượng vị.

Những người sinh sống trong Hồng Hoa Y đều là tu sĩ, ngay khi Cổ gia xuất hiện liền dẫn động ánh mắt của toàn bộ người bên trong thành, các thế lực lớn cũng lần lược cử người đi đến bên tường thành xem là kẻ nào mà dẫn động tới sự phẫn nộ của trên dưới Cổ gia như vậy, Hàn Vũ Thiên một cước nhấc thân cơ thể của tử y nhân Cổ gia lên rồi đá hắn bay thẳng về phía trung niên đang dẫn đầu đám người Cổ gia kia.

Trung niên kia không nói lời nào một tay giơ lên bắt được đầu tử y nhân Cổ gia, không quan tâm mà ném về phía sau, tộc nhân Cổ gia bắt lấy tử y nhân rồi đem hắn trở về phủ, Hàn Vũ Thiên nhìn trung niên nam tử nói:

"Ngươi là thành chủ?"

Trung niên hắc y nhân lắc đầu thản nhiên nói:

"Ta là tộc trưởng Cổ gia, Cổ Chân Phong."

Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi trọng khí thản nhiên nói:

"Ta đã nói đây là lần thứ hai là ta cần gặp thành chủ của các ngươi, nếu hắn không muốn ra vậy thì ta bức ép hắn ra vậy."

Từ trong tầng mây một cử thủ vạn trượng nhắm tới thành Hồng Hoa Y giáng xuống, uy lực kinh thiên có thể so sánh với một kích toàn lực của Thiên Tông cường giả, năm lão già phía sau Cổ Chân Phong cũng không phải là cường giả Chuẩn Tổ hạng tôm tép, năm bóng dáng chớp động đã không trung ngưng tụ một kích hướng về cự thủ mà đánh tới, hai bên va chạm ầm ầm nổ tung làm cho pháp tắc liên tục xuất hiện quấy nhiễu thiên địa.

"Chiến lực của năm lão già này có thể đánh bại một vị Thiên Tông, chỉ tiếc là đối với ta như vậy còn chưa đủ để đả thương tới Chí Tông lực lượng."



Bầu trời lần nữa biến sắc một đạo cột sáng giáng xuống hướng tới năm vị lão già mà đến, Cổ Chân Phong thấy chuyện không ổn liền phất tay kéo bọn họ về, một quyền vung ra kích phát Tổ Huyết uy năng và Khí Vực va chạm với cột sáng, Hàn Vũ Thiên phe phẩy quạt cười nói:

"Ta còn chưa dùng ra Khí Vực mà ngươi đã ngăn cản chật vật như vậy rồi."

Hắn chớp động đã đứng ở không trung, mỗi một bước chân bước tới liền có một vòng trận bên dưới tản ra uy áp vô tận, Hàn Vũ Thiên bước tổng cộng mười bước, mười cái trận pháp nhỏ hội tụ lại bên dưới hắn rồi liên kết lại với nhau.

"Phi Phi Khổng Tước."

Khổng minh vang vọng từ trong đại trận chậm rãi chui ra một đầu khổng tước to lớn, nó xuất hiện bung cánh tạo thành uy thế bức người ngay cả Cổ Chân Phong cũng phải kiên dè, đột nhiên lại có năm bóng người đứng kề vai với Cổ Chân Phong.

Nam tử trẻ tuổi tay cầm chiến kích là gia chủ Thiên gia Thiên Đoạn, lão già y phục thường dân tay phải cầm quạt mo tay trái cầm bình rượu là gia chủ Khanh gia Khanh Hiền Tôn, thiếu phụ chiến y tướng quân khí khái bức người là đại tướng quân của thành Hồng Hoa Y tên Thanh Hương đại tướng quân, trung niên kim bào tay nắm trường đao mười phần uy dũng là gia chủ Tông gia Tông Huy, cuối cùng là một dị tộc thuộc Thạch Nghĩ tộc tên gọi Thạch Mẫn được gọi là gia chủ Thạch gia.

"Năm đại gia chủ xuất hiện cùng với đại tướng quân kề vai sát cánh, phải là kẻ có cấp bậc nào mới có thể dẫn động được nhiều cao thủ đỉnh tiêm của Hồng Hoa Y."

"Thế sự đúng là khó lường."

"Ta đoán kẻ gây họa loạn kia sẽ không sống lâu được đâu."

Từng cao thủ trong thành cũng không nhịn được mà bay lên không trung quan sát, khổng tước hót vang một tiếng lao thẳng tới làm cho sáu người cũng phải đề phòng, Thạch Mẫn hừ lạnh nói:

"Ta đối phó khổng tước, các ngươi lo liệu tên kia đi."

Năm người còn lại thấy Thạch Mẫn đã ra tay cũng ngay tức khắc lao ra khỏi thành hướng tới Hàn Vũ Thiên, năm vị Đạo Tổ sơ kì tầng 3 bao vây nếu đổi lại là người khác thật có một chút lo lắng, nhưng đó là kẻ khác chứ không phải Hàn Vũ Thiên hắn.

Hàn Vũ Thiên chủ động lao vào vòng chiến cùng với năm vị cao thủ Đạo Tổ so tài cận chiến, hai bên chiến đấu huyền diệu đến cực điểm, cũng cho thấy được tạo nghệ dùng võ và binh khí của Hàn Vũ Thiên phối hợp nhịp nhàn hoàn hảo vô khuyết, thủ công vẹn toàn làm cho năm vị cường giả không động vào được một sợi tóc của hắn.

Khanh Hiền Tôn ngậm một ngụm rượu quạt mo trong tay bốc lên hỏa diễm, lão ta phun rượu trong miệng ra làm cho lửa thổi bừng lên, dùng quạt phất về phía Hàn Vũ Thiên tạo thành biển lửa cuồng cuộn, trong tay Cổ Chân Phong chập chờn tử lôi chưởng thẳng lên cửu thiên, tử lôi rền vang một tiếng phá mây giáng xuống Hàn Vũ Thiên.

Hai vị Đạo Tổ liên kích vây hắn vào giữa, Hàn Vũ Thiên không có biểu hiện gì khí vực mở ra ngàn dặm hóa băng, bão tuyết quét ngang cùng với hỏa hải đối cứng, phía trên tử lôi giáng xuống thì là một đóa băng liên ngăn trở.

Tay trái Hàn Vũ Thiên cũng xuất hiện thêm một chiếc quạt, tay nắm song phiến xoay tròn một vòng tạo thành cuồng phong gió lốc băng lãnh thổi lui năm vị Đạo Tổ vốn đang lao tới kia, tay phải phe phẩy cây quạt phía trước, tay trái gấp quạt đặt ở sau lưng tràn đầy tuyệt diễm, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Ta sẽ cho các ngươi thấy Song Phiến Tiên Vũ tái hiện lại tại đây, tới đây."

Hàn Vũ Thiên dùng quạt ngoắc lại tỏ vẻ khiêu khích làm cho năm vị cường giả của thành Hồng Hoa Y không nhịn nổi tức giận mà lao tới, song phiến vung ra liên tục tiếp chiêu cùng với năm vị cường giả, bên trong chiến đấu thì là ác liệt không ngừng, nhưng kẻ bên ngoài nhìn vào lại thấy Hàn Vũ Thiên chỉ là đang khiêu vũ cùng với năm vị cường giả kia, phong thái thản nhiên cùng với song phiến lưu chuyển hoàn mỹ không kẽ hở.


Thạch Nghĩ chật vật đánh nhau cùng với khổng tước thấy được cảnh đánh nhau như khiêu vũ thì tức giận quát:

"Năm tên các ngươi không mau giải quyết hắn còn đứng đó khiêu vũ cái gì? Định để lão tử bị con khổng tước vờn tới lui sao?"

Nghe tiếng quát tháo này thì năm người cũng không có đánh cận chiến nữa mà lui ra ngoài triển lộ công pháp bản thân.

"Lôi Minh Bạo Liệt."

"Hỏa Thiên Phi Tửu."

"Đoạn Thương Phá."

"Hoàng Diệt Bá Kích."

"Chu Yểm Bổ Thiên Đao."

Năm đòn công kích toàn lực khiến cho thiên địa như muốn sụp đổ, mà Hàn Vũ Thiên nơi đó vẫn thản nhiên phe phẩy cây quạt, tay còn lại giơ lên quạt mạnh một cái nói:

"Nghịch Phong."

Cuồng phong thổi tới ẩn hiện hư ảnh một con dị thú hình thù kì lạ, đầu lang thân hươu vuốt rồng cánh điểu cùng với năm cái hồ vĩ mà toàn thân lại trắng mượt tinh khiết, hư ảnh dị thú cùng với năm đòn toàn lực của năm cường giả Hồng Hoa Y va chạm nhau tạo thành sóng xung kích mạnh mẽ.

"Gào!"

Tiếng rít gào của dị thú vừa hỗn tạp của lang hươu và rồng hòa trộn cùng với tiếng gió rít nghe vô cùng chói tai, nó đã đánh bật hết công kích của năm vị Đạo Tổ sơ kì Hồng Hoa Y tiếp tục lao thẳng tới phía trước.

"Đủ rồi!"

Từ trong thành Hồng Hoa Y một âm thanh bùng nổ mà ra, một thanh ngân thương xuyên thủng tường thành lao thẳng tới dị thú cùng nó đối oanh, lại thêm một tịa ngân quang sắc nhọn nhắm vào trận pháp triệu hồi hư ảnh khổng tước, một tiếng nổ lớn đồng thanh vang lên đã thấy trận pháp và công kích của Hàn Vũ Thiên đã bị hóa giải.



Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: