Ta Là Nam Phản Diện Số Một!

Chương 27: - Em Là Của Ta...



Ta đỡ Thạch Sanh, mắt nhìn quanh muốn tìm chỗ ngồi xuống. Nhưng ai bảo chỗ này là thủy lao làm chi, một điểm khô ráo cũng không có nữa, hoặc nếu có, chính là toàn đá răm như thế này, ngồi đau mông muốn chết!

"Em nhích người chút, ta cởϊ áσ." Ta vỗ vỗ lưng hắn, đưa tay cởi cúc áo ngoài rồi tháo cánh tay chỗ không bị hắn đè xuống trước, một bên này bị hắn đè lên vai, ta nhích không nổi nên chỉ còn cách bảo hắn tự mình động.

Ai dè Thạch Sanh lại không động, hắn cứ dựa vào ta như thế, gương mặt gần sát mặt ta, hơi thở nóng rực phả vào bên cổ non mềm, làm ta cũng thấy nóng theo.

"Ta... Ta muốn lót áo, em ngồi đỡ đau."

"Vậy à?" Thạch Sanh chớp mắt nhìn ta, lại nhìn xuống lớp áo trong mỏng dính, bằng lụa mềm dán sát người của ta. Ánh mắt thâm thúy của hắn có ẩn ý gì ta không biết, chỉ biết... ta thấy ngượng muốn chết, mặt mũi cứ thế nóng bừng cả lên. "Em còn tưởng anh nóng, anh xem, mặt anh đỏ cả rồi."


"Không nóng!" Tay hắn đưa lên muốn xoa mặt ta, nhưng sau, hắn như ngại mình bẩn mà không dám chạm. Ta cắn môi, cuối cùng cũng tự mình cầm lấy tay hắn, áp lên trán. Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, bầu trời phía sau như có muôn ngàn pháo hoa bùng nổ, rực rỡ đến mức ta suýt quên mất chúng ta đang ở trong hoàn cảnh nào.

Thạch Sanh ngây ra nhìn ta, hắn vô thức đứng thẳng, nào có dáng điệu của kẻ bị tra tấn, hành hạ thừa sống thiếu chết mấy phút trước.

"Em... Em xem... Ta vẫn tốt lắm."

"Anh Thông..." Tay hắn xiết lấy eo ta, ôm chặt. Thân thể cả hai dán sát và cái tay còn lại của hắn vốn đặt trên trán ta nay trượt xuống, nâng cằm ta lên. Thạch Sanh vốn cao, nay hắn đứng thẳng, lại càng có vẻ cao hơn ta mấy phần. Hắn muốn ta nhìn hắn, nhưng ta không dám nên muốn hất cái tay kia ra, cúi mặt xuống. Nào ngờ người này lớn mật, lại dám cưỡng bách ta ngẩng đầu, hắn ép xuống, hai đôi môi gần nhau trong gang tấc...


"Cuối cùng em cũng chờ được anh."

"Ta..." Vừa động, khóe môi liền chạm phải bờ môi phía trước. Sự động chạm rất nhẹ tựa như cánh bướm điểm hoa ấy khiến tâm tư ta xao động bất thường. Trong lòng ta tựa như ngàn vạn con sóng đang ầm ầm trào dâng, muốn cuốn phăng từng tấc lòng, từng nhịp tim của chính ta đi xa, nhấn xuống, khiến nó chìm sâu.

Ta đang làm gì?

Thạch Sanh đang làm gì?

Hắn nói thích ta... chính là cái kiểu ta cũng thích hắn, hoàn toàn không phải tình cảm anh em đơn thuần, thánh khiết?

Không!

Không thể như vậy được. Một mình ta đáng ghê tởm là đủ, Thạch Sanh, em còn cả tương lai tươi sáng ở phía trước, chỉ cần nhà vua biết hết sự thật, em còn lo không cưới được công chúa? Không được phong tước phong hầu? Thạch Sanh, em không thể vướng vào một kẻ như ta, chôn mình trong biển nước bọt phỉ nhổ của ngàn người được. Dù em có muốn, ta cũng không nỡ. Thạch Sanh... Thạch Sanh...


"Đừng làm như vậy có được không?" Ta quay mặt đi, từ chối điều mình mong muốn nhất. Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng như nhận ra điều gì, chậm rãi thả ta xuống. Ta tính cởi nốt tay áo ngoài để trải xuống sàn nhưng Thạch Sanh ngăn lại, còn cẩn thận cài lại cúc áo cho ta "Thế này là thế nào?"

"Em đứng được." Thạch Sanh hắng giọng "Anh mặc quan phục, chẳng phải anh còn có việc phải đi hay sao? Nếu để nó bẩn còn ra thể thống gì nữa?"

Ta cười chua xót, Thạch Sanh luôn vì ta suy nghĩ như vậy. Dù bản thân em có phải chịu khổ, chịu đau cũng sẽ đặt ta lên phía trước. Xưa kia như vậy và hiện tại cũng vẫn nguyên sơ tâm. Thạch Sanh à, ta thật sự muốn cho em biết hết sự thật, để em nhận ra rằng với người chết thì đừng nên nói chuyện thể thống để làm gì.

"Sao lại có tin em trộm bảo?" Ta gật đầu, cũng không nói gì thêm mà hỏi luôn "Em vào đây người ta có đánh em nhiều không?"
"Chỉ là vài ngón đòn vớ vẩn, em vẫn chịu được." Thạch Sanh gồng tay lên cho ta xem cơ bắp cuồn cuộn đáng mơ ước của hắn nhằm nhắn nhủ ta rằng: hắn rất khỏe. Ừm, chịu được mà khi nãy ta vào em như tắt hơi đến nơi. Thạch Sanh, có phải em lại đang giả bộ để ta không phải suy nghĩ không?

"Còn chuyện trộm bảo, em đã biết là do ai làm."

"Em biết?" Ta ngạc nhiên vặn lại. Lẽ nào Thạch Sanh cũng quan tâm đến quan trường và biết việc ta bị Tướng Quân ghi thù, muốn tìm điểm yếu? Thế nên ngay khi vào đây Thạch Sanh đã nhận rõ rằng vì ta nên hắn mới bị bắt. Nếu thế hắn hẳn phải hận ta lắm chứ, tại sao còn có thể như vậy... như vậy với ta?

"Em nói xem, là ai làm? Ta sẽ bắt hắn về chịu tội thay em."

"Anh không làm nổi." Thạch Sanh lắc đầu "Là linh hồn của chằn tinh và quái điểu, chúng hận em gϊếŧ chúng nên hợp mưu với nhau."
"Linh hồn?..." Chúng đều đã chết mà còn làm ra được chuyện này? Thật nguy hiểm! "Thạch Sanh, giờ chúng ta phải làm sao?"

"Anh yên tâm, em sẽ có cách thu phục chúng." Thạch Sanh vỗ vai ta, nhẹ giọng an ủi "Anh đừng lo lắng gì cả, em sẽ sớm trở về cạnh anh."

"Ta biết."

Sớm về cạnh ta?

Thạch Sanh, có lẽ em không biết Tướng Quân nhất quyết phải ghép tội này cho em để ta nói ra hết sự thật. Chỉ sợ nếu ta yên tâm mà đứng đợi thì em chưa kịp chứng minh hồn chằn tinh và hồn quái điểu làm việc xấu xa này thì đã phải lên đoạn đầu đài rồi. Nhưng ta còn có thể làm gì, đời này, Lí Thông ta giỏi nhất chính là dối trá...

"Anh phải ngoan ngoãn chờ em trở lại..." Thạch Sanh cúi xuống, thì thầm vào tai ta. Hơi thở nóng rực của hắn phả lên tai ta, ngứa ngáy mà lại dễ chịu, làm ta lưu luyến loại tiếp xúc này mãi không thôi "...Không được gạt em chuyện gì nữa. Anh nhớ chưa?"
"Ta nhớ rồi..." Ta nhỏ giọng đáp lại lời hắn, lúc này Thạch Sanh mới hài lòng gật đầu, nhưng hắn còn chưa tha cho ta, tiếp tục thổi hơi vào tai, bắt ta thề.

Còn bắt ta thề?

Đúng là với kẻ không đáng tin như ta thì nên thề thật nhỉ? Ta mím môi, cuối cùng cũng bật ra một lời định mệnh: "Nếu Lí Thông ta không ngoan ngoãn chờ Thạch Sanh quay lại, ta nguyện bị sét đánh, biến thành bọ hung."

"Phì..." Thạch Sanh bật cười, hắn cong khóe mắt, đôi môi nhếch lên thật cao. Nụ cười của Thạch Sanh vẫn thuần hậu như thế nhưng chẳng hiểu sao ta lại thấy cuốn hút vô cùng. Cả linh hồn cứ ngây ra như phỗng, bị hắn câu lấy, không dời mắt được khỏi hắn nửa khắc. "Anh này, nếu thành bọ hung thật thì em biết làm thế nào?"

"Em đau lắm phải không?" Ta lảng tránh câu hỏi của hắn, đưa tay chậm rãi chạm lên mấy vết thương dữ tợn trên ngực Thạch Sanh. Những vết roi chằng chịt, chồng chéo lên nhau làm da thịt xước xát, rách toạc. Những vệt máu đã khô đọng lại trên nước da cổ đồng mướt mát, càng làm những vết thương ấy trở nên đáng sợ.
"Ta sẽ nhờ người băng bó vết thương cho em."

"Chỉ là thương ngoài da." Hắn nắm lấy bàn tay chạm loạn của ta, thâm sâu mà nhìn "Anh đau lòng hả?"

"Em là em của ta..." Ta rút tay về, tham lam cảm nhận hơi ấm còn lưu lại trên bàn tay ấy. Thạch Sanh, dẫu sao cũng chỉ còn ở cạnh nhau một lát, để cho ta ích kỉ nốt một lần này có được hay không?

Em là em của ta...

Thạch Sanh, ta thực sự muốn bỏ một chữ em phía sau kia đi, nhưng ta không dám, vậy thì thôi ta giấu nó trong lòng, chút hèn mọn này của ta chắc hẳn em sẽ không biết, cũng không cần phải biết.

"...Ta sao có thể không đau lòng em được?"

"Vậy sao?..."

(*) Cuối cùng cũng... chẳng có gì xảy ra hết trơn ha ha ha~~ 

Đừng ai đánh mị, tội nghịp lắm, đam mỹ đầu tay nên không dám viết bạo =))))))