Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 46: Vân Đạo tông.



Hàn Vũ Thiên sau nhiều ngày đi đường đã tới được Nam Quan thành, thành này rộng tới 20 dặm làm sinh linh nào cũng phải sợ hãi.

Hàn Vũ Thiên thấy xung quanh có pháp tắc bay múa liền cau mày, nơi đây đã có Thánh Nhân tồn tại.

"Thật không nghĩ tới Nam Quan lại ẩn giấu Thánh Nhân, thành này vốn đã là nhất lưu, chỉ là muốn che giấu thực lực sao?"

Hàn Vũ Thiên híp mắt lại bước vào trong Nam Quan thành.

Nam Quan thành thật sự là một thế lực rộng lớn, nó có vô số gia tộc và tông môn mọc lên như nấm, Thanh Hoa lâu ở đây cũng là rộng lớn hơn ở Bát Quan thành gấp 4 lần.

Hàn Vũ Thiên bước vào Thanh Hoa lâu liền được sắp xếp nơi ở gọn gàng, hắn cũng tiện thể giao dịch vào bình Tẩy Tủy đan với Thanh Hoa lâu Nam Quan thành.

Hắn đã có động tay động chân vào số đan dược ấy, chủ yếu là để Thanh Hoa lâu bán lại với số lượng cho mấy thế lực trong Nam Quan thành.

Hàn Vũ Thiên thăm dò được trong Nam Quan thành này có một tông môn lớn đang tuyển đệ tử.

Hắn cũng muốn tới tìm hiểu thử xem lai lịch của "thiên ngoại" mà người của thế giới này nói tới.

Hàn Vũ Thiên đứng trước một tông môn tên Vân Đạo tông, hắn bước vào làm khảo hạch tham gia tông môn.

"Ngươi tu vi gì? Danh tính và tuổi tác như thế nào?"

Một trưởng lão trung niên thấy được Hàn Vũ Thiên trẻ tuổi liền cao ngạo hỏi.

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Vũ Thiên, tuổi 16, Hợp Đan trung kì."

"Hợp đan trung kì?"

Trưởng lão kia trợn mắt há hốc mồm hỏi lại một lần nữa, Hàn Vũ Thiên chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu.

"Ngươi tới là muốn làm trưởng lão Vân Đạo tông sao?"



Hàn Vũ Thiên lắc lắc đầu nói:

"Ta tới là để tham gia khảo hạch đệ tử."

"Vậy mời đi lối này."

Trưởng lão trung niên kia vội vả mời Hàn Vũ Thiên vào bên trong Vân Đạo tông.

Ở đây chỉ có một khảo hạch duy nhất, mạnh thì được gia nhập Vân Đạo tông, Hàn Vũ Thiên tùy tiện chọn một sàn đấu trong số 100 sàn đấu nơi đây.

"Ngươi muốn đấu với ta à?"

Thiếu niên đang chiếm lấy sàn đấu mà Hàn Vũ Thiên bước lên cao ngạo nói, Hàn Vũ Thiên không để ý tới chỉ một cái phất tay liền đánh hắn bay ra khỏi tông môn.

Hàn Vũ Thiên ngáp dài một cái ngồi ở giữa sàn đấu nhắm mắt ngủ, hắn còn ôm cây gậy ở bên tay phải, ngồi ngủ như hình ảnh một pho tượng vậy.

"Sao lại như vậy chứ?"

"Chẳng phải cường giả cao nhất chỉ là Viên Cảnh thôi sao?"

"Năm nay lại có Thiên Cảnh tu sĩ tham gia à?"

Từng tiếng tức giận không cam lòng vang lên, một đám đệ tữ quyết định liên thủ phóng về phía Hàn Vũ Thiên ngồi ngủ ở trêи đài.

Hơn hai mươi bóng người vọt tới, Hàn Vũ Thiên chỉ mở mắt một bên mắt rồi thở ra một hơi, một cổ khí tức vô hình đánh bật tất cả ra ngoài.

"Hả? Chỉ là một lần bạo phát khí tức liền đánh bay hơn hai mươi người, đây vốn không phải là cái Thiên Cảnh viên mãn có thể làm được."

"Chỉ có thể là cường giả Hợp Đan mà thôi."

Những người thông minh nhận ra điều khác thường liền lên tiếng, một đám đệ tử phía dưới vừa không cam lòng lại vừa không muốn đắc tội với Hợp Đan cường giả, nên ai cũng ngậm ngùi tìm một cái sàn đấu khác mà khảo hạch.

Hàn Vũ Thiên ngồi ở đó suốt mấy ngày liền, trong thời gian này cũng có một vài kẻ mới tới không hiểu chuyện, liền lao tới khán đài của Hàn Vũ Thiên thì bị đánh cho tơi bời hoa lá.



"Khảo hạch 100 người đệ tử của Vân Đạo tông đã được xác nhận."

Một trưởng lão đứng ra tuyên bố ngừng khảo hạch, khiến cho một đám người chuẩn bị xông tới ngưng lại.

Hàn Vũ Thiên cũng mở mắt nhìn về phía trưởng lão đang tuyên bố kia.

"100 đệ tử các ngươi sẽ được tuyển trực tiếp vào bên trong nội môn, những kẻ thua trận thì sẽ gia nhập ngoại môn."

Mấy thị nữ bưng khây y phục nội môn bước lên sàn đấu đưa cho mấy đệ tử chiến thắng, Hàn Vũ Thiên nhận y phục vào trong tay không chút cảm xúc.

Hắn được dẫn vào nội môn Vân Đạo tông cùng với 99 người khác, bên trong đây rộng lớn ước chừng có 2 vạn đệ tử nội môn.

"Lại là một đám tiểu đệ sao?"

Một nữ tử huyết y ngồi ở phía xa cười rất duyên dáng nói.

Nàng ta tướng mạo xinh đẹp luôn được mấy nam nhân bao vây nịnh bợ, nhưng nàng lại chán ghét bọn họ vô cùng.

Hàn Vũ Thiên chỉ liếc nàng một cái rồi tìm phòng của mình ở trong Vân Đạo tông.

Nữ tử huyết y lần đầu tiên thấy có người bỏ qua mình thì hơi ngây người, sau đó chính là một nụ cười hứng thú.

"Kiều Nguyệt Nga tỷ, tỷ đang cười gì vậy?"

Một nữ tử bạch y từ nơi khác bước tới có chút bất ngờ khi thấy Kiều Nguyệt Nga nở một nụ cười.

Kiều Nguyệt Nga lắc đầu thản nhiên nói:

"Chỉ là nghĩ tới mấy chuyện thú vị sắp xảy ra thôi."

"Thú vị? Là chuyện gì?"

Nữ tử bạch y có chút khó hiểu, Kiều Nguyệt Nga cũng chỉ mỉm cười rời đi.