Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 43: Bị cát che phủ.



Hàn Vũ Thiên ngồi ở đó nhìn phía dưới thành trì đầy cát là cát, thật có chút khó chịu trong lòng, chỉ là một cái thành trì này thôi đủ khiến hắn hơi có chút mệt mỏi.

Trong biển cát thì có kình ngư tồn tại, không nói tới những yêu thú ngủ sâu trong cát, nếu bùng nổ chiến đấu bọn nó có khi lại thức tỉnh tham gia tàn sát.

Hàn Vũ Thiên tay bấm ấn thi triển Quan Di thuất, hắn quan sát từng ngóc ngách trong Tây Nam Quan và bên ngoài.

Sau mấy canh giờ quan sát thì Hàn Vũ Thiên phát hiện một cái động phủ cách đây 3 dặm, ở trong chính là một đầu rết yêu, còn rết này thân to ngàn trượng với với hàng ngàn cái tay sắc nhọn làm chân.

Hai cọng râu đuôi của nó lại nhọn như kim độc bò cạp, có thể xuyên thủng đất đá.

"Tu vi của nó hẳn là Vũ Cảnh mới đạt được kϊƈɦ thước như vậy."

Hàn Vũ Thiên lại một lần nữa sầu não trước sự xuất hiện của rết yêu này.

"Vậy thì cứ để Vạn Niên cung phát triển vài năm nữa, nhưng cũng phải kiềm chế sự phát triển của những thành trì này."

Hàn Vũ Thiên bước ra khỏi phòng đi tới nơi truyền âm, hắn hơi suy nghĩ một chút rồi thì thầm một số lời vào viên đá.

Phải tốn 5 vạn linh thạch một lần truyền âm, Hàn Vũ Thiên lúc này mới tiếp tục chống gậy bước đi ra khỏi Tây Nam Quan.

Bước đi ra khỏi cổng không lâu đã thấy hai người đang chờ sẵn hắn ở đây, một lão già bạch bào trong đó trầm giọng nói:

"Là ngươi chen ngang vào lần độ kiếp vừa rồi?"

Hàn Vũ Thiên vẫn yên lặng đứng nhìn, mặc cho bão cát thổi áo choảng bay phấp phới, một lão già lưng còng gầy trơ xương bên cạnh hừ lạnh nói:

"Thật không nghĩ tới, Tây Nam Quan lại có một kẻ gan to hơn trời, dám âm thầm phá đi một vị cường giả Vũ Cảnh."



Hai khí tức Vũ Cảnh từ hai lão già từ từ bộc phát, Hàn Vũ Thiên lục này mới hơi cau mày, lão già lưng còng lúc này đầy sát ý nói:

"Ngươi vừa bước vào thành, bọn ta đã quan sát nhất cử nhất động của ngươi, thứ tà đạo đó trong Tây Nam Quan không hề có, mà từ khi ngươi tới lại xuất hiện."

Hàn Vũ Thiên cau mày giờ phút này mới biết hành tung đã bị bại lộ, hắn rất nhanh đã trở lại bộ dáng bình tĩnh.

"Tới lúc này mà con giả vờ, mau chịu chết đi."

Lão già bạch bào không kiên nhẫn nữa vung tới một đạo bạch quang chói mắt, Hàn Vũ Thiên một trảo vồ tới mang theo tử quang.

Hàn Vũ Thiên vừa giao thủ đã rơi vào hạ phong, cơ thể chớp động hướng về một nơi khác chạy đi.

"Ngươi không thoát được đâu."

Lão già lưng còng vỗ mạnh một gậy xuống đất, từ trong biển cát hình thành một đầu mãng xà cắn tới.

Hàn Vũ Thiên vỗ tới hai cái ma trảo khí thế bừng bừng, nhưng vẫn bị đánh lui phun máu.

Hợp Đan có thể nghênh tiếp 2 đòn của 2 vị Vũ Cảnh mà không chết đã là hiếm thấy, Hàn Vũ Thiên lợi dụng cơ hội này nhanh chóng hóa thành tử quang chạy đi.

Hai lão già cũng là hóa thành lưu quang bay theo phía sau, hai cường giả Vũ Cảnh truy giết một vị Hợp Đan, làm kinh động tới mọi người bên trong thành.

Ai cũng tò mò đứng ở trêи không trung quan sát, dù là bão cát che đi tầm mắt nhưng dư ba cuộc chiến vẫn là lan tới đây, nên bọn họ cảm nhận được cuộc truy giết gây cấn thế nào.

"Ngươi từ đầu tới cuối không mở miệng lấy một lần, hẳn là xem thường bọn ta không thể giết ngươi chứ gì?"

Lão già bạch bào tức giận tới cổ nổi đầy gân vẫn không thấy Hàn Vũ Thiên mở miệng nửa chữ.



Hàn Vũ Thiên híp mắt nhìn thấy một thứ mờ mờ trước mắt liền cười nói:

"Ta yên lặng là vì tìm đại lễ cho các ngươi."

Hàn Vũ Thiên lách người phóng thẳng lên cửu thiên, một đòn của lão già bạch y và lão già lưng còng đánh vào một cái động phủ.

"Mẹ nó! Chúng ta gặp rắc rối rồi!"

Lão già bạch bào sắc mặt đại biến hét to, hai lão già lập tức xoay người định bỏ chạy, một tiếng rít chói tai từ cái động phủ bị sập phát ra.

Một con rết thân cao ngàn trượng, lấy hàng ngàn cánh tay sắc nhọn làm chân, nó lập tức rít gào lao tới chỗ hai lão già với sự phẫn nộ khôn cùng.

"Hết cách rồi, đánh thôi."

Lão già lưng còng bộc phát tu vi hướng về rết yêu mà đánh tới, lão già bạch bào cầm kϊƈɦ trong tay lao tới tiếp ứng.

Hai người một rết đánh tới trời sập đất nứt, Hàn Vũ Thiên ở trêи trời cao nhìn xuống thở ra một hơi, hắn bỏ qua thương thế hướng về phía nam mà phóng tới.

"Đợi ta tìm hiểu xong 7 ngôi thành khác, tự tay bản cung chủ sẽ dẹp gọn Tây Nam Quan."

Hàn Vũ Thiên áp chế thương thế dùng sức đạp không với tốc độ nhanh nhất.

Hắn ngưng lại ở một nơi cách xa Tây Nam Quan 20 dặm, Hàn Vũ Thiên rút thanh kiếm trong tay ra chém xuống một đạo kiếm ý.

Bão cát bị chia làm hai nửa, một con kình ngư bị xẻ thành hai nửa, hắn lao xuống dùng Âm Sát Thất Hồn thôn phệ cái xác, để khôi phục lại một chút thương thế.

Hắn ngồi xuống trong bão cát bắt đầu khôi phục thương thế, mặc cho cát cứ liên tục phủ lên người hắn, cứ thế cả thân thể bị cát che phủ.