Ban đêm, Phong Linh Nhi ( Vũ Lôi Phong ) đạp trên Tiểu Na Quang Kiếm bay trên không trung, những người phía dưới ngước đầu nhìn lên cũng chỉ có thể hâm mộ và ước ao, nhìn xem, đó chính là ngự kiếm phi hành a, chỉ có đạt tới Ý Hồn Cảnh mới có thể làm như vậy, nếu muốn phi hành chỉ cần tùy tiện dùng Linh Hồn Lực tạo ra vật thể sau đó đạp lên, dùng Ý Hồn điều khiển mà bay, thật tiện lợi biết bao
Dưới Ý Hồn Cảnh, muốn phi hành trừ khi có Nguyên Linh Khí hoặc Nguyên Yêu Thú phi hành mới có thể, còn không thì chỉ có thể đi bộ mà thôi
Phong Linh Nhi ngẫm nghĩ một hồi, mình hiện tại đã dịch dung, độ tuổi cũng không cao, chỉ mới 20 tuổi mà đã sở hữu tu vi Ý Hồn Cảnh thì có vẻ quá dọa người, vì vậy nàng quyết định thu hồi Tiểu Na Quang Kiếm, thành thật đi bộ chứ không dám chơi trội để tìm phiền phức nữa
Đạp trên các nhánh cây, Phong Linh Nhi phóng như bay trong đêm, Phong Hành Gia Tốc và Ngự Lôi Thuấn Di đồng thời bùng phát, tốc tộ như quỷ mị, ngay cả Kết Hồn Cảnh cũng không thể phát hiện ra dấu vết của Phong Linh Nhi, chỉ nghe như có một cơn gió thổi qua mà thôi
- Không biết là cường giả nào mới đi ngang qua, đó tuyệt đối không phải là gió a
Bên lửa trại, một thanh niên nghi hoặc nói với đồng bạn mình
- Mùi thơm này, chắc chắn là một nữ cường giả phong hoa tuyệt đại a
Phong Linh Nhi không ngừng chạy, tuy thân thể lúc này là nữ nhưng thể lực và sức bền vẫn còn, tốc độ cực nhanh của hai môn thân pháp đẩy nhanh tốc độ đến cực hạn
- Sắp tới Bình Nguyên Thiên Hương rồi!
Phong Linh Nhi nhủ thầm, sau khi đột phá, tốc độ của nàng còn nhanh hơn cả Hắc Ảnh toàn lực phi hành, cũng không thể trách nó được, Hắc Ảnh cũng chỉ mới là Nguyên Yêu Thú 8 sao Xuất Hồn Cảnh mà thôi, so với Kết Hồn Cảnh như nàng có chút khập khiễng
Nhất là hai môn thân pháp hệ Lôi và Phong, hai thuộc tính này còn chuyên về tốc độ, tuy Hắc Ảnh cũng là Nguyên Yêu Thú hệ Lôi và Phong nhưng còn kém một chút
…
Hai ngày sau
Trước mắt Phong Linh Nhi, một vùng đất rộng lớn xuất hiện, đứng trên ngọn cây, hai tay dang rộng, nàng hít một hơi thật sâu
- Bình Nguyên Thiên Hương, ta tới rồi đây! Chuẩn bị Trang Bức nào!
Phong Linh Nhi phóng mắt nhìn ra xa xăm, Bình Nguyên Thiên Hương thật đẹp, xung quanh là một vùng đất bằng phẳng trải dài hàng trăm vạn dặm, nhìn không thấy điểm cuối. Phong Vân Sơn núi non trập trùng còn ở đây toàn bộ là đồng bằng với những thảm cỏ xanh biếc
Phía xa, một con sông cực lớn uốn lượn trải dài khắp lãnh thổ nơi đây, thiên niên tại Bình Nguyên Thiên Hương vô cùng tốt, ánh nắng chói chang không lúc nào không bao phủ nơi này, khó trách các Đấu Sĩ ở đây hầu hết đều tu luyện thuộc tính Quang
Mà phía xa xa, Phong Linh Nhi có thể thấy ẩn ẩn bốn cung điện to lớn, hẳn là Tứ Đại Môn Phái ở Bình Nguyên Thiên Hương là Thiên Thánh Cung, Thiên Ưng Cung, Thiên Cơ Cung và Thiên Âm Cung rồi
Cởi bỏ bộ hắc y bí ẩn khi du ngoạn trong Thúy Hằng Đại Sâm Lâm, Phong Linh Nhi trở lại với tà áo Lạc Trôi phiên bản nữ, tóc dài tung bay, phong hoa tuyệt đại, từ từ hòa vào dòng người đi vào trong Bình Nguyên Thiên Hương
Khiến cho Phong Linh Nhi nghi hoặc là, lúc vừa đến khu vực bên ngoài rìa Bình Nguyên Thiên Hương thì có không ít nam nhân, những người đó khi nhìn thấy mình thì ánh mắt sáng lên như đèn pha, nhưng càng vào sâu bên trong lãnh địa của Bình Nguyên Thiên Hương thì số lượng nam nhân càng ít đi
Trong một quán trà, Phong Linh Nhi đưa cho chủ quán một ít tiền, lặng yên thưởng thức một cái bánh bao to gấp đôi thứ trên ngực mình, về phần nước trà thì nàng chẳng thèm gọi, ngược lại xin một cái cốc nước đá lớn
Number One xuất hiện, cốc nước vàng óng thơm ngon lập tức chuẩn bị xong, thật quá thoải mái
- Vị tiểu thư này chắc hẳn lần đầu tới Bình Nguyên Thiên Hương nhỉ?
Lão Bà Bà chủ quán nhìn thấy ánh mắt vị tiểu thư này dung mạo tuyệt trần, cũng vô cùng cảm thán, ánh mắt người này cứ nhìn hết chỗ này đến chỗ kia mang theo thần sắc ngạc nhiên và thưởng thức nên mới tò mò hỏi
- Đúng rồi ạ! Con đến từ Phong Vân Sơn, nghe nói ở Bình Nguyên Thiên Hương rất vui nên đến đây xem một chút
Thấy vị tiểu thư này vậy mà rất lễ phép, lão bà kia cũng niềm nở hơn rất nhiều, chủ động ngồi kế bên trò chuyện, đằng nào cũng vắng khách
- Lão bà ở đây một mình sao?
Phong Linh Nhi hỏi
Lão bà chủ mỉm cười nói
- Lão ở đây đã 50 năm, có hai đứa con gái, chúng nó đã vào Thiên Âm Cung trở thành Ngoại Môn Đệ Tử rồi
Trong ánh mắt của bà cụ hiện lên vẻ tự hào, Thiên Âm Cung là một trong Tứ Đại Môn Phái của Bình Nguyên Thiên Hương này a, quy tắc tuyển đệ tử vô cùng khắt khe, tư chất phải đạt tới R hoặc SR mới có thể được nhận
- Ồ…Vậy trượng phu của người thì sao?
- Trượng phu sao? Ha Ha thật đúng là người trẻ tuổi mới đến
Nghe Phong Linh Nhi hỏi, bà lão cười cười nói
- Bình Nguyên Thiên Hương chúng ta không cần trượng phu, vẫn có thể mang thai sinh con bình thường
Phong Linh Nhi nhướng mày tỏ vẻ không tin, làm sao có thể chứ?
- Đúng vậy! Nữ nhân ở đây không cần có chồng vẫn có thể sinh con
Lão bà khẳng định nói
- Con có thấy dòng sông chảy ngang Bình Nguyên Thiên Hương khi mới đến không?
Phong Linh Nhi gật gật đầu, đến giờ nàng vẫn rất ấn tượng về sự to lớn hùng vĩ của con sông ấy
- Đó gọi là Thiên Hương Trường Giang! Nước sông ở đây vô cùng thần kỳ, chỉ cần nữ nhân uống vào nước này sẽ lập tức mang thai, chín tháng mười ngày sau sẽ hạ sinh một nữ nhân, chắc chắn không bao giờ sinh ra nam nhân
- Còn có chuyện như vậy sao?
Nghe bà lão nói, Phong Linh Nhi không khỏi kinh ngạc khiếp sợ một lúc, uống nước sông tùy tiện như vậy liền có thể mang thai sao? Lại còn trăm phần trăm ra nữ nhân
- Đúng vậy, từ hàng ngàn hàng vạn năm trước, khi phát hiện ra con sông này, các vị kia đã sinh sống ở đây, không cần dựa vào nam nhân, trải quang thời gian, Bình Nguyên Thiên Hương trở thành thánh địa của nữ nhân, nơi đây vẫn không cấm nam nhân tiến đến nhưng sẽ không ai nguyện ý yêu một nam nhân cả, người nơi đây luôn vui vẻ hòa hợp với nhau, không bao giờ phải chịu cái lối suy nghĩ trọng nam khinh nữ như bên ngoài
Nghe bà nói, Phong Linh Nhi gật đầu, trong lòng như hiểu ra, bảo sao mà càng vào sâu càng không có bóng dáng của nam nhân, nữ nhân ở đây đã quá hạnh phúc với cuộc sống này rồi, đến cả con cũng có thể tự sinh rồi, còn cần nam nhân cái rắm a
Ngồi ăn một lúc, Phong Linh Nhi định cáo từ rời đi thì có hai thân ảnh tiến tới
- Mẫu thân! Chúng con về rồi đây!
Hai thân ảnh này giống hệt nhau, bất quá chỉ khác nhau về tuổi tác thôi, một người đã 30 tuổi, và một cô gái tuổi đôi mươi
Hai người chạy tới ôm chầm lấy bà lão, sau đó họ hỏi han nhau không ít sự tình. Một lát sau mới chú ý đến Phong Linh Nhi
Nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ đến mức khiến bao nữ nhân cũng ghen tỵ này, hai nàng cảm thấy bản thân nếu đứng gần người này sẽ không khác gì làm nền cho người ta, đồng thời buồn bã nhìn xuống ngực mình, đồng loạt thở dài
- Giới thiệu với tiểu thư, đây là hai nữ nhi của ta, đứa lớn này tên Minh Châu, đứa nhỏ này tên Bảo Ngọc!
Hai người gật đầu với Phong Linh Nhi, sau đó cô gái tên Minh Châu hỏi
- Không biết vị tiểu thư này từ đâu đến? Quý danh là gì?
- Ta tên Phong Linh Nhi, từ Phong Vân Sơn đến đây chơi để mở mang một chút
Thấy người ngoài đến, hai cô nàng đều cảm thấy hứng thú, không ngừng hỏi về những gì ở ngoài, sau đó còn hỏi thăm một chút cách bảo dưỡng dung nhan xinh đẹp, ăn gì cho ngực to các kiểu khiến Phong Linh Nhi trong lòng bất đắc dĩ
- Tỷ tên là Minh Châu, đệ tử nội môn Thiên Âm Cung, đây là muội muội Bảo Ngọc, cũng là ngoại môn đệ tử
Ba người vui vẻ làm quen, sau đó kéo nhau vào nhà tâm sự
- Linh Nhi muội, ở Phong Vân Sơn muội thuộc môn phái nào vậy? Có thể biểu diễn một chút cho ta xem thuộc tính Phong không?
Trong nhà, Bảo Ngọc có tuổi ngang với Phong Linh Nhi nên thân thiết hơn rất nhiều, tu vi Tứ Tú Nhị Trọng, xem như không tồi, đối với tư chất R đã là tu luyện khá nhanh
- Muội vẫn chưa có gia nhập tông môn, Phong gia vẫn một mực dạy dỗ, lần này ra ngoài rèn luyện một chút, cũng tiện đến Bình Nguyên Thiên Hương tham quan
Phong Linh Nhi nói, sau đó phất tay một cái, một luồng gió đánh thẳng vào cái ghế trước mắt, đẩy nó về chỗ cũ, ngay ngắn dưới gầm bàn
- Tứ Tú Nhất Trọng! Muội chưa gia nhập tông môn mà tu luyện đến mức này quả thật là đáng gờm nha
Hai người cũng đối với thực lực của Phong Linh Nhi mà hơi ngạc nhiên, nếu biết Phong Linh Nhi thực ra mới 18 tuổi đột phá Kết Hồn Cảnh không biết sẽ nghĩ gì
- Bốn ngày nữa chúng ta sẽ rời đi, muội có muốn đến Thiên Âm Cung thăm quan một chút không?
Minh Châu vui vẻ nói, nàng là đệ tử nội môn của Thiên Âm Cung nên có thể mang người đến chơi tùy ý
Phong Linh Nhi gật đầu lia lịa, đùa sao, cơ hội trang bức tới rồi, điểm Vinh Quang là đây chứ đâu
- Mẫu thân! Lần này con đã xin được ý kiến của chấp sự rồi, có thể mang người đến Thiên Âm Cung để con và muội muội chăm sóc
- Cũng tốt, ở một mình cũng không vui lắm, nhưng cái quán này đã gắn bó với ta 50 năm nay, rời đi cũng không nỡ a
- Mẫu thân à, cũng có bao nhiêu khách đến nữa đâu, người đi với chúng con đi, lỡ khi người cần có chúng con hầu hạ
- Thôi được, vậy thì mấy hôm nay ta bán miễn phí cho bà con nơi đây ăn thỏa thích
Nhìn gia đình nho nhỏ trước mắt, Phong Linh Nhi có chút sầu muộn, đến Đại Lục Thúy Hằng này ba năm rồi, không biết mẫu thân ở Trái Đất có vượt qua được cú sốc khi mình chết không? Người đã sống như thế nào a
Nhìn ánh mắt có chút cô đơn của Phong Linh Nhi, Minh Châu khẽ đẩy Bảo Ngọc một cái
- Nè Linh Nhi tỷ, có muốn đi dạo một chút không? Tỷ mới tới hẳn có không ít thứ chưa biết a
- Được! Nhờ muội vậy!
( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon )
Hết chương 160…