Chương 329:
Hàn Vũ Thiên khí tức bộc phát làm cho trường kiếm dưới chân lóe lên hỏa diễm lần nữa lan tỏa tứ phía, ngũ sắc hỏa diễm lần này bám vào ma giáo làm cho sự tăng ích của Vân Huyết Ám Ma Cung giảm đi một nửa, những tu sĩ Thánh Nhân phe nhân loại lập tức xông lên cùng với ma giáo chiến đấu kịch liệt, hắn thân hình chớp động xuất hiện sau lưng Phong Châu nói:
"Phong Châu trưởng lão yểm trợ ta, kẻ có thể điều khiển rối chính là phiền phức lớn nhất, giải quyết hắn trước."
Phong Châu cũng không có cự tuyệt liền bùng nổ tu vi cùng với con rối hài cốt Thánh Nhân thượng kì giao thủ, Hàn Vũ Thiên bay lên hai tay hóa ra ngũ sắc hỏa diễm tới Tà Ma Viêm ở phía trên không, hắn thấy vậy nét mặt có một chút khiếp sợ nói:
"Hộ pháp cho ta."
Hai tên ma giáo tu vi Thánh Nhân trung vị ngăn ở trước mặt liền bị Nam Hoang và Từ Nghiêm Hiếu đánh lôi ra chiến trường khác, cứ có người ngăn cản bước chân của Hàn Vũ Thiên thì sẽ có người khác lao ra để tiếp lấy đối thủ cho đến khi khoảng cách hai bên sát gần lại nhau, Tà Ma Viêm tay trái giơ lên năm đầu ngón tay phóng ra từng sợi huyết quang đâm tới, Hàn Vũ Thiên cúi thấp đầu đã tránh được một trảo mang theo ngũ sắc hỏa diễm xuyên qua ngực của Tà Ma Viêm, ngũ sắc hỏa diễm lan tỏa toàn thân đi theo sợi năng lượng điều khiển rối xông thẳng vào hạch tâm của hài cốt đang chiến đấu với Phong Châu, Tà Ma Viêm không ngờ được hắn lại phải chết ở ngay chỗ này.
"Vậy mà một kích giết được?"
Phong Châu bên này cũng là há hốc mồm kinh ngạc không thôi, tu sĩ cùng cấp phân thắng bại đã là chuyện vô cùng khó khăn nói gì đến cùng với đối phương sống chết, nếu muốn giết đối thủ cùng cấp e là phải hiến đi sinh mệnh cùng đối thủ cá chết lưới rách chôn chung một mồ, nhưng không phải tử thù thì nhất định sẽ không có kẻ điên nào chịu làm chuyện này, Hàn Vũ Thiên định tới nơi khác để trợ giúp thì một thanh trường mâu từ trông mây đen xông thẳng ra đâm vào hắn, Hàn Vũ Thiên ngăn lấy bị trường mâu lôi đi kéo thẳng vào trong Bích Ly Tông nghe một tiếng ầm vang đất đá văng tung tóe.
"Sư tôn!"
"Hàn Vũ trưởng lão!"
"Tiểu tử!"
Thuận Tâm, Lục Nhan, Phong Châu, Trung Nguyên và Từ Nghiêm Hiếu sau khi chứng kiến một đòn hiểm ác này đều là kinh hãi nhìn về phía phế tích bị sụp đổ quát lên, đồng thời đối thủ của bọn họ cũng ngay vào phút mất cảnh giác mà ra tay tấn công, khiến cho họ không kịp trở tay đều phải nhận lấy thương thế lui về sau, từ trông tầng mây một trung niên hắc bào bay phấp phới nhìn về phía đống phế tích cười nói:
"Chỉ là một Thánh Nhân nhỏ nhoi lại có thể thay đổi thế cục của chiến trường, chết trong tay ta là vinh hạnh của ngươi rồi."
Kẻ ra tay là Mục Linh tu sĩ Thánh Tông hạ vị đầu tiên xuất hiện trên chiến trường, cũng là kẻ đã ra tay với Hàn Vũ Thiên, một thân ảnh áo trắng cũng xuất hiện ở giữa không trung tràn đầy tức giận nhìn lấy Mục Linh nói:
"Mục Linh, ngươi thân là Thánh Tông cường giả lại ra tay với một Thánh Nhân cảnh hạ vị, không sợ người khác chê cười sao?"
"Hải Lân, ngươi có phải hồ đồ rồi không? Đây chiến trường không phân thân phận hay tu vi, đến chiến trường chỉ có sống hoặc chết!"
"Được, vậy ngươi chết đi!"
Hai Thánh Tông hạ vị vừa xuất hiện đã ngay lập tức lao vào chiến đấu làm cho bầu trời phía trên không còn là điểm sáng của Thánh Nhân tu sĩ chiến đấu mà là địa điểm khuynh đảo của Thánh Tông chi chiến, Thuận Tâm ôm ngực quỳ một chân ở mặt đất sắc mặt đã không tốt ngẩn đầu nhìn một kẻ bản thân rất quen thuộc nói:
"Trúc Âm. ngươi vẫn bỉ ổi như trước."
Thanh niên tên Trúc Âm trên chủy thủ vẫn còn dính máu cười nói:
"Thuận Tâm, ngươi nếu chịu ở lại bên trong Mãn Tâm Cung thì bản công tử sẽ không thể động được đến ngươi, nhưng đáng tiếc ngươi lại mò tới Bích Ly Tông tìm chết, xem như hôm nay bản công tử thành toàn cho ngươi."
Trúc Âm tay cầm chủy thủ lao đến, Thuận Tâm tay nắm chặt kiếm đột nhiên mỉm cười nhìn lấy Trúc Âm ở phía trước mặt, đường kiếm uyển chuyển như dòng nước chém ra liên tục mười kiếm khảm vào ngực của Trúc Âm.
"Thủy Liêm Thập Lưu Kiếm."
Trúc Âm phun máu bay ngược ra ngoài nhận lấy thương thế còn nghiêm trọng hơn cả Thuận Tâm, Trúc Âm đôi mắt xích hồng nhìn lấy Thuận Tâm nói:
"Tốt, tốt, hay cho một nghiệt chủng Mãn Tâm Cung, các ngươi còn đứng ra đó làm gì, giết hắn bản công tử sẽ ban thưởng cho các ngươi!."
Từ phía sau Trúc Âm lao ra ba tên Thánh Nhân hạ vị không hề do dự nhắm tới Thuận Tâm bên này mà tới, một bóng người nhỏ nhắn đột nhiên xuất hiện ngăn trước mặt Thuận Tâm một ngón tay giơ ra đã ngăn cản ba đòn công kích của ba tên Thánh Nhân, bàn tay cong ngón búng nhẹ một cái liền thấy ba tên kia hóa thành huyết vụ, bóng người kia từ trong lòng bàn tay xuất hiện một lực hút hấp thu lấy toàn bộ huyết vụ vào trong.
"Dở tệ, đúng là khẩu vị sẽ thay đổi sau mỗi lần biến hóa."
Như Ý đột nhiên ngẩn đầu nhìn lấy Trúc Âm thì hắn hoảng sợ không nhịn được quần đã ướt đẫm, Trúc Âm nhìn vào đôi mắt đỏ bên phải kia như rơi vào trong địa ngục huyết vụ không thể nào thoát ra toàn thân sợ hãi không thể cử động dù chỉ là một chút, Như Ý giơ ngón tay lên một đạo huyết quang xoẹt ngang đã lấy mạng tên chết nhát kia, nàng ta quay người không nói lời nào đã ôm lấy Thuận Tâm sau đó nhảy tới chỗ của Lục Nhan cũng ôm nàng đi mất.
"Tên khốn, ngươi vậy mà còn không dẫn dụ ra được tên kia, vô dụng, đám các ngươi định làm cao nhân ẩn nấp sao? Cút ra mà chiến đấu đi."
Bầu trời nổi lên huyết lôi lại thấy Vân Huyết Ám Ma Cung hiện ra thân ảnh lại có một người khoanh tay đứng ở trên đó, kẻ này mười phần cao ngạo xem chúng sinh như cỏ rác khoanh tay đứng đó đã tạo thành uy thế bức người, từ trong huyết vân lại có mấy trăm đạo thân ảnh từ từ xuất hiện chính là ma giáo cường giả Thánh Tông cảnh, thêm vào đó là đôi quân tu sĩ đến cả trăm vạn tập hợp vượt xa nhân số của Bích Ly Tông bên này, uy thế tạo ra áp chế hoàn toàn thế cục tại nơi này.
Tam trưởng lão nhìn cảnh này hít một hơi khí lạnh cùng với toàn bộ người của Bích Ly Tông tập trung lại một chỗ, nhìn lấy đội quân áp đảo trên bầu trời và mặt đất khiến cho tâm của bọn họ xem như đã nguội lãnh cả rồi, Tam trưởng lão nắm chặt nấm đấm không còn có thể làm được gì nữa, ở trong Bích Ly Tông hiện giờ chỉ có mình hắn là kẻ mạnh nhất trấn thủ, Nhất trưởng lão và Nhị trưởng lão sớm đã không có ở trong tông, ngay cả tông chủ cả trăm năm nay còn chưa có trở về tông, hai người kia nếu mà không kịp thời trở về thì Bích Ly Tông thực sự sẽ sụp đổ mất.
Đối mặt với sự uy hiếp của hai đại cường giả Đạo Tổ trung vị thì một mình Tam trưởng lão sao có thể ngăn cản được hết, ở cảnh giới này của lão một chọi một đã khó khăn bất phân thắng bại, nếu là hai đánh một thì sẽ là tình thế áp đảo tuyết đối không có đường lui, Nhược Du quay đầu nhìn thân ảnh phía trên Vân Huyết Ám Ma Cung hừ lạnh nói:
"Tùng Hạo, ngươi đừng nghĩ bản thân điều khiển được một chút lực lượng của Vân Huyết Ám Ma Cung thì lên mặt với ta, so về thực chiến ngươi và ta bất phân."
Tùng Hạo không để ý tời Nhược Du mà bàn tay giơ lên khí thế ngút trời một đạo ma kiếm khổng lồ bắt đầu ngưng tụ cộng thêm huyết vân gia trì làm nó càng thêm cường đại và đáng sợ, một kiếm này có thể sánh với thượng vị Đạo Tổ ra tay, Tam trưởng lão sắc mặt kinh hãi nhìn lấy ma kiếm khổng lồ trong tầng mây lập tức hạ lệnh nói:
"Toàn bộ rút!"
"Muốn chạy? Muộn rồi."
Bàn tay của Tùng Hạo hạ xuống ma kiếm theo đó giáng xuống không có một chút chậm trễ nào, bầu trời rực sáng phía xa lao tới một cái trường đao màu bích ngọc va vào ma kiếm cự đại làm nó lệch hướng chém vào một mảnh thiên địa phía xa sụp đổ, trường đao cắm trên đất lại có một thân ảnh vô cùng quen thuộc xuất hiện, Nhị trưởng lão của Bích Ly Tông Chu Nghiêm Thái.
"Cuối cùng đã xuất hiện."
Tùng Hạo sắc mặt có một chút âm trầm nhìn lấy Nhị trưởng lão, Chu Nghiêm Thái vừa xuất hiện nhấc lấy trường đao ngẩn đầu nhìn Tùng Hạo phía trên âm thanh uy nghiêm nói:
"Bích Ly Tông đệ tử tinh anh, xuất trận."
Từ trong Bích Ly Tông lần nữa lóe lên hào quang có mấy trăm thân ảnh đứng ở hư không tu vi bộc phát đều là Thánh Tông cảnh, một số ít trong đó là lão già cấp bậc đã là viên mãn hoặc đại viên mãn, Tam trưởng lão cười nói:
"Trong tông môn đúng là có cấp bậc đệ tử này, nhưng chỉ có Nhất trưởng lão và Nhị trưởng lão mới ra lệnh được cho họ, bằng không tông có bị diệt cũng không ai có thể gọi họ ra trận."
Tùng Hạo bước ra khỏi Vân Huyết Ám Ma Cung lại có thêm vài đạo thân ảnh theo sau hắn, phía sau là sáu vị Đạo Tổ hạ vị của ma giáo tràn đầy áp bách, Nhị trưởng lão hạ lệnh cũng có bảy đạo thân ảnh từ Bích Ly Tông bay ra đều là Đạo Tổ hạ vị, Bích Ly Tông ẩn chứa đúng là rất nhiều cường giả, so sánh với Bất Lão Ma Điện chỉ có ngang bằng chứ không thua kém.
Nhưng về mặt số lượng tu sĩ cấp thấp thì Bích Ly Tông có vẻ kém một chút so với ma giáo, không vì như vậy mà bọn họ chịu luo bước trước hắc ám, Nhị trưởng lão tay cầm trường đao uy phong ngút trời nói:
"Năm đó Bích Ly Tông bọn ta nguy nguy cửu thiên, tru diệt ma giáo, khiến tam giáo rơi vào ngõ cụt sống không có đất dung thân, bây giờ bọn ta sẽ một lần nữa lập lại chuyện này, lấy Bất Lão Ma Điện của ngươi là kẻ đầu tiên!"
Tùng Hạo đứng đầu ngẩn đầu cười tản ra tà ác chi lực vô cùng cường đại nói:
"Năm đó là bọn ta khinh suất mới để Bích Ly Tông truy sát, hiện tại thế cục đã đổi, bánh xe vận mệnh không phải lúc nào cũng đứng yên một chỗ, Tam giáo hưng Bích Ly suy kết quả chỉ có Bích Ly Tông toàn diệt."
"Giết cho ta!"
"Giết!"
Bất Lão Ma Điện và Bích Ly Tông hai phe nhân mã lập tức xông vào nhau như kiến vỡ tổ chi chít không nhìn rõ được chiến trường trước mắt, ở một góc sâu trong Bích Ly Tông, Như Ý mang hai người đến một hang động nhỏ nhìn như là không có ai tìm ra được nó trong một thời gian dài, nàng quỳ một chân cung kính nói:
"Chủ nhân, thuộc hạ đã mang được người về rồi."
"Các ngươi vào đi."
Từ trong hang động nhỏ truyền ra một thanh âm, ba người bước vào bên trong lại thấy được bề ngoài nó là hang động chưa ai tìm đến, nhưng ở trong đây lại có vô số thiên tài địa bảo đếm không hết, càng vô sâu thì bảo vật càng thừa thớt cho đến khi dừng lại ở nơi chỉ có bàn và ghế, Hàn Vũ Thiên ngồi thưởng trà đánh cờ với một lão già đối diện, lão già này nhìn có chút bất phàm lại liếc mắt tới nói:
"Đây là đệ tử của ngươi à?"
Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Cũng chưa phải là đệ tử chính thức."
Lão già vuốt râu hạ nước cờ nói:
"Ra vậy, cũng phải thôi, người như ngươi chọn đệ tử ắt hẳn thiên tư sẽ cao hơn rất nhiều."
Hàn Vũ Thiên hạ thêm một cờ nói:
"Tùy duyên cả thôi."
Thuận Tâm ôm quyền thi lễ nói:
"Không biết vị tiền bối này là ai?"
Lão già vuốt râu uống ngụm trà nói:
"Lão phu tên gọi Bích Ly, mấy vạn năm trước dẫn đầu chúng tu áp chế tam giáo thành lập Bích Ly Tông."
"Lão tổ Bích Ly Tông? Tiểu bối bái kiến lão tổ."
Hai người lập tức quỳ xuống không có chút nào thất kính, Bích Ly lão tông chủ vuốt râu xua tay nói:
"Bỏ đi, nhiều năm như vậy rồi, Bích Ly tông cũng tới lúc được thanh tẩy một chút, hai ngươi tư chất không tệ có thể theo ta học được một ít công phu, ngươi thấy thế nào Hàn Vũ đệ?"
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Huynh cứ việc hỏi bọn họ, đừng nhìn ta làm gì."
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: