Tống Tranh ở một bên bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Thế tử, những tên ma tu kia sẽ mắc câu sao?”
Xét cho cùng, mặc dù đạo ngọc giản này là Diệp Huyền gửi đi, nhưng mà bên trong cũng chỉ viết một cái chữ “cứu”!
Tống Tranh lo lẳng, những tên ma tu kia có thể nhìn ra điểm kỳ quặc nào hay không
Sở Hư nhàn nhạt nhìn Tống Tranh một cái.
Trong lòng đối với Tống Tranh có mấy phần thất vọng.
Lòng trung thành của Tống Tranh là có, năng lực cũng là có.
Nhưng lại thiếu sót mấy phần suy tính, không cách nào một mình đảm đương một phía.
Bất quá dù sao Tống Tranh cũng là lão nhân đi theo Sở Hư nhiều năm.
Sở Hư cũng không ngại nhắc cho hắn một phen.
Sở Hư thản nhiên nói: "Mặc dù là ta biết chữ viết của Diệp Huyền, cũng có thể viết chỉ tiết hơn một chút.
Bất quá ta cũng không biết rõ quan hệ thực sự giữa Diệp Huyền với mấy tên ma tu đó.
Viết quá nhiều, sơ hở sẽ càng nhiều!
Chẳng thà chỉ viết một chữ "cứu"!"
Sở Hư mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chỉ là một chữ "cứu", cũng đủ để cho bọn hắn liên tưởng đến rất nhiều chuyện."
"Hơn nữa, liền xem như trong lòng bọn họ có chỗ hoài nghỉ lại như thế nào?
Có tình có nghĩa!
Ha ha, trong lòng càng coi trọng nghĩa khí, thì càng không có đầu óc!
Liên xem như bọn hắn phát giác ra được điều kỳ quặc gì cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần bọn hẳn thật sự coi trọng tên Diệp Huyền này.
Chỉ cần Diệp Huyền có khả năng lâm vào nguy hiểm.
Bọn hẳn liền nhất định sẽ tới Thiên Nguyên Tông cứu giúp!
Bởi vì ở trong lòng bọn họ, nghĩa khí mới là trọng yếu nhất!
Vì nghĩa khí, bọn hắn có thể vứt bỏ hết thảy!
Đến lúc đó sẽ là một mớ hỗn độn, một vài người của Thiên Nguyên Tông sẽ chết trong tay bọn hắn.
Không phải là rất bình thường sao?"
Trên mặt Sở Hư mỉm cười, ngữ khí ôn hòa.
Nhưng mà lời hắn nói ra lại để cho người ta không rét mà run!
Thiên Nguyên Tông tiếp đãi hẳn vô cùng cung kính và lễ độ.
Những đệ tử kia đối với hẳn cũng là cực kì sùng bái, rất có hảo cảm.
Nhưng mà ở trong lòng Sở Hư, cũng đã xem bọn hắn là những quân cờ có thể hi sinh...
Có lẽ từ lúc bắt đầu, Sở Hư liền đã coi bọn hắn trở thành quân cờ!
Mà quân cờ, không phải chính là dùng để hi sinh sao?
Có lẽ có người sẽ nghỉ ngờ tại sao ma tu lại đánh lén Thiên Nguyên Tông mà không hề báo trước.
Nhưng mà chỉ cần ma tu tới, cũng sẽ xung đột với Thiên Nguyên Tông.
Thiên Nguyên Tông cũng thật là sẽ có mấy vị trưởng lão và đệ tử chết đi!
Lúc đó thì xem như lại có thêm nhiều điểm đáng ngờ hơn, cũng đều tựu trung lại thành chuyện Diệp Huyền đang cấu kết với ma tu, đánh lén Thiên Nguyên Tông!
Hơn nữa còn không có chút lời nào để bào chữa...
Vân Châu, Trường Sinh Động.
Trường Sinh Động nằm ở một nơi vắng vẻ trong Vân Châu, mặc dù tên là Trường Sinh, nhưng kì thực là một vùng đất hoang vu.
Thậm chí đại địa cũng đã mất đi nhan sắc, tối đen như mực.
Sương mù nồng đậm tràn ngập trong phạm vi mười mấy vạn dặm, thậm chí ngay cả thần thức cũng có thể ngăn cản!
Chỗ sâu của Trường Sinh Động, một vị nam tử áo tơi đang câu cá ở bên hồ.
Mặc dù trong hồ có cá, nhưng lại đều là hung thú.
Nhưng mà ở trước mặt nam tử, lại phẳng phất chỉ là cá bình thường.
Khí tức toàn thân của vị nam tử áo tơi này cực kì kinh khủng, rõ ràng là một tôn cao thủ Thần Phủ cảnh cửu trọng!
Khuôn mặt giản dị, chỉ là con ngươi tối đen như mực, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Chính là Thạch Anh Hùng xếp thứ ba trong Vân Châu tứ ma!
Bỗng nhiên, thần sắc của Thạch Anh Hùng khẽ động.
Đưa tay chộp lấy từ trong hư không, trong tay xuất hiện một cái ngọc giản.
Thấy pháp trận phía trên cái ngọc giản này, lông mày của Thạch Anh Hùng hơi nhíu, mỉm cười thấp giọng nói: 'Ngũ đệ cuối cùng cũng gửi thư tới.
Thạch Anh Hùng trầm ngâm một lát, pháp lực trong tay phun trào, lại thêm ba đạo ngọc giản bay lên, trốn vào trong hư không.
Mà nam tử thì lại tiếp tục ngồi ngay ngắn ở bên cạnh hồ nước.
Chỉ là lần này, hẳn không tiếp tục câu cá....
....
Mấy canh giờ sau, phía trên hồ nước.
Một vị thanh niên văn sĩ đi ra từ bên trong hư không, trên mặt còn mang theo tiếu dung bất cần đời: “Tam ca, vội vã như vậy triệu kiến chúng ta, đã xảy ra chuyện gì a?”
Dung mạo của hắn cũng coi như là tuấn mỹ, nhưng lại mang theo một tia tà khí.
Chính là Tô Thận xếp thứ tư trong Vân Châu tứ ma, tu vi chính là Thần Phủ cảnh bát trọng!
Mà phía sau hắn, cũng có một vị lão giả âm trăm chậm rãi đi ra.
Đó là nhị ma, m Bất Sầu!
Khí tức của hắn kinh khủng nhất, rõ ràng là một †ôn cường giả tuyệt thế Thiên Cung cảnh nhất trọng!
Thạch Anh Hùng thấy thế, trầm giọng nói: “Nhị tứ đệ, đại ca đâu?”
Tô Thận lắc đầu: “Không biết”
Đúng lúc này, một đạo giọng nói ôn hòa vang lên.
"Ta tới."
Ba người nhìn theo hướng âm thanh, một đạo thân ảnh thon dài chậm rãi xuất hiện từ trong sương mù.
Hắn mặc một bộ áo trắng, khí chất thanh cao vượt trội, nhưng mà trên mặt lại mang theo một chiếc mặt nạ quỷ.
Trên mặt nạ có vô số quỷ ảnh, ẩn ẩn có thể nghe được tiếng quỷ khóc sói tru, làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Chính là Đại Ma đứng đầu của Vân Châu tứ ma!
Không có người biết rõ tên thật của người này là gì, từ trước tới nay cũng chưa từng gặp qua diện mạo thật của hắn!
Thậm chí ngay cả Tam Ma còn lại cũng không biết rõ.
Bất quá mặc dù Đại Ma vô cùng thần bí, nhưng mà hắn đối với huynh đệ của mình lại coi trọng nghĩa khí nhất.
Lại thêm thực lực của Đại Ma mạnh nhất, tâm cơ mưu lược càng là vô cùng thâm trầm.
Cho nên Tam Ma còn lại cũng đều là phục hẳn.
Đại Ma khẽ cười một tiếng: “Tam đệ, ngươi triệu kiến chúng ta, là có việc gấp gì sao?”
Ngữ khí của hắn ôn hòa, để cho tâm cảnh có phần hấp tấp kia của Thạch Anh Hùng cũng dịu lại.
Hắn khẽ gật đầu, lấy ngọc giản từ trong tay ra.
Trầm giọng nói: "Ngũ đệ khả năng gặp phiền toái!"
m Bất Sầu và Tô Thận thấy chữ “Cứu” ở phía trên, con ngươi lập tức co rụt lại
m Bất Sầu vẫn luôn trăm mặc không nói, bỗng nhiên mở miệng, âm thanh khàn khàn: "Vậy chúng ta còn không mau đi cứu Ngũ đệ? Còn chờ cái gì?”
Mặc dù khí chất của m Bất Sầu âm trầm, lòng dạ độc ác,
Trong tay cũng từng có không ít thảm án diệt môn.
Nhưng mà kì thực hắn thương yêu Diệp Huyền nhất!
Tô Thận lại cau mày nói: "Tại sao Ngũ đệ có thể gặp nguy hiểm được, mặc dù hẳn kết giao với chúng ta, là vì bất mãn với Thiên Nguyên Tông.
Nhưng mà hắn có vị sư phó Thiên Cung cảnh che chở, có thể gặp nguy hiểm gì?”
Thạch Anh Hùng trầm giọng nói: “Nhưng mà cái ngọc giản này đúng là của Ngũ đệ gửi di, chữ viết cũng y hệt"
Đại Ma đưa tay chộp một cái, bắt lấy ngọc giản Vào trong tay, quan sát tỉ mi.
Trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói: “E rằng có chút kỳ quặc”
m Bất Sầu cau mày nói: "Là có điểm kỳ quặc gì?
Đại Ma nhẹ giọng nói: "Phía trên ngọc giản chỉ có một chữ "cứu, nói rõ tình huống rất là nguy hiểm, thậm chí Ngũ đệ cũng không có thời gian để giải thích.
Nhưng nếu như tình huống là thật khẩn cấp đến mức ngay cả giải thích cũng không có thời gian...
Tu vi của Ngũ đệ còn thấp, làm sao có thể gửi đi đạo ngọc giản này?