Ta Là Nam Phản Diện Số Một!

Chương 6: - Anh Sẽ Không Bỏ Rơi Em Đúng Không?



Giọng nói ầm ì của ai đó vang lên bên tai.

Ta xoa xoa trán, dụi mắt tỉnh dậy. Đầu đau quá đi mất, chân tay nhức mỏi nữa chứ... Đây chắc chắn là hậu quả của việc uống quá nhiều, lần nào say xong tỉnh lại ta cũng bị như vậy hết.

Thế nên ta mới ghét uống rượu. Chậc, đúng là nghịch lí, kẻ ghét rượu lại nấu được rượu ngon, người thèm rượu thì nửa bình cũng không làm ra nổi.

Ờ mà sao ta lại say? Sao ta lại nằm đây? Chỗ này là chỗ nào? Ai đang gọi ta?...

"Lí Thông! Con tỉnh lại rồi!" Mẹ lo lắng vỗ vỗ mặt ta, hốt hoảng mãi không thôi "Con không đi miếu, con quyết định trốn đúng không? Vậy mau trốn đi! Trốn ngay!"

"Mẹ?" Ta khó khăn ngồi dậy nhìn quanh nhà một lượt. Đúng rồi, khi nãy ta và Thạch Sanh uống rượu nói chuyện, ta đã tính sau khi nhờ cậy hắn xong sẽ đến miếu nộp mạng cho chằn. Nhưng chắc sau đó say quá nên nằm vật ra đây ngủ mất...


Vậy còn... Thạch Sanh đâu?

Hắn đi đâu rồi?

"Giờ là canh mấy?"

"Quá giờ tý rồi!" Mẹ xoa nhẹ khuôn mặt ta, dịu dàng và yêu thương vô hạn "Con mau đi đi, còn lại để mẹ lo!"

"Thạch Sanh không ở đây?" Ta cắn nhẹ môi, chỉ thấy toàn thân đều không có lực "Rõ ràng khi nãy chúng con còn nói chuyện..."

"Con quan tâm làm gì nó? Thấy anh bị chằn tinh ăn thịt cũng không cứu giúp, ăn bám con còn dám vênh mặt tán gái làng?" Mẹ cay nghiệt nghiến răng. Bà ấy luôn không vừa mắt với Thạch Sanh, chung quy lại cũng không thể trách mẹ, có trách ta nên tự trách mình mới đúng!

Thạch Sanh cao lớn vạm vỡ, sức khỏe vô địch, cô gái nào nhìn cũng mẩn mê. Còn ta từng này tuổi rồi mà thân thể vẫn ốm yếu còm nhòm, đã vậy vì suốt ngày ở nhà cất rượu nên làn da mong manh trắng ngần. Xem đi, đến cả Thạch Sanh lần đầu tiên thấy ta còn nhầm ta là một cô gái đấy thôi. Làm gì có ai tình nguyện gả cho một kẻ trói gà không chặt như ta chứ? Dù rằng ta có kiếm được tiền thì đã sao, ai dám chắc vài năm nữa ta còn đủ sức thức thâu canh làm ra mỹ tửu?


Bọn họ thà rằng mày đưa mắt lại với một kẻ chưa vào ngôi, không nhà không thân thích còn hơn là cùng ta đàm đạo nhân sinh!

Đôi khi ta thấy như vậy mới tốt, chẳng hiểu sao cái viễn cảnh lấy vợ sinh con lại làm ta cảm thấy hoảng hốt mãi không thôi.

Nhưng cái sự thấy này của ta vĩnh viễn cũng chỉ có thể nén trong lòng. Nếu nói nó cho mẹ biết, sợ rằng mẹ sẽ vì ta mà tức giận phun máu! Bà nuôi ta lớn ngần này, giờ lại già yếu nên lúc nào cũng chỉ mong mỏi có một mụn cháu bế bồng. Aiii, chỉ sợ sau đêm nay, ước mong ấy vĩnh viễn cũng không thể thành, vì rất nhanh thôi, ta sẽ táng thân trong bụng chằn.

"Thạch Sanh không hề biết chuyện này!" Ta lắc đầu gượng gạo, ngồi dậy vừa xoa trán vừa lấy dép đi vào "Con chỉ nói với nó đêm nay đến miếu canh, trong miếu có một con chằn vua nuôi, không hề nguy hiểm!"


"Khi nãy mẹ thấy nó đi đâu ra ngoài kia, còn xách rìu theo nữa..." Mẹ ta hơi thất thần, tự dưng nghiêm túc suy nghĩ lại những câu nói của ta và hành động kì lạ của Thạch Sanh "Này Lí Thông, con nói xem..."

"Tên ngốc ấy sẽ không..." Ta tái mặt chạy nhanh ra cửa cổng, áo khoác ngoài treo ngay cạnh đó cũng không buồn cầm lấy. Mẹ thấy ta phi như bay chỉ gọi với theo, bà già rồi, bước chân làm sao nhanh bằng ta được?

Ta không quan tâm những lời kêu gọi thống thiết vang vọng trong đêm của bà. Hàng xóm hẳn cũng chẳng quan tâm đâu, làm gì có ai là kẻ không biết, đêm nay Lí Thông ta bỏ mạng... Bà mẹ già ấy có đau đớn khóc gào cũng là lẽ thường thôi.

Lắc đầu bỏ hết suy nghĩ vẩn vơ, ta bước mau hơn, viễn cảnh Thạch Sanh bị chằn tinh dồn ép, dùng đuôi xiết lấy, cái miệng lớn xông lên nuốt chửng hắn bỗng dưng hiển hiện. Không hiểu sao ta lại sợ hãi, sợ rằng Thạch Sanh sẽ vì mình mà chết, sợ rằng chỉ một khắc nữa thôi, nụ cười thuần hậu của hắn sẽ vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này.
"Thạch Sanh, chờ ta..."

"Anh ơi! Mẹ ơi!" Vừa chạm tay tới chốt cửa, tiếng gọi rầm rì từ bên ngoài đã vọng tới. Gió cũng bất ngờ thổi ào qua tóc ta, làm vạt áo ta bay lên mấy phần. Khí lạnh ban đêm theo đó ùa tới, mơn trớn làn da của ta, làm nó nổi lên mấy tầng gai ốc "Mau mở cửa cho Thạch Sanh!"

"Ai... Ai đó?" Vừa tầm mẹ ta đuổi đến nơi, bà thấy ta đang chuẩn bị mở cửa liền ngăn ta lại "Ai nửa đêm còn đến nhà tôi?"

"Con là Thạch Sanh đây ạ!" Hắn vẫn kiên nhẫn giải thích, giọng nói đã bớt cao hơn nhiều "Thưa mẹ, xin mẹ mở cửa cho con vào!"

"Mẹ, ai là mẹ cậu?" Mẹ ta gằn giọng đay nghiến "Trên dâu dưới bộc hẹn hò, nửa đêm mới mò về, cậu nghĩ nhà này là cái nhà hoang chắc?"

"Kìa mẹ!" Ta giằng tay ra khỏi tay bà, đã qua giờ tí, nếu Thạch Sanh không đến miếu thờ thì tốt rồi, ta sẽ để hắn vào rồi đi không muộn. Bữa ăn đến chậm, chằn tinh giận dữ sẽ quấy phá dân làng, khi ấy mẹ ta sẽ nguy mất! "Em mau vào đi!"
Cánh cửa vừa bật mở, ta lập tức chết sững!

Trước mắt ta không phải khuôn mặt đẹp đẽ thuần hậu của Thạch Sanh, cũng không phải cơ ngực rắn chắc toàn mỹ của hắn, mà là một đôi mắt!

Đôi mắt của loài bò sát màu vàng nhạt đầy hung ác đang trợn trừng, nó nhìn xuyên thấu qua tâm can, dường như muốn nuốt chửng linh hồn ta vậy!

"Cái... cái này..." Mẹ can đảm hơn ta, biểu hiện ở chỗ bà vẫn còn nói chuyện được kìa "Trời ơi, chằn tinh! Chằn tinh tìm đến cửa rồi!"

"Mẹ, mẹ bình tĩnh đi!" Giọng nói này rõ ràng là của Thạch Sanh, nhưng nó phát ra từ đâu?

Ta sợ hãi đến cứng người, cố gắng bấm ngón tay vào lòng bàn tay để tự bình tĩnh lại, chậm chạp quan sát thứ trước mặt một lần.

Đó là một cái đầu vô cùng lớn của một con trăn hoặc rắn gì đó, nó có màu xanh và mọc đầy những cái vẩy nhớp nháp ghê tởm. Đôi mắt vàng nhạt u ám to như hai cái bát tô úp lên hai bên sườn mặt, lỗ mũi đen thùi và cái miệng rộng mở đầy máu me.
Lẽ nào Thạch Sanh bị chằn nuốt rồi? Nhưng hắn vẫn có thể nói chuyện mà? Hay đây là phép của chằn tinh, nó muốn lừa gạt ta để thịt cho dễ?

"Con đây mà!" Người con trai cao lớn vốn đứng ẩn sau cái đầu lớn, bị bóng đêm vô tận che khuất liền bước ra ngay trước mặt ta và mẹ. Thạch Sanh, mặc dù dính đầy máu tanh trên người nhưng chính xác đây là hắn! Bằng xương bằng thịt, không bị thương lấy nửa vết! "Chúng ta vào sân nói chuyện được không ạ?"

"Vào sân... Vào sân..." Mẹ ngơ ngác nhìn Thạch Sanh đẩy cái đầu lớn vào trong, hắn đóng cửa chặt, vươn tay muốn nắm tay ta kéo đi. Song sau khi nhìn lại máu dính đầy trên người hắn liền dừng lại, ngốc nghếch cười trấn an ta "Đây... đây là chằn tinh phải không? Ngươi đã đi đâu? Sao lại thế này?"

"Thưa mẹ con chỉ định về qua đây một lát sẽ đi ngay!" Thạch Sanh cúi mặt nhỏ giọng "Hôm nay anh mệt, con đến miếu canh giúp anh, ai ngờ vừa đến nơi đã bị con chằn này tấn công. Nó muốn ăn thịt con nên con đã ra tay hạ sát nó rồi, không hiểu vì sao nhà vua lại nuôi loài yêu quái này nữa!"
"Mày biết là vua nuôi còn gϊếŧ nó?" Mẹ đưa mắt lườm ta một cái, cao giọng đắc ý "Mày muốn hại cả hai mẹ con tao chứ gì?"

"Mẹ nói gì vậy?" Ta cắt ngang lời bà, không ngần ngại nắm lấy tay Thạch Sanh, đẩy hắn ra sân giếng.

Chằn tinh chết rồi!

Thạch Sanh gϊếŧ nó, hắn còn mạnh hơn thứ yêu ma ấy nhiều!

Trong lòng tựa như có ngàn tiếng reo vang, cái đầu vốn đau thật đau của ta cũng dịu lại vì mừng rỡ.

"Em rửa tay chân rồi nghỉ ngơi đi, không có gì phải lo lắng hết!"

"Em nghe nói vua đáng sợ lắm, gϊếŧ thú cưng của vua kiểu gì cũng phải chịu tội." Thạch Sanh lắc đầu "Em sẽ đi đến chỗ quan đầu thú, nói với họ chuyện này không liên quan đến anh và mẹ!"

Ta vừa nhìn hắn múc nước rửa tay chân vừa suy nghĩ. Ta có nên nói thật với Thạch Sanh mọi chuyện hay không? Rằng con thú đó là loài yêu ma, gϊếŧ được nó vua sẽ trọng thưởng. Hắn thế này không khéo còn được vời về kinh, lọt vào mắt xanh vị công chúa nào đó... Để rồi một bước lên mây, không còn nhớ gì tới ta nữa.
"Con à, Thạch Sanh à..." Mẹ ta cẩn thận đi tới, đôi mắc sắc bén hữu thần vô cùng "Con nghĩ cho mẹ và anh thế là tốt lắm, nhưng con không cần đi đầu thú ở đâu hết, cứ trốn đi, mọi việc để anh và mẹ lo cho!"

"Nhưng..." Thạch Sanh ngần ngại nhìn ta, ma xui quỷ khiến thế nào ta lại im lặng quay mặt. Ta ích kỉ, ta không muốn hắn lên kinh thành, không muốn hắn trở thành người hùng của bất kì ai hết!

Phải rồi, cứ để hắn đi đi, sau đó ta sẽ chôn cái đầu chằn tinh. Đợi tới một vài tháng sau, khi chuyện chằn mất tích lắng xuống sẽ đón hắn trở về.

"Nhưng nhị gì? Con mau đi đi, sau khi êm xuôi mọi thứ anh sẽ đón con về!" Mẹ nhanh nhảu giải thích một hồi, mãi đến khi Thạch Sanh gật đầu đồng ý mới dừng lại. Quái thật, bình thường mẹ ta nói cũng nhiều, nhưng chưa khi nào ta thấy tài năng thuyết giáo của bà lên cao như hôm nay! Mẹ thấy ta không cần chết nữa nên vui vẻ phấn khích quá độ chăng? "Đợi mẹ, mẹ lấy cho con ít tiền!"
"Không, con không cần tiền..." Thạch Sanh chưa nói hết câu mẹ đã đi khuất vào nhà trong. Hắn cười khổ, lắc đầu đi tới bên cạnh ta, mùi tanh nồng lúc này đã bị gột rửa sạch sẽ cả rồi "Anh, anh có gì muốn nói thật với em hay không?"

"Nói thật...?" Ta giật thót người, hắn đã biết? Nhưng biết cái gì mới được cơ chứ? Là chuyện về chằn tinh? Hắn biết ta và mẹ đang lừa gạt hắn?

"Sau này nhất định anh sẽ đến đón em đúng không?" Thạch Sanh đặt bàn tay lớn của hắn lên vai ta, vỗ nhè nhẹ "Anh sẽ không bỏ rơi em đúng không?"

"Ta..." Ta muốn cúi mặt nhưng hắn không cho phép. Một bàn tay của Thạch Sanh ép đến, nâng cằm ta lên. Bốn mắt vô tình gặp nhau, gần trong gang tấc "Tất nhiên rồi!"

"Em biết mà!" Hắn vui vẻ ôm chầm lấy ta "Em biết anh sẽ nói vậy!" Cái cằm nhọn của hắn kê trên đỉnh đầu ta, giọng nói khi nãy còn cao vút liền trầm xuống rất nhanh "Lí Thông, anh phải đến sớm, em ở một mình sẽ rất cô đơn..."