Ta Là Nam Phản Diện Số Một!

Chương 30: - Khao Khát Hôn Ngươi.



Tướng Quân đến sát cạnh ta, bàn tay to lớn của lão đưa tới nâng mặt ta lên. Ta không muốn nhìn lão, nhưng bị lão thô bạo bóp lấy cằm, ép ta phải nhìn thẳng. Ta muốn lui lại phía sau, muốn vùng ra thoát khỏi sự kìm kẹp nhưng những sợi dây xích này và cả sức mạnh vô biên của lão không phải thứ để trưng, ta có cố gắng đến đâu cũng không vùng ra nổi. Vậy nên ta lựa chọn nhắm mắt lại, không nhìn lão, không đối diện với thực tại.

"Ngươi cũng có ngày hôm nay! Lí Thái! Lí Thái!..." Giọng nói của lão rít lên, nửa yêu nửa hận đan xen, quấn quýt. Ta hoảng hồn, không phải vì lão gọi sai tên ta mà là bởi tuy sai tên ta nhưng lại đúng tên của... người cha đã mất của ta.

Tướng Quân quen cha ta ư?

Sao lại có chuyện lạ lùng này?

"Ngày đó nếu không phải ngươi dứt khoát bỏ ta đi, cũng sẽ không... Cũng sẽ không..."


Lão ta đột ngột buông tay, ta hơi giật mình, không kiềm chế được mà mở mắt nhìn lão. Đôi tay lão buông lõng xuống hai bên hông, đầu cúi gằm u ám và bất lực. Lão không nhìn ta, chỉ lẩm bẩm những điều ta không hiểu: "Ngươi bất nghĩa trước, giờ cũng đừng trách ta vô tình."

"Vì hai mẹ con nó mà ngươi dứt áo đi, nợ phong lưu của ngươi, giờ để nó trả!"

"Ta không tin!"

"Ta không tin!"

"..."

Đôi mắt lão vằn đỏ quay ngắt sang nhìn ta căm hận, ánh mắt ấy thật sự quá thấm người, làm ta sợ đến run rẩy. Nhưng dù sợ lại còn có thể thế nào? Lúc này ta có khác gì kẻ đã chết đâu? Đằng nào cũng chết, tội gì ta không hỏi rõ mọi sự để đến lúc làm ma đỡ phải lưu luyến nhân gian. Ta nhìn lại hắn bằng ánh mắt cố gắng trấn tĩnh, lấy hết sức bình sinh mà hỏi: "Ông quen cha ta ư?"

"Quen cha ngươi?" Lão khinh thường đến cực điểm, nhạt nhẽo cười lạnh "Thứ thường dân bẩn thỉu đó là cái thá gì?"


"..." Vậy sao ngươi gọi tên cha ta? Người đã mất thật lâu, đến bản thân ta còn quên mất dáng vẻ của người mà ngươi - một vị Tướng Quân cao cao tại thượng lại có thể nhớ được tên người.

Không cần nghĩ nhiều, ta biết chắc Tướng Quân có biết cha ta. Không chỉ vậy, mối quan hệ của họ còn rắc rối với ngàn vạn những yêu hận dây dưa. Rốt cuộc là thế nào? Tại sao cha ta lại có một món "nợ phong lưu" dính dáng đến kẻ đáng sợ như Tướng Quân này?

"Hắn là cái thá gì mà dám bội ước, trốn về quê nhà cưới vợ sinh con?" Tướng Quân thét lớn, một câu này mở ra trong lòng ta quá nhiều điều khủng khiếp.

Cha ta và Tướng Quân lại có gút mắc này? Từ khi nào? Mẹ ta nói cha từ nhỏ ốm yếu nên chưa bao giờ ra khỏi vùng này, hay đi đến đâu xa. Quanh năm suốt tháng người ở nhà rượu chè cám bã, nếu có đi cũng chỉ là giống ta - lên núi hái lá men hoặc đi giao hàng. Thế thì tại sao? Tại sao?...


Người như Tướng Quân - em trai của Thái Hậu, cậu ruột của hoàng đế đâu phải trò đùa? Thường dân hèn nạt như chúng ta...

"Ngươi! Đều là tại ngươi trói chân hắn!"

"Cả mẹ của ngươi nữa! Tiếc là ta đã hứa với hắn, ta đã hứa với hắn..."

"Tướng Quân!" Tiếng gọi dồn làm lão đang chìm trong kí ức phải bừng mở mắt. Tướng Quân nhìn về phía phát ra tiếng gọi, nhíu mày không vui "Sắp đến giờ, nếu người còn không đi e rằng..."

"Được rồi!" Tướng Quân hừ lạnh một tiếng "Thạch Sanh đã thống lĩnh ba quân, chuẩn bị lên đường đánh giặc. Nếu như sau hôm nay hắn thắng trận trở về, hắn sẽ xử lý ngươi. Còn nếu không thì... Ha ha..."

"Bẩm Tướng Quân..."

"Tới!" Tướng Quân khoát tay, xoay người dứt khoát bước ra khỏi phòng giam "Đánh cho ta! Nhưng nhớ chừa cái mặt, ta muốn đày nó ra biên ải làm quan kỹ!"
"Rõ!"

Tiếng roi vun vút bay lên, hạ xuống, từng nhát từng nhát bỏng rát liếm trên da thịt ta. Xưa nay ta nhỏ yếu, đâu có khi nào phải chịu nỗi đau đến nhường này? Ta cắn môi, sự đau đớn trên da thịt hòa chung với những khúc mắc trong lòng hại ta rối bời tâm trí.

Chuyện của triều đình ta vốn không can dự nhưng việc công chúa xinh đẹp được mười tám hoàng tử các nước cầu hôn là điều ta rõ ràng. Ngày đó nàng ở trên đài cao ném tú cầu, vốn dĩ muốn dùng quả cầu này tìm chồng cho hợp lẽ công bằng. Ai được, ai không đều là do... may mắn. Nhưng bởi nàng xấu số bị quái điểu bắt đi nên việc không thành, ngày đó khi Thạch Sanh cứu ta và nàng ra khỏi hang, ta đưa nàng về và vơ công về phía mình được ban hôn đã khiến hoàng tử mười tám nước điên cuồng. Nay hoàng thượng lại đổi một phò mã khác - nhưng vẫn không phải ai trong số mười tám quốc gia kia, cũng không phải tuyển chọn thông qua ném tú cầu... đã vô tình khơi ra được cho chúng một cái cớ để xâm lược nước ta.
Phải.

Công chúa xinh đẹp dịu dàng động lòng người là thật, nhưng nàng chỉ được xem như một con cờ chính trị cũng là thật. Với hoàng thượng, cô con gái duy nhất này là trân bảo của người, nhưng với mười tám nước lân cận, đó chỉ là một cái cớ để chúng có thể nhăm nhe đưa quân vào nước ta. Nếu như một trong mười tám quốc gia cưới được công chúa, chúng sẽ hợp lực đánh nước còn lại, nếu như nước ta không thể giải quyết ổn thỏa, làm vừa lòng chúng, chúng cũng sẽ đánh luôn cả nước ta. Tuy rằng Đại Việt ta là quốc gia hùng cường, lại có truyền thống yêu nước lâu đời, sâu sắc... nhưng chung quy lại hai đấm khó địch bốn tay chứ đừng nói gì tới chuyện một chọi mười tám!

Thạch Sanh sẽ lên đường ra trận... Hắn sẽ thống lĩnh cả một đạo quân vài trăm ngàn người cùng xông lên chém gϊếŧ giặc cỏ. Hình ảnh ấy chắc chắc sẽ đẹp đẽ và hùng tráng lắm. Ta muốn thấy Thạch Sanh, nhưng ta cũng sợ phải thấy hắn như vậy. Ta lo hắn rơi vào tên bay đạn lạc, ta lo hắn sẽ không... Thạch Sanh của ta giỏi đến vậy, nhưng quân địch thật đông. Tới lúc đó...
"Dừng tay lại!" Tiếng gầm vang lên đầy uy vũ, kẻ đang đánh ta lập tức run rẩy, ngừng hẳn lại. Ta nghe thấy tiếng nói quen thuộc lập tức mở mắt ra, quả nhiên, Thạch Sanh đã đang đứng bên ngoài.

Hắn bước ra khỏi bóng tối, lao nhanh vào trong. Trên người Thạch Sanh không còn là bộ đồ xấu xí, dính nhớp những máu me đen kịt nữa mà thay bằng bộ giáp bào nặng trịch. Hắn đặt cung tên và rìu xuống sàn phòng giam bẩn thỉu, đi về phía ta, gắt lên: "Cởi dây xích!"

"Thạch Sanh..." Ta chua xót gọi tên hắn, nước mắt vốn hãm sâu bỗng dưng lã chã rơi. Ta có phải đang mơ không? Ta có phải đang mơ không?...

"Là em? Là em đúng không..."

"Là em!" Thạch Sanh dịu dàng chạm vào gương mặt ta, sau đó hắn nhìn xuống những vết thương chằng chịt trên thân thể ta, ánh mắt dần tối sầm.

Tên lính canh tháo bốn sợi dây xích xuống, không có gì chống đỡ ta lập tức ngã ra. Thạch Sanh rất nhanh đỡ lấy, ôm ta vào ngực. Hắn vốn dĩ cao lớn, ta bị hắn nuốt trọn, bao bọc trong lồng ngực rắn chắc và ấm áp vô ngần. Hắn ôm ta ngồi xuống, đôi mắt nhìn ta xót xa và thương cảm. Thạch Sanh, Thạch Sanh... lúc này ta có chết, ta cũng đã cam lòng.
"Em không nên đến đây." Ta khó nhọc đưa một cánh tay lên, từ từ chạm vào gương mặt hắn. Gương mặt ấy vẫn đẹp như xưa, tuy rằng những điểm ngây ngô trước đây đã dần rơi rụng hết nhưng thay vào đó lại là sự sắc sảo và góc cạnh không ngờ. "Em không nên đến đây..."

"Tại sao?" Thạch Sanh hơi giận, hắn nắm tay ta, áp vào nửa gương mặt hắn. Bàn tay ra bẩn thỉu, dính đầy máu tanh. Ta đột nhiên muốn rụt lại, không muốn làm bẩn hắn, bẩn y phục của hắn. "Nếu em không đến, họ sẽ gϊếŧ anh."

"Ta đã lừa dối tất cả mọi người, ta xứng đáng nhận kết quả này." Ta mím môi, lắc đầu cay đắng "Thạch Sanh, em phải hận ta."

"Nếu em hận anh, anh sẽ ở cạnh em mãi ư?" Hắn nhếch môi cười, hỏi lại ta một câu "Lí Thông, em đã nói rồi, chỉ cần đó là anh, những chuyện nhỏ nhặt này em đều không để ý."
Sau đó, hắn cúi người xuống, gương mặt hắn trong mắt ta phóng đại đến mức lớn nhất. Ban đầu ta vẫn chưa hiểu Thạch Sanh muốn làm gì, cho đến khi trên môi ta trở nên nóng rực. Đôi môi hắn chạm nhẹ môi ta, ánh mắt hắn bỗng hóa si mê, say cuồng nhìn ta không dời. Ta đỏ bừng mặt, những vết thương chằng chịt nửa phút trước còn đau đến nhức nhối nay như bay biến sạch, cảm giác duy nhất còn lại của ta là sự ấm nóng trên môi.

Hắn chạm ta thêm một cái nữa, sau đó, ta thấy tay ta níu lấy cổ hắn, kéo hắn xuống, một nụ hôn thật sâu...

(*) Hôn gòi mọi người ơiiii ~~