Ta Là Nữ, Nhưng Lại Xuyên Thành Hoàng Tử Phản Diện

Chương 39: Bí bách



Không ngờ cũng có ngày cô cùng nàng đi ngồi tù thế này. Dù không bị lột y phục, nhưng chỗ này vẫn hơi lạnh và âm u. Minh Ngọc ngó nghiêng đủ kiểu rồi nhìn sang Tinh Nhi, vội vàng ôm nàng vào lòng.

- Xin lỗi, để cậu phải chịu khổ rồi.

- Tớ vẫn ổn. Hoàng thượng chắc chắn sẽ làm rõ chuyện này thôi.

- Tớ sợ ngũ hoàng tử nhúng tay vào. Thế thì phiền rồi. Tớ chắc không sống nổi để ra khỏi đây đâu.

- Đừng nói vậy, rồi sẽ ổn cả mà. Tớ còn chưa sinh cho cậu một đứa bé kháu khỉnh thì cậu không thể chết được đâu!

Tinh Nhi nắm chặt lấy tay cô, nước mắt lưng tròng. Tay nàng từ hôm đó đến giờ vẫn còn run rẩy, mềm nhũn ra vì sợ hãi. Minh Ngọc cũng sợ không kém gì nàng, chỉ là cô giấu nhẹm nó đi thôi.

Ở đây ba mặt đều là tường, một mặt còn lại hiển nhiên là những thanh gỗ đóng cọc cứng cáp, giam cầm tù nhân lại. Phía dưới là đống rơm rạ, bên trên là mái ngói cũ kĩ. Bên cạnh họ có một cái bàn và cái ghế gỗ lùn đã mục nát. Thêm cái bô để đi vệ sinh vào trong. Nhìn thoáng qua đã thấy cực kì bất tiện rồi.

- Xạ hương không phải là độc. Một số loại độc không tên tớ từng viết đều được dùng để các hoàng tử hành khích nhau. Ngoài ra thì... trên chiến trường... - Minh Ngọc bỗng dưng lên tiếng rồi khựng lại không nói nữa.

- Trên chiến trường thì sao? - Tinh Nhi thắc mắc hỏi.

- Đánh giặt... Hình như là có dùng loại độc gì đó để giết giặt. Kiểu như cài gián điệp vào rồi hạ thuốc vào ấy.

- Thì sao?

- Dù không biết là ai đã giết sứ thần. Nhưng mình cảm giác ngũ hoàng tử là người đáng nghi nhất. Hoặc có thể do bọn phản động muốn chia rẽ hoà bình của hai nước. Không! Tớ làm gì có viết bọn phản động ở trong truyện đâu?

- Vậy...



- Chẳng lẽ hắn muốn hãm hại tớ? Nhưng như thế này thật sự là... Tớ đường đường là thất hoàng tử, đâu thể giết sứ thần bằng cách ngu ngốc đó được.

- Biết là vậy, nhưng ngoài cậu ra thì còn ai đáng nghi nữa đâu. Mọi thứ quá rõ ràng ngay trước mắt rồi.

- Tinh Nhi à.

- Sao?

Giọng cô bỗng dưng nghe buồn quá. Nàng lo lắng nhìn người nam nhân trước mặt mình. Bộ y phục dù đẹp đến cách mấy, vào đây vài ngày đã trở nên nhem nhuốc cả rồi.

- Nếu thật sự tớ không sống nổi...

- Đã bảo là đừng nói nữa mà!

- Tớ nghiêm túc đấy!

- Tớ không muốn nghe!

- Thế cậu có nguyện cùng sống chết với tớ không?

Tinh Nhi im lặng, hai mắt đã đỏ hoe từ khi nào. Nàng chỉ là một người phụ nữ mới hơn đôi mươi một chút thôi. Cuộc đời còn dài đến vậy, sao lại nhắc đến chuyện chết chốc với nàng chứ? Nàng không muốn chết, nàng sợ cái chết. Nhưng mà, ở thế giới kia Tinh Nhi đã chết rồi còn gì. Dù rất sợ hãi, Tinh Nhi vẫn cố kìm nến cảm xúc của mình để trả lời Minh Ngọc:

- Tớ nguyện ý.

- Thế thì được rồi. Tớ dù có chết cũng sẽ không để cho hắn có được cậu.

...



Ở chỗ của thừa tướng, ngài tìm đủ mọi cách để tra hỏi về nguồn gốc của loại độc đã giết chết sứ thần nước Mãn Kinh, và kẻ trực tiếp nhúng tay vào chuyện này là ai. Nếu trong khoảng thời gian nhất định, vẫn chưa có câu trả lời cho nước Mãn Kinh thì đành phải giao thất hoàng tử ra gánh hết mọi tội lỗi. Con gái ngài ít nhiều gì cũng bị liên lụy.

Vương thừa tướng ngồi ở trong thư phòng của phủ đệ, không ngừng suy nghĩ trong đầu, rồi sau đó tự thở dài:

- Cổng thành vì chuyện này mà đóng chặt lại. Rốt cuộc là do bọn phản động, hay là cuộc chiến giữa các vị hoàng tử với nhau?

- Đã mấy ngày rồi, thừa tướng cũng thấy, không hề có bất kì tin tức nào về bọn phản động. Nếu chúng thật sự lẫn vào đây được, thì ta nên xem xét lại cách phòng vệ của mình rồi. - Vương gia, em trai của hoàng thượng lên tiếng.

- Vương gia nói phải.

- Ai mà chẳng biết, trong số các hoàng tử, chỉ có Thế Mẫn và Thế Thành là triển vọng nhất. Ngài nghĩ sao về chuyện này?

- Ngũ hoàng tử đã có kinh nghiệm trên chiến trường. Nghe nói có một năm binh sĩ bị tổn thất nặng nề vì bị gián điệp trà trộn rồi hạ độc vào thức ăn của binh sĩ. Chỉ tiếc là, những thi thể đó đều bị đem đi tiêu hủy cả rồi.

- Haizzz, chúng ta ngồi đây đoán mò thì có ích gì. Không có bằng chứng, cũng chẳng thể thay đổi được gì hết. - Vương gia thở dài.

- Không động vào được ngũ hoàng tử, thì chuyện này xem như thất hoàng tử đành gánh hết mọi tội lỗi. - Vương thừa tướng cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

- Dù cho có nhận được thánh chỉ xét phủ đệ của Thế Mẫn, cũng sẽ không có thu hoạch gì đâu. Nó không ngốc nghếch đến nỗi để lại dấu vết gì.

- Thời gian còn lại không còn nhiều nữa.

- Phải.

Hai người nhìn nhau đầy buồn bã. Đều là người đã có tuổi rồi, mà vẫn không bằng vài đứa trẻ con. Đúng là tuổi trẻ tài cao mà. Ngũ hoàng tử lập nhiều công lớn, thất hoàng tử lại hay im hơi lặng tiếng. Giờ chuyện xảy ra thế này, thất hoàng tử kêu oan, liệu sẽ có ai bênh đây?