Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 18



Kỷ Tiếu Nhan hai mắt mở lớn, miệng thành hình chữ O, u linh bá tước Liêm Tử Toàn, cư, cư nhiên là mỹ thiếu niên tóc vàng!!!

Oa oa, nhìn mỹ thiếu niên này, giống như thiên thần trong truyện cổ tích, tuyết phu hoa mạo(da trắng như tuyết, mặt đẹp tựa hoa), hơn nữa còn là dạng ngắm thế nào cũng không nhận ra là nam hay nữ.

Ông trời của tôi ơi!

Mặt mũi như vậy, còn mỗi ngày mặc áo choàng, đầu óc Liêm Tử Toàn bị xe đụng sao ?

Thế nhưng Liêm Tử Toàn như vậy, sao lại có chút quen mắt a? Giống giống giống….. Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra là giống ai.

Chẳng lẽ mình xem quá nhiều phim hoạt hình sao?

Kỷ Tiếu Nhan trợn mắt há mồm ngắm, Liêm Tử Toàn chậm rãi tỉnh dạy, nhìn thấy vẻ mặt của Kỷ Tiếu Nhan, phản ứng lại, đột nhiên hét lên một tiếng, muốn đội mũ lên, lại bị Kỷ Tiếu Nhan mạnh mẽ ngăn lại.

“Buông, buông, buông tay!” Liêm Tử Toàn gấp đến độ nói không nên lời, thầm nghĩ muốn đội mũ lên, mặt cũng nghẹn đỏ.

Kỷ Tiếu Nhan sống chết không buông tay, nhưng đừng thấy bá tước giống con gái, sức cũng mạnh hơn Kỷ Tiếu Nhan một chút, cuối cung vẫn đem mũ đội lại.

“Uy! Bộ dạng cậu rõ ràng đẹp như vậy, sao còn muốn che mặt a?” Kỷ Tiếu Nhan mạc danh kỳ diệu.

Liêm Tử Toàn không nói lời nào, đầu vẫn cứ cúi thấp, giống như chịu nhiều ủy khuất, Kỷ Tiếu Nhan đành phải giải thích: “Rất xin lỗi, tôi mỗi khi tò mò là như vậy…..”

“Không, không cậu đừng giải thích……” Liêm Tử Toàn vội vàng xua tay.

“Không thể nói cho tôi biết lý do sao?”

“……..”

“Được rồi, tôi sẽ không nói với người khác, thế nhưng cậu mỗi ngày đều mang áo choàng, rất không thoải mái a, tôi chỉ nghĩ vậy chứ không có ý gì khác.” Kỷ Tiếu Nhan giải thích một chút, dù sao cũng là chuyện riêng của người ta.

“Cậu thực muốn tôi không mang áo choàng sao?” Liêm Tử Toàn nhỏ giọng hỏi một câu.

“A? Muốn? Ngươi không mang đương nhiên rất tốt, ngày ngày bó buộc hẳn khó chịu a, tuy bây giờ là mùa đông ” Kỷ Tiếu Nhan gãi gãi đầu.

“Không vì lý do gì khác sao?” Vẫn là thanh âm rất nhỏ.

“A? Lý do gì?” Kỷ Tiếu Nhan vẻ mặt ngu ngốc.

Liêm Tử Toàn thở dài, nói: “Được rồi, tôi từ nay về sau ở trước mặt cậu sẽ không mang áo choàng nữa.”

Kỷ Tiếu Nhan đối với lời đồng ý sảng khoái của y có chút ngoài ý muốn, nhìn bá tước cởi áo choàng, nháy mắt từ u linh quỷ bá tước biến thành thiên sứ mỹ thiếu niên, vẫn có chút không quen nha

“A, cậu thật sự rất đẹp.” Kỷ Tiếu Nhan vươn tay chọc chọc mặt y, lộ vẻ tươi cười, đối với khuôn mặt đáng yêu đên phát điên này, như thế nào cũng không liên hệ nổi tới cái đuôi theo chân đáng ghét kia.

Mà Liêm Tử Toàn bỗng nhiên ngây dại, hơi giật mình nhìn cậu, vươn tay sờ mặt mình, chỗ vừa bị Kỷ Tiếu Nhan chọc vào.

“Cáp! Cậu tuy rất đẹp, nhưng lại ngốc như vậy a!” Kỷ Tiếu Nhan tâm tình tốt lên một chút, vỗ vỗ y.

Liêm Tử Toàn có chút ngây ngô: “Cậu thấy tôi rất ngốc a.”

“Đồ ngốc! Cậu không ngốc sao lại lưu ban a? Đây là đại học đó, cậu cư nhiên còn lưu ban, thật sự là quá ngốc.”

“Đúng vậy, tôi thực ngốc, ngay cả kỳ thi cũng không vượt qua…… Con người tôi không có ưu điểm gì.” Liêm Tử Toàn thấp giọng nói, uể oải cực kỳ.

Kỷ Tiếu Nhan an ủi y: “Ở trường đại học học cũng không phải là điều tuyệt đối, ví dụ ngươi rất thích học a, đây cũng là lợi thế…… Đương nhiên, học tập cũng cần cố gắng mới được.”

“Ân. Tôi sẽ cố.” Liêm Tử Toàn gật gật đầu.

Kỷ Tiếu Nhan ra hiệu, đứng đắn một chút: “Không nói chuyện học hành, nói quan hệ giữa mọi người đi, bình thường cậu không thích nói chuyện, như vậy không tốt đâu.”

Liêm Tử Toàn trầm mặc rất lâu, mới nói: “…… Đôi khi cũng muốn nói chuyện với người khác hay kết bạn gì đó, nhưng lại luôn không có dũng khí, tiến lên một nửa liền lùi bước, mãi đến lúc tôi gặp cậu.”

“Đúng vậy, cậu đối với tôi thực rất có dũng khí, đuổi cũng đuổi không nối!” Kỷ Tiếu Nhan ôm vai bất mãn vô cùng.

“Đó là lệnh của thầy Nhạc a, thế nên mỗi lần oi muốn lùi bước, sẽ dùng ‘đây là lệnh’ cổ vũ mình, thấy có lại dũng khí, dần dần, tôi cảm thấy cậu kỳ thực không có ghét tôi như vậy.”

“Tôi khi nào thì ghét cậu.” Kỷ Tiếu Nhan mạnh mẽ chụp lấy y, “Tôi chỉ không thích cậu đi theo tôi thôi!”

“Thật sao!” Liêm Tử Toàn trông rất kích động, đôi mắt to đáng yêu mở lớn, ha ha, thật giống cá vàng.

“Đúng, tuy cậu luôn đi theo tôi, tôi cũng chưa nói cái gì không phải, hừ, nói cũng vô dụng.” Kỷ Tiếu Nhan có chút buồn cười nhìn y.

“Nhưng tôi chỉ muốn làm bạn với cậu a, bởi vì lần trước, Kỷ Tiếu Nhan dũng cảm như vậy đứng ra bảo hộ tôi, tôi thật sự không biết làm sao mới cảm ơn được, chưa từng có người đối tốt với tôi như vậy.”

“A? A? Đó đó không có gì đâu.”

Kỷ Tiếu Nhan ngượng ngùng gãi đầu, mình vĩ đại như vậy sao? Bất quá nhìn bộ dạng Liêm Tử Toàn, thật sự là sùng bái cậu đến hồ đồ rồi.

“Thế mới nói, tôi nhất định phải làm bạn cậu…… Tôi cũng không có bạn bè nào khác.” Liêm Tử Toàn có chút cô đơn nói.

Kỷ Tiếu Nhan nghĩ nghĩ, quả thật, Liêm Tử Toàn ngoài mình ra, hình như không có một người bạn nào khác, hồi nhỏ đọc Thủy Hử Tam Quốc đọc nhiều đến nỗi để lại cả di chứng, hào khí ngút trời nói: “Nghĩ cái gì! Hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho cậu một đống bạn bè trong lớp của tôi.”

Không cần phải nói, Liêm Tử Toàn liền bày ra vẻ sung bái, Kỷ Tiếu Nhan nhìn đồng hồ, gấp sách lại, hét lên: “OK! Sweetheart Chúng ta đi thôi!”

Liêm Tử Toàn sừng sốt, nháy mắt đỏ mặt: “Không, không cần gọi tôi là Sweetheart!”

“Cáp! Sweetheart Sweetheart Sweetheart!”

“Xin đừng gọi tôi bằng cái tên đó!”

“Đã gọi!”

………..

Kỷ Tiếu Nhan trở về ký túc xá mới biết, danh sách nhiệm vụ trong vũ hội Giáng Sinh đã được gửi đến, cậu cùng Trương Hiểu Ba đều bị phân làm người phục vụ, cũng chính là người khác nhảy bạn đứng, người khác ăn bạn nhìn, người khác uống rượu bạn bưng, khiến tâm tình vứa mới tốt lên của Kỷ Tiểu Nhan lại rối tinh rối mù.

“Không phải chứ, vì sao tôi phải làm việc này a, tôi mong đợi vũ hội Giáng Sinh rất lâu rồi.” Kỷ Tiếu Nhan buồn bực.

Trương Hiểu Ba ôm đầu kêu gào: “Tôi biết vì sao tôi biết vì sao! Đều do lần trước lúc đi ngang qua giáo đường tôi đánh rắm một cái, còn đem tấm nệm truyền thuyết của Lý Thời Trân(một danh y và nhà dược học nổi tiếng thời Minh TQ) trong thư viện để chung với đống nệm kê chậu nước rửa chân.”

“Đây liên quan gì đến Lý Thời Trân a?” Cường ca tò mò, mệnh y thật tốt, được phân tới đội nhảy.

“Cái mông cậu! Lý Thời Trân nổi giận, cho nên đã sử dụng oán chú(lời nguyền oán hận) cường đại, sau đó cùng ma pháp phương Tây của Jesus Kito ở thời gian và không gian khác biệt đan xen trộn lẫn, mọi thứ kết hợp, uy lực tăng lên 1.5 lần, choang choang choang! Chúng ta liền thành bồi bàn…..” Trương Hiểu Ba giương nanh múa vuốt, khoa tay múa chân.

“Cậu thôi đi.” Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy khó tin.

“Sao có thể thôi? Tôi phải lập tức tìm ra trận thuật phá giải, tình huống này chỉ có thể dùng bùa chú đặc biệt của người Anh-điêng……”

Trương Hiểu Ba còn tiếp tục lải nhải lẩm bẩm, Ngoại Tinh Nhân gõ máy tính, lạch cạch, Kỷ Tiếu Nhan cũng không hỏi y được phân làm gì, trong kỳ túc xá bọn họ, người khó trêu vào nhất, chính là y a.

Mấy ngày tiếp theo, đều là ngày ngày tham gia đặc huấn, một tháng sau, Kỷ Tiếu Nhan cùng Trương Hiểu Ba thoát thai hoàn cốt(tái sinh aka thay đổi 100%), biến thành hai phục vụ nam đạt tiêu chuẩn, mặc vét đen, áo sơ mi trăng bằng vải lanh, đứng thẳng, đặc biệt tinh thần, ngay cả cười cũng được huấn luyện để lộ ra tám chiếc răng.

Thế nhưng Kỷ Tiếu Nhan biết, trong lòng Trương Hiểu Ba đang thầm đọc bùa chú của người Anh-điêng, quả nhiên, có lần bê chén đĩa bên cạnh Trương Hiểu Ba, chợt nghe thấy: “Ta đại diện thần linh giao cho ngươi sứ mệnh quan trọng, ngươi nhanh tự mình bay đến bàn số 19.”

“Cậu nói chuyện với ai vậy?” Kỷ Tiếu Nhan thấp giọng hỏi y.

Trương Hiểu Ba chỉ chỉ vào khay, mặt không biến đổi nói: “Món mứt tím kiểu ốc sên của Pháp.”

……..

Lưng đau chân rút gân, chính là kết cục của việc làm người phục vụ, vì lễ Giáng Sinh long trọng nhất của HB, Trương Hiểu Ba cùng Kỷ Tiếu Nhan bị rèn luyện sắp trở thành người máy, dùng lời của bạn Trương Hiểu Ba, chính là: “Sắt thép là làm sao mà luyện thành? Làm bồi bàn luyện nên!”

Kỷ Tiếu Nhan tuy là người thích ứng được mọi hoàn cảnh, nhưng cũng mệt muốn chết, thật vất vả nhẫn nhịn đến ngày cuối cùng, 23/12, tối mai chính là vũ hội đêm Giáng Sinh, cuối cùng đã hoàn thành huấn luyện ma quỷ, được thay quần áo bình thường.

Trương Hiểu Ba không cùng đi với cậu, mà đi với Liêm Tử Toàn mất rồi, vứt lại Kỷ Tiếu Nhan một mình. Liêm Tử Toàn nhóc con này gần đây có tiến bộ, dưới sự cổ vũ của Kỷ Tiếu Nhan, quan hệ cùng Trương Hiểu Ba dần tốt, đề tài chung của hai người là thí nghiệm tâm lý cùng thuật tướng số, ngày ngày bàn luận, hôm nay cũng không ngoại lệ, lại không biết đi đâu làm thí nghiệm dọa người.

Kỷ Tiếu Nhan vừa đi khỏi sân huấn luyện, còn chưa đi qua vườn hoa trước cửa, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương, đây là mùi trên người Đỗ Linh Vũ.

“Đang tìm tôi sao? Bảo bối?”

Quả nhiên, giây tiếp sau một cơ thể ấm áp dựa vào, cộng thêm thanh âm ngọt ngào như mật, Kỷ Tiếu Nhan nhìn gần hơn, suýt nữa cười chết, Đỗ Linh Vũ thật không hổ danh ‘tình thánh’, ngay cả một tối không phải long đông(ngày lạnh nhất trong mùa đông) cũng mặc lễ phục dạ hội lấp lánh ngân quang, còn có một nhành hồng đỏ phủ lớp nhũ bạc.

“Học, học học trưởng hảo.” Kỷ Tiếu Nhan ngắn ngọn chào hỏi, từ lần lỡ hẹn trước, liền cảm thấy rất có lỗi với Đỗ Linh Vũ.

“Không ngoan, không ngoan, Tiếu Nhan gọi tên tôi là được.” Đỗ Linh Vũ cười vươn một ngón tay, khẽ nâng cằm Kỷ Tiếu Nhan, thừa dịp Kỷ Tiếu Nhan ngây ngốc, nhẹ nhàng thổi một luồng hương khí.

“Học trưởng….. Anh có thể đừng đứng sát tôi thế được không a?” Kỷ Tiếu Nhan lúc này mới phát hiện, Đỗ Linh Vũ cơ hồ muốn ‘dính’ lấy cậu, hai người dựa vào quá gần.

“Nhưng hai người tựa vào nhau ấm áp hơn a, tối nay rất lạnh đó.” Đỗ Linh Vũ nở nụ cười thiện lương vô tội.

“Học trưởng anh lạnh sao?”

Kỷ Tiếu Nhan không rõ hỏi lại, đánh giá một chút, cậu biết quần áo Đỗ Linh Vũ luôn là hàng hiệu, chất liệu đều tốt không có gì để nói, ngược lại quần áo mình đang mặc là hàng giảm giá 50 đồng không thể giữ ấm.

Giống như biết trong lòng cậu nghĩ gì, Đỗ Linh Vũ nói: “Đúng vậy, tôi rất lạnh, đừng nhìn quần áo này trông không tồi, nhưng một chút cũng không thể giữ ấm.”

Ân, có thể thật là như vậy, biểu tình của học trưởng thoạt nhìn thật rất lạnh a, học trưởng thật sự đáng thương, vì bảo trì hình tưởng, còn phải chịu lạnh.

Đầu óc Kỷ Tiếu Nhan luôn đơn giản hóa, không nói hai lời, lập tức cởi áo khoác đưa cho Đỗ Linh Vũ, còn lải nhải nối: “Học trưởng mau mặc thêm đi, tuy quần áo này không phải quá tốt, nhưng còn có thể ngăn gió, tránh lạnh quá bị cảm.”

“Tiểu Nhan, cậu thật rất tốt bụng.” Đỗ Linh Vũ nhận lấy áo khoác, lộ ra vẻ cảm động đến cực điểm, sau đó bàn tay to chụp lấy, trực tiếp ôm Kỷ Tiếu Nhan vào lòng mình, còn ra vẻ đặc biệt trượng nghĩa: “Nhưng tôi cũng không thể khiến cậu bị lạnh a, cho nên, để tôi ôm cậu về, như vậy hai người chúng ta cùng không lạnh a!”

“Ách…. Nhưng….”

“Không nhưng, ngoan, nghe lời học trưởng.” Đỗ Linh Vũ không buông tha mà ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Kỷ Tiếu Nhan, còn đặt cằm mình lên vai cậu, kề tai Kỷ Tiếu Nhan nói nhỏ, không quên mang theo nụ cười tỏa nắng đi ăn đậu hủ.

“Nhưng mà…..”

“Không nhưng mà, chẳng lẽ cậu thật ra không muốn cho tôi mượn áo khoác?”

“Không không!” Kỷ Tiếu Nhan vội vàng phủ nhận.

“Vậy là tốt rồi, tôi đưa cậu về.”

“Nga…..”

Cứ như vậy bị Đỗ Linh Vũ ôm về ký túc xá, hai người đi tầm nửa giờ, dọc đường Đỗ Linh Vũ ôn nhu tựa thủy, thanh âm nói chuyện đều là loài gợi cảm câu dẫn người khác, mắt Kỷ Tiếu Nhan đỏ đến lợi hại.

“Được rồi, được rồi, đến nơi rồi.” Kỷ Tiếu Nhan khẽ giãy dụa.

“Ân, được.” Đỗ Linh Vũ cũng thực sảng khoái buông cậu ra, ôn nhu cười nói: “Sứ mệnh của kỵ sĩ đã hoàn thành, mời công chúa lên lâu.” Còn làm một động tác siêu cấp quý ông.

Kỷ Tiểu Nhan hơi xấu hổ tiến vào ký túc xá, cảm thấy là lạ, học trưởng hôm nay, tâm tình không phải tốt bình thường a…….

“Trong quần cậu cài gì vậy? Lộ ra hết rồi.” Câu đầu tiên Ngoại Tinh Nhân ngẩng đầu lên khỏi máy tính nói là đây.

“A?” Kỷ Tiếu Nhan ngây ra một lúc, móc móc túi, lôi ra một tấm thiếp mạ vàng.

Phía trên là thể chữ duyên dáng sáng lạn tựa hoa đào, rành mạch viết:

“Công chúa thân ái của tôi:

Hy vọng người có thể đáp ứng lời mới của tôi, cùng tôi khiêu vũ trong vũ hội Giáng Sinh.”

……..

Kỷ Tiếu Nhan có chút choáng váng, lại cúi đầu nhìn, còn có một hàng chữ nhỏ:

“Nếu tối nay người cho tôi mượn áo, chính là đã đáp ứng thích cầu của tôi, phi thương cảm tạ lọt vào mắt xanh của người.”

………

Kỷ Tiếu Nhan phát hiện mình không lời hỏi trời xanh…….