Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 20



Cả hội trường yên tĩnh, trong đầu Kỷ Tiêu Nhan lúc này như dây đàn căng chặt, tâm trạng càng lúc càng gấp, khi cậu nhìn thấy Sâm Bân, đại não đơ ra, vì sao gã lại đến? Không phải Sâm Bân không bao giờ tham dự vũ hội Giáng Sinh sao?

“Nga? Nói vậy, bạn Sâm Bân là muốn tranh giành tình yêu sao?” Đỗ Linh Vũ đột nhiên buông Kỷ Tiếu Nhiên ra, khoanh tay nhàn nhã cười nói.

Kỷ Tiếu Nhan bị dọa đổ mồ hôi lạnh, vì ánh mắt Sâm Bân thật sự rất đáng sợ, hơn nữa gã cởi đôi giày da đen thượng đẳng ra, răng rắc răng rắc bước lại, áo gió đen khiến thân ảnh cao lớn của gã càng thêm cao ngất…… cũng càng thêm uy nghi.

Sâm Bân đi tới, một phen kéo Kỷ Tiếu Nhan lại, không cần nói, cánh tay Kỷ Tiếu Nhan nhất thời thâm tím một mảng.

Sâm Bân kéo cậu lại bên cạnh, âm lãnh nói: “Họ Đỗ kia, tao đã nhắc nhở mày nhiều lần, nhóc này là của tao, mày tốt nhất đừng chọc tao giận!”

“Ai nha nha Có điều tôi muốn chọc cậu giận a Thế nhưng không thể nói như vậy, mọi người có tình yêu riêng, không phân cấp bậc, nếu tôi cũng thích Tiếu Nhan, cậu lại vô duyên vô cớ muốn tôi từ bỏ?”

Đỗ Linh Vũ thốt ra lời này, cả hội trường ‘oanh’ một tiếng nổ tung, Kỷ Tiếu Nhan nhất thời trở thành đối tượng hâm mộ cùng mục tiêu bắn chết của mọi người.

“Mày cũng?” Sâm Bân hung hăng nhăn mi, “Có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Đỗ Linh Vũ cười càng thêm tỏa nắng, bất quá cặp mắt hoa đào lại giảo hoạt vô cùng.

“Học trưởng!”

Kỷ Tiếu Nhan rốt cục nhìn không được kêu lên: “Học trưởng anh không cần nói giỡn! Trêu tôi vui vậy sao!”

“Đương nhiên!” Đỗ Linh Vũ giảo hoạt nháy mắt với cậu, Sâm Bân lập tức bẻ tay ‘crắc’ một tiếng, đau đầu a! Kỷ Tiếu Nhan biết khuyên Đỗ Linh Vũ thu tay là không thể, hiện tại cậu cũng đại khái biết học trưởng có tính cách không sợ thiên hạ đại loạn này, nhưng kêu cậu đi khuyên nhủ Sâm Bân, không bằng kêu cậu nói chuyện với tảng đá!

Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ nhìn nhau hồi lâu, ánh mắt hai người không ngừng biến hóa, Kỷ Tiếu Nhan ở bên cạnh sốt ruột, sao lại thành ra như vậy, cứ như thế chỉ cần Sâm Bân Đỗ Linh Vũ đứng cùng mình, chính là ngòi nổ, mỗi lần đều là dùng bạo lực chấm dứt, cho nên lúc này Kỷ Tiếu Nhan sợ hai người kia lại đánh nhau.

“Sâm Bân anh không nên xúc động! Xúc động là ma quỷ!” Lôi kéo tay Sâm Bân, Kỷ Tiếu Nhan yếu ớt nói.

“Phi! Lão tử là ma vương!” Sâm Bân căn bản không thèm để ý, “Buông tay!”

“Đừng bày ra bộ dạng hung ác kia, cậu sẽ dọa Tiếu Nhan sợ đó.”

Đỗ Linh Vũ nói vậy, Sâm Bân quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Kỷ Tiếu Nhan sắc mặt tái nhợt, lập tức đổi thành một vẻ mặt tốt hơn, thế nhưng ngữ khí vẫn rất khó chịu: “Cậu sợ cái gì! Đánh nhau không liên quan đến cậu, yên tâm, lần này không đánh đến người vô tôi, thiết! Rúm rúm ró ró như lũ đàn bà, không có tiền đồ!”

Kỷ Tiếu Nhan bị mắng oan, sắc mặt càng kém, không phục mà nhỏ giọng nói: “Lại chuyện không liên quan đến tôi…..”

“Chuyện không liên quan tới cậu?” Sâm Bân quét mắt một cái liền đốt cháy người, nắm lấy cổ áo Kỷ Tiếu Nhan rống lên với cậu: “Lão tử bảo hộ cậu không tốt sao? Cậu muốn bị tên hỗn đản họ Đỗ này hôn à!”

Kỷ Tiếu Nhan bị rống đến choáng váng, còn chưa nói gì, Đỗ Linh Vũ sợ lửa giận của Sâm Bân không đủ thiêu hủy cả HB, tiếp tục châm chọc: “Da? Đây cũng không phải, Tiếu Nhan nếu đã đáp ứng lời mời của tôi, tự nhiên là cam tâm tình nguyện, là Sâm Bân cậu làm chuyện thừa thãi chăng?”

“Cái gì! Cậu cư nhiên đáp ứng lời mới của hắn?!” Sâm Bân hiện tại đã phát điên đến cực điểm.

“Không không không phải thế……” Kỷ Tiếu Nhan thiếu chút là sủi bọt mép.

“Cậu có biết tên này là kẻ mặt người dạ thú, thực tế là sắc lang ăn tươi nuốt sống hay không a!” Sâm Bân bộ dạng vô cùng vô cùng đau đớn, giống như Kỷ Tiếu Nhan là thiếu niên buông thả trầm mê Internet, buôn bán ma túy……

Kỷ Tiếu Nhan bị gã rống đến tâm loạn ý phiền, cậu mới là một bụng tức giận! Tốt bụng cho Đỗ Linh Vũ mượn áo, kết quả mơ hồ được mời, sau đó lại mơ hồ khiêu vũ, sau sau đó liền mạc danh kỳ diệu trở thành mục tiêu tranh đoạt của người đứng đầu HB hắc bạch lưỡng đạo, cuối cùng lại vô cùng oan khuất bị Sâm Bân rống giận…..

Tôi chịu đủ rồi!

Đây đều là một đống chuyện rách nát!

NND!

Lão hổ không phát uy thì mấy người cho tôi là mèo bệnh à!

Kỷ Tiếu Nhan hung hăng tránh về phía sau, sau đó xoa eo nhỏ, chửi ầm lên: “Hừ! Còn nói người khác là sắc lang, chính anh không phải cũng làm chuyện như vậy a!

Cái này không chỉ người chung quanh, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ cũng ngây người.

Nhớ tới nụ hôn đầu của mình loạn thất bát tao như thế, cơn giận của Kỷ Tiếu Nhan không đánh vào một chỗ, cũng không nhìn sắc mặt Sâm Bân, càng nói càng tức, lải nhải làu bàu: “Lần trước cũng không phải tôi nguyện ý, bị ép buộc không nói, còn hại tôi thương tích khắp người, kết quả anh không có việc gì vỗ vỗ mông rời đi, lúc sau nhìn thấy tôi thì gật gật đầu quay người bước đi, anh nghĩ anh là ai a? Tỏ vẻ bạo ngược cái gì a!”

“Không phải xã hội đen sao! Không phải trong nhà có tiền sao! Sao Hỏa nổ cũng không bằng nhà anh mua được Europa(vệ tinh thứ sau, tính theo quỹ đạo từ trong ra ngoài của sao Mộc được Galileo Galilei và Simon Marius phát hiện ra năm 1610) a! Ai ai ai sợ anh a!

Kỷ Tiếu Nhan đỏ bừng mặt thét lên, do nói chuyện quá nhanh mà không hít thở nổi, đôi mắt đáng yêu trừng lớn, thực mê người, nhưng là bộ dạng vô cùng đứng đắn.

Sâm Bân hiện tại đã muốn trợn mắt há mồm, người khác thì nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả Đỗ Linh Vũ cùng thành hóa thạch.

Nhưng Kỷ Tiếu Nhan nói càng thêm hăng, còn oán giận: “Bây giờ còn nói phải cứu tôi? Quỷ mới tin anh….. Tóm lại….. Nụ hôn đầu cho anh là sai lầm nghiêm túc nghiêm trọng nghiêm khắc nhất trong đời tôi!”

Cuối cùng còn không quên thêm vào một câu kết luận: “Sâm Bân! Anh không chịu trách nhiệm là kẻ xấu!”

“Cái….. gì?”

…….

Vì thế, Sâm lão Đại vốn rất nhiệt huyết của chúng ta đã bước theo bước chân của Nhạc Húc Phong, bị tiểu Kỷ khinh miệt sâu sắc…….

Cõi lòng tan nát không vết tích, trái tim Sâm Bân lầm rầm tan vỡ, một câu cũng không nói được, trong đầu âm vang “Anh không chịu trách nhiệm là kẻ xấu kẻ xấu kẻ xấu kẻ xấu…….” một vạn lần a một vạn lần

Đỗ Linh Vũ cũng hoàn toàn không đoán trước được chuyện sẽ thành ra như vậy, sau khi hồn trở về đáy lòng lại không biết vì sao mà phẫn hận, nụ hôn đầu của Tiếu Nhan bị tên hỗn đản Sâm Bân cướp đi sao?

Bạo động của nhóm người xung quanh lúc này đã đến đỉnh điểm, bỗng nhiên thanh âm Đỗ Linh Vũ xuyên qua hội trường.

“Tôi đổi ý, Sâm Bân, chúng ta sẽ quanh minh chính đại tỷ thí một lần đi!”

Đỗ Linh Vũ vươn thẳng cánh tay về phía nam nhân đối diện, trên mặt là vẻ yên bình trước nay chưa từng có: “Thắng làm vua thua làm giặc, ai thắng, tối nay người đó được mang Kỷ Tiếu Nhan đi!”

Đối mặt với lời tuyên chiến của Đỗ Linh Vũ, Sâm Bân chỉ cười lạnh một tiếng, rành mạch nói: “Được! Lão tử sẽ khiến mày cởi truồng chạy về nhà!”

Giây tiếp theo, lập tức có người lôi ra một đổ trạc(chiếu bạc, bàn đánh bạc) thật lớn, khiến Kỷ Tiếu Nhan vừa rồi còn bùng nổ trong tiểu vũ trụ sợ tới mức run rẩy, không phải chứ, đây là muốn làm gì a? Cư nhiên mở sòng bạc ngầm sao?

“Sao vậy? Vừa nãy lúc mắng tôi là người xấu không phải còn rất đúng lý hợp tình sao?” Bên tai vang lên thanh âm từ tính của Sâm Bân. Kỷ Tiếu Nhan kinh ngạc ngẩng đầu, thấy khóe miệng gã hơi nhếch lên, trầm ấm lại ôn nhu hiếm thấy: “Yên tâm, tôi sẽ có trách nhiệm đến cùng!”

………..

Kỷ Tiếu Nhan thấy Sâm Bân ngồi một bên của đổ trạc, Đỗ Linh Vũ cười cười với cậu, ngồi vào phía đối diện, đầu liền điên lên…… Sao lại trở nên loạn thất bát tao như vậy a!!!

Tình trạng này thật rất quỷ dị, vốn nên là vũ hội náo nhiệt phi phàm, trở nên khẩn trương hề hề, mọi người tất cả đều hưng phấn nhìn chằm chằm hai người thu hút sự chú ý nhất trường cũng như trận quyết đấu của thiên chi kiêu tử cùng hỗn thế ma vương của đại học HB, nhưng biểu tình của hai đương sự thực thoải mái, Đỗ Linh Vũ tự nhiên lộ ra nụ cười vạn năm không đổi, Sâm Bân cũng là bộ dạng hung tợn thường thấy, cà lơ phất phơ gác chân, ngậm tăm, hơi thở tràn ngập khiêu khích.

Kỷ Tiếu Nhan lúc này thành người không được chú ý nhất, vì thế cậu nghĩ trước nghĩ sau, đấu tranh nội tâm khó khăn gian khổ lặp đi lặp lại, cuối cùng quyết định: chạy là thượng sách!

Trận đấu trên đổ trạc vẫn đang tiếp diễn, Đỗ Linh Vũ tư thái tao nhã, Sâm Bân động tác đùa giỡn khốc liệt, bên cạnh một đám nữ sinh té xỉu, còn một đám nam nhân quỳ gối, đáy lòng Kỷ Tiếu Nhan hung hăng mắng, tai họa tai họa, hai cái tai họa!

Thế nhưng cậu thoát một tai họa, vẫn còn một đại họa……

Sâm Bân ngậm tăm đắc ý dào dạt nhìn Đỗ Linh Vũ, hội trưởng đại nhân cuối cùng ngả bài, hồng đào đồng hoa thuận, quả là bài tốt tuyệt đỉnh diệu thủ, đẹp đẽ giống hệt hắn, nữ sinh sùng bái Đỗ Linh Vũ lại té xỉu một đống lớn.

“Không biết bài của Sâm Bân cậu như thế nào?” Đỗ Linh Vũ cười hỏi, “Sẽ không ngày nào cũng chơi lại thua kẻ chơi lần đầu như tôi chứ?”

“Oa! Hội trưởng đại nhân lần đầu tiên chơi a! Cư nhiên lại lợi hại như vậy!”

“Thật không hổ là thiên tài của đại học HB chúng ta!”

Phía dưới tiếng hô rầm rộ, Sâm Bân không chút để ý phun chiếc tăm ra, búng tay một cái, hung hăng ném bài lên bàn, mọi người đều trợn tròn mắt.

“Cư nhiên cũng là đồng hoa thuận!”

Sâm Bân hừ một tiếng, lạnh lùng nói với đám nữ sinh kia: “Nhìn cho rõ, lão tử là hắc đào.”

“Ai nha nha! Nói vậy là……”

Người xem phía dưới loạn thành một đống, Kỷ Tiếu Nhan lúc này đã thành công thoát khỏi đám người sóng nhiệt sôi trào, thở dài một hơi, biết thời gian không còn nhiều phải nhanh lên, kiễng mũi chân, từng bước từng bước tiến về phía cửa, hiện tại mọi người đều tập trung lực chú ý ở trung tâm đại sảnh, nào có ai nhìn về phía cậu, thế nhưng trên thực tế thật sự có.

“Cậu muốn đi đâu?” Thính lình một thanh âm tiến lại.

“A, a? Là cậu?” Kỷ Tiếu Nhan kinh ngạc nhìn về phía Ngoại Tinh Nhân đang lôi kéo tay cậu, nhất thời khẽ thở một hơi dài nhẹ nhõm, vung vung cánh tay, để Ngoại Tinh Nhân buông ra, làm động tác ‘suỵt’: “Tôi phải đi”

Ngoại Tinh Nhân tự nhiên cũng không nói nhiều, gật đầu với cậu, xoay người trở về, Kỷ Tiếu Nhan có chút hơi yên lòng, biết hai người kia chốc lát dù có thật sự bạo động, cũng có người này chống đỡ cho mình, tốt lắm, hiện tại liền liều mạng mở cửa, sau đó trốn chạy đi!

“Thật đáng tiếc, bất quá dù cậu thật sự thắng, tôi cũng sẽ không buông tay.” Đỗ Linh Vũ rất phong độ đứng dậy, vẫn đang cười nói, có loại khí độ sóng lớn không sợ của hắn, đủ để kinh sợ mọi người.

Sâm Bân cũng chưa nói móc hay châm chọc gì, đại khái cũng biết Đỗ Linh Vũ lần đầu đánh bài, bản thân là tay già đời, thắng cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng kết quả như thế này, không có nhiều lý do để giải thích.

“Được, nếu đã vậy, tao sẽ mang nhóc con đi, tối hôm nay, họ Đỗ kia, mày nghĩ cũng không cần nghĩ!” Sâm Bân không chút khách khí chỉ tay về phía Đỗ Linh Vũ, khí phách tuyên bố.

Đàn em phía sau gã tất cả đều lệ lưng trong nắm tay nhau: “Sâm ca thật đẹp trai!” “Còn còn rất có hào khí giống như tuyên bố phát hiện châu lục mới!”

Mắt hoa đào của Đỗ Linh Vũ chớp chớp, thần thanh khí sảng nói với Sâm Bân: “Cậu muốn tìm cậu ấy, tôi tự nhiên không có tư cách hỏi đến, nhưng cậu có thấy cậu ấy đang ở đâu không?”

Sâm Bân lúc này lúc này mới thấy không đúng, vì vị trí gã ngồi đưa lưng về cửa lớn, căn bản không để ý đến Kỷ Tiếu Nhan, cũng không nghĩ đến việc Kỷ Tiếu Nhan sẽ trốn mất, giận tím mặt.

“Mấy người tránh hết ra cho tôi!” Sâm Bân gầm lên giận dữ, đám người vừa rồi còn chật như nêm cối lập tức tránh ra tạo thành một con đường, cuối đường là cửa lớn kim quang lóe sáng, trước cửa lớn, có một tên gia hỏa siêu cấp muốn ăn đập đang nhẹ nhàng như mèo, tay kéo cửa, chuẩn bị trốn đi.

Sâm Bân tức giận, khiến gã cố gắng như vậy để thắng Đỗ Linh Vũ, hổn đản kia cư nhiên muốn chạy trốn?!

“Kỷ Tiếu Nhan cậu quay về đây cho tôi……”

Sâm Bân còn chưa hét xong, cửa lớn ‘oanh’ một tiếng bị đá văng, gió lạnh phần phật thổi vào, Kỷ Tiếu Nhan tức thì bị xung lượng lớn đụng phải, ngã đập mông xuống đất, lúc nghe thấy Sâm Bân rống lên, Kỷ Tiếu Nhan đã chuẩn bị mở cửa chạy đi, nhưng ai biết lại xảy ra biến cố này, tên nào không có mắt cố tình bước vào vào lúc này?

Dì? Áo choàng trước mắt, sao lại quen thuộc thế a? Thế nhưng mấy người cậu thấy quen mắt đều không có gì tốt……… Kỷ Tiếu Nhan ngẩng đầu, thấy hóa ra là mỹ thiếu niên tóc vàng Liêm Tử Toàn mặc áo choàng đen……. Ách…….. Mặc áo gió đứng phía sau y, khuôn mặt băng sơn vạn năm đeo thêm kính mắt……. Nhạc Húc Phong.

Tai họa a tai họa

Quan liêu xã hội đen, chủ nghĩa đế quốc cũng đặc vụ hôm nay giáp mặt a, tai ương của nhân dân lao động a

Liêm Tử Toàn liều mạng lui về phía sau, né tránh ánh mắt như lưỡi dao của Kỷ Tiếu Nhan.

Phản đồ a phản đồ, bộ dạng đẹp quả không đáng tin cậy!

Lúc này, Nhạc Húc Phong lạnh lùng quét mắt cả hội trường một cái, sau đó liếc về phía Kỷ Tiếu Nhan đang chật vật trên ngồi dưới đất, miệng gắt gao mím thành một đường, Kỷ Tiếu Nhan không ngừng hoài nghi, y nên nói cái gì đi chứ.

Nhưng Nhạc Húc Phong không nói gì một lúc lâu, lúc này tự nhiên không ai dám hé răng, cuối cùng Kỷ Tiếu Nhan nhịn không được, ngươi nói thấy thế nào cũng là tình huống anh hùng cứu mỹ nhân a, ha ha, tuy rắng bản thân không tính là mỹ nhân, Nhạc Húc Phong lạnh lùng kia cũng không phải anh hùng, nhưng ngài dù sao cũng đến đây rồi thì nói gì đi chứ?

Chắc ngài không đến đây để dọa sợ chúng tôi chứ?

Bất quá Kỷ Tiếu Nhan đã quên rắng, bọn họ là học sinh, Nhạc Húc Phong là thầy giáo, thấy thế nào cũng không phải là người cùng lập trường, tuyệt đối có sự khác nhau.

Kết quả lão nam nhân Nhạc Húc Phong không cùng thời đại với cậu chính là lạc đội ngũ(khác thường, không đồng nhất), lời nói ra đều là đất đá khô cằn.

“Đêm Giáng Sinh tụ tập đánh bài, toàn thể bị phạt!”

Tôi nói cái gì a, nhất định là không rõ ý đi? Rõ ràng nên nói mấy lời kinh thiên động địa cảm động lòng người…… Sơn vô lăng thiên địa hợp cũng không cùng quân tuyệt(Núi mòn đất trời hợp lại cùng không thế đứng cùng quân vương)….. Còn cái gì mà tôi yêu em dù là ai cũng không khiến chúng ta chia lìa…… Nếu sống thì cùng sống nếu chết thì cùng chết sống là người của em chết là ma của em…..

Ách….. Sao càng ngày càng không thích hợp….. Cũng không phải phim tình cảm tám giờ……

Từ từ? Y vừa nói gì?

Toàn thể bị phạt?!

Uy! Uy! Không phải chứ!!! Không muốn a!