Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 200: Giấc Mơ Hay Thiên Ý?



Lời tác giả:

- Sau 9 tháng đồng hành cùng Ta Là Vua Giác Đấu! Cuối cùng truyện đã đạt đến cột mốc 200 chương, cũng như sắp cán mốc 100k View!

- Chặng đường vừa qua nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Có đôi lúc ta bận nhiều việc nên không ra chương đều! Nhưng mọi người yên tâm! Chỉ có tạm nghỉ mà thôi! Trong đầu ta chưa từng và sẽ không bao giờ nghĩ đến việc drop!

- Ta vừa trải qua một kỳ thi khá dài, trong đầu chất chứa nhiều áp lực cuối cùng cũng giải tỏa hết, nhưng trong lúc thi vẫn ngồi viết một đống chương này để có cái bạo chương sau khi thi xong! Đọc được dòng này ta hy vọng các huynh đệ đạo hữu trên Trúc Cơ có thể vào cho ta xin một Đề Cử nhé!

- Đêm qua ta không hiểu sao lại nằm mơ. Một giấc mơ rất lạ lùng. Ta cho các đạo hữu năm giây suy nghĩ và đoán xem ta mơ gì đấy!

5

4

3

2

1

- Hết giờ! Chắc cũng có vài bác đoán ra, ta thực sự không hề nói dóc, mồm điêu. Ta đã nằm mộng thấy cái kết của Ta Là Vua Giác Đấu. Một cái kết vô cùng viên mãn nhưng cũng không kém phần đau thương.

- Sau khi ta ngủ dậy, tim vẫn đập rất mạnh, trên khóe mắt, lệ vẫn còn ướt đẫm và cay cay

- Ta ngồi thẫn thờ suy nghĩ, khi mà cái kết ta còn chưa nghĩ tới lại có thể nằm mộng ra một đoạn kết viên mãn như vậy!

- Có lẽ! Là do Thiên Ý

- Đã vậy! Ta sẽ cố gắng chăm chỉ viết chương hơn, để mọi người, và cả ta, sớm ngày biết được cái kết đó nhé!

- Nói hơi nhiều rồi! Mời các bác về lại nội dung truyện!

Chương 200: Ta Không Cam Lòng A!

- U Minh Tử Hỏa Thuật – Lửa Đột Phá!

Phong Linh Nhi nhàn nhã thu tay lại, nhìn Phạm Bá Hữu cười lạnh lẽo

Quanh người Phạm Bá Hữu, hàng trăm đốm lửa li ti hừng hực cháy âm ỉ, mà màu sắc đám lửa này có chút đặc biệt.

Trên đài cao, các nhất phương chi chủ đồng loạt nhíu mày

Nhất Tông, Nhất Môn, Nhất Cung, Nhất Giáo và Tứ Linh Thần cũng không kém, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Phạm Bá Hữu, hay nói đúng hơn là những đốm lửa trên người hắn

- Phạm Bá Hữu sao lại bất động? Hắn không tự bạo nữa à?

- Hình như do đám lửa trên người hắn đấy?

- Lửa bất động, màu tím? Nghe quen quen ta!

Chúng khán giả tò mò nhìn, các thí sinh ngơ ngác không hiểu, còn đối với các cường giả Bát Đại Thế Lực và các Tứ Đại Môn Phái phụ thuộc, đây là một dấu hiệu nhận biết vô cùng chấn động

- Ngọn lửa đó! Ta nhớ ra rồi!

- Ta cũng nhớ rồi! Các ngươi còn nhớ sự kiện nửa năm trước, Huyết Liên Hàng Lâm – Bát Phương Chú Mục không?

- Đúng rồi! Thì ra là nó! Dị hỏa màu tím có khả năng làm bất động kẻ bị nó thiêu đốt! Phong ấn tu vi và khí tức!

- Chính là hắn! Huyết Liên Sát Thần - Đồ Phong Vân!

- Thì ra hắn có tham gia! Hắn đâu? Hắn ở đâu!

Phong Linh Nhi tiếp tục thưởng thức chén trà thơm ngát, nàng nhắm mắt, thần thức từ từ thả ra

Ngay lập tức, Phong Linh Nhi cảm nhận được hơn ngàn đạo thần thức vô cùng cường hãn không ngừng quét khắp toàn chiến trường

- Hừ! Còn muốn tìm tung tích của Đồ Phong Vân sao? Hắn căn bản không tồn tại!

Phong Linh Nhi cười lạnh, chăm chú nhìn về phía chúng nữ

Chúng nữ lúc này thấy Phạm Bá Hữu đã bất động thanh sắc, khuôn mặt và thân thể vẫn không ngừng chảy mồ hôi và đỏ bừng vì khí tức tự bạo chèn ép nhưng không thể phát nổ, mặt hắn trắng bệch vì đau đớn

Đối với Phạm Bá Hữu, hiện tại lúc này là thời khắc thống khổ nhất cả đời của hắn. Khắp cơ thể không ngừng bị hỏa diễm màu tím quỷ dị này thiêu đốt. Cảm giác nóng rát lan tràn toàn thân. Bên trong thì như muốn nứt toác ra vì lực lượng chạy loạn. Khí tức hủy diệt sắp bùng phát thì bị khựng lại khiến Phạm Bá Hữu đau đớn đến muốn ngất đi, nhưng nó lại đau đến mức muốn ngất cũng không thể vì vừa ngất đã tỉnh lại.

Tệ hơn là, khi đau đớn, người ta còn có thể kêu la thảm thiết, gào thét để giảm bớt thống khổ, nhưng thật buồn cho Phạm Bá Hữu. Toàn thân hắn lúc này không thể nhúc nhích, đã không khác gì pho tượng

Nhưng mà là tượng gài bom!

Nhìn thấy ngọn lửa tím quen thuộc này, chúng nữ mỉm cười, mà trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, bọn họ nhận ra Phong Linh Nhi của Thiên Âm Cung vừa hạ tay xuống

- Đúng là chàng!

Chúng nữ thầm nghĩ trong đầu! Ánh mắt lén nhìn nhau trao đổi, truyền âm cho nhau vô số từ

Phong Linh Nhi lúc này mới đứng lên, nàng nói

- Các bằng hữu Phong Vân Sơn, mọi người đầu não bị vô nước sao? Còn không biết chạy đi? Hắn nổ một cái là ngu người nha!

Ngay lúc này, mọi người mới nhận thức lại tình huống nguy hiểm ban nãy, cả đám co giò chạy nhanh như gió

Chỉ trong chốc lát, hơn vạn mét quanh người Phạm Bá Hữu đã không còn một bóng người, một cái nịt cũng không còn.

Phạm Bá Hữu cô đơn đứng đó trong tư thế đang co giò làm cảm tử, hắn lúc này vừa đau đớn, vừa hận, vừa ủy khuất, vừa cay đắng cho bản thân mình

Từ một đệ nhất thiên kiêu, được Phong Vân Môn hết lòng bồi dường, đi đến đâu cũng có vạn người cúi đầu

Để rồi giờ đây, Phạm Bá Hữu cảm thấy mình chẳng khác gì một con chó săn, một công cụ của đám cao tầng Phong Vân Môn mà hắn hằng tự hào đó, họ sẵn sàng yêu cầu mình đi vào chỗ chết, danh dự và nhân phẩm của mình đối với họ chẳng đáng một xu nào, thích thì hủy, không thích thì thôi

Lúc này, trong đầu Phạm Bá Hữu chỉ muốn được nổ tung mà chết, ý nghĩ muốn kéo them đệm lưng cũng chẳng còn

Mà lúc này cũng chẳng còn ai ở đó cho hắn nổ chết nữa

Nhận thấy Phạm Bá Hữu đã không còn gây nguy hiểm nữa, Phong Linh Nhi thầm thở dài, tay khẽ búng một cái trong ống tay áo

- U Minh Tử Hỏa! Thu!

Hàng ngàn đốm lửa dần thu lại rồi biến mất trong không gian, như chưa từng xuất hiện

Phạm Bá Hữu đột nhiên cảm thấy cơ thể mình có lại sự kiểm soát, hắn liền gào thét

- TA KHÔNG CAM LÒNG!

Và đó cũng là âm thanh cuối cùng trong cuộc đời của Phạm Bá Hữu

Thân thể hắn ngay lập tức bị lực lượng tự bạo đã đè ép cực mạnh nén đến biến dạng, ngay trong khoảnh khắc U Minh Tử Hỏa khai trừ, cũng là lúc chúng thoát khỏi xiềng xích

BÙM!

Lực lượng tự bạo mạnh mẽ kích phát, năng lượng ngang ngửa với một kích toàn lực của Hữu Hồn Cảnh Tứ Trọng

Lấy Phạm Bá Hữu làm trung tâm, một cỗ khí tức mạnh mẽ bạo phát, quét sạch toàn bộ mọi thứ trong phạm vi trăm mét thành hư vô, cả sân rộng rung chuyển, khói bụi mịt mù, sóng xung kích chấn động đẩy văng toàn bộ người đứng quanh đó vạn mét ra sau một chút.

Vụ nổ cực mạnh khiến toàn bộ sững sờ, họ khó khăn nuốt một ngụm khô khốc, họ có nghĩ cũng không dám nghĩ đến cái viễn cảnh bản thân bị vụ nổ kia nuốt chửng sẽ thảm thiết như thế nào!

- Tiểu Tử này! Vốn muốn lo lắng một chút mà nó lại thu xếp ổn thỏa hết!

Vũ Lôi Vân thở dài dựa lưng vào ghế, hắn biết thế nào trong lúc mấu chốt Vũ Lôi Phong cũng sẽ xuất hiện, nhưng cũng không ngờ đến tung tích hắn cũng không dò ra được, tuy xuất thủ như không thấy chút nhân dạng nào

- Công nhận Lôi Phong nó dịch dung kiểu gì mà ảo thật đấy! Chút tung tính cũng không có, ban nãy ta cảm nhận được có không ít khí tức mịt mờ quét qua nhưng hẳn là không phát hiện!

- Thế mới xứng đang là minh chủ của chúng ta chứ!

Hạ Mộng Phàm gõ gõ bàn, trầm ngâm

- Lần đại hội này, sợ rằng Nghịch Phong Minh chúng ta và Phong Vân Môn triệt để trở mặt rồi

Phong Tiểu Nhã thở dài

- Sớm muộn gì cũng tới ngày này! Bất quá vẫn có chút sớm a

Đặng Vũ cũng lộ ra sự buồn rầu

- Chỉ tiếc đám nhỏ vẫn còn chưa đủ chững chạc, tuy tu vi bọn nó cao nhưng trải qua lại không nhiều, khó có thể gánh vác trọng trách như vậy!

Vân Thủy Tiên ít khi tham gia vào chuyện của mấy người Vũ Lôi Vân, nhưng lúc này nàng nói

- Cũng chỉ có Lôi Phong là đáng để đặt hy vọng vào nó nhất! Chuyên gia sáng tạo kỳ tích, thủ đoạn vô số, tu vi thâm tàng bất lộ, suy tính kỹ càng

- Mà quan trọng nhất là….nó bôn ba ở ngoài quá nhiều. Lần trở về này, có lẽ lại có thứ làm đám lão già chúng ta khiếp sợ đây!

Chúng cường giả gật đầu, mỗi lần Vũ Lôi Phong gây ra động tĩnh gì, đều khiến họ không thể nào tiếp thu nổi trong thoáng chốc

Quảng trường rơi vào trầm tư.

Vụ nổ quá lớn, quá thảm khốc, khiến cho mọi người đều run rẩy

- Thật khủng khiếp!

- May mà chạy kịp, không thì đẹp mặt!

- Quá nguy hiểm! Về sau có lẽ không nên dồn địch nhân đến đường cùng nữa. Nếu giết là phải nhanh gọn, không thì hắn tự bạo là toi đời

Các thí sinh nhanh chóng bàn luận

Quanh khu vực nổ lúc này, có vô số ngọc giản thân phận rơi khắp nơi, nhưng cũng không ai định nhặt

Vì đó là chiến lợi phẩm của Phong Vân Môn, hiện tại đã là của Nghịch Phong Minh gì đó rồi, không muốn chết cứ việc giành của họ a

Chúng nữ và các thành viên Nghịch Phong Minh không quan tâm mọi người đang thèm khát nhìn mình, chăm chú đi nhặt ngọc giản. Đây toàn là ngọc giản Phong Vân Môn cướp được trong 6 ngày qua a. Vô cùng phong phú

Một canh giờ sau, chúng nữ Bình Nguyên Thiên Hương vẫn nhàn nhã cùng nhau uống trà đào ở một góc quảng trường, số lượng ngọc giản thân phận của họ dưới sự giúp đỡ của Phong Linh Nhi đã sớm đầy đủ để tiến vào vòng 2. Vậy nên họ nhàn nhã vô cùng.

Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y, Trần Lệ cùng toàn thể Nghịch Phong Minh lại lần nữa tiến đến tụ tập gần chỗ Bình Nguyên Thiên Hương, tứ nữ lại lần nữa sang tìm Phong Linh Nhi.

Linh Nhi ánh mắt đầy ý vị, có chút hờn dỗi nhìn Phong Linh Nhi, mà khi thấy đôi ánh mắt này, khiến Phong Linh Nhi chột dạ không thôi

- Đa Tạ đã giúp đỡ, đây là một nghìn ngọc giản thân phận trả ơn ngươi!

Trần Lệ cũng mỉm cười sâu xa đầy ẩn ý nhìn Phong Linh Nhi nói, sau đó đưa ra một túi trữ vật

- Có thêm nữa cũng vô ích! Bất quá cảm ơn lòng tốt của các vị

Phong Linh Nhi đứng dậy, ánh mắt nháy vài cái sau đó khách sáo nhận lấy túi trữ vật

Bốn nữ hài lòng rời đi

Phong Linh Nhi có linh cảm không tốt về chuyện này, nàng tò mò mở túi trữ vật ra xem

Bên trong, ngọc giản chất thành đống lớn. Cũng không có gì đặc biệt

Cho đến khi Phong Linh Nhi mò đến cuối cùng, thần thức nàng ngưng lại.

Bên trong, một mảnh giấy nhỏ lẫn lộn, Phong Linh Nhi liền lấy ra nhìn. Trên đó có chữ viết nắn nót chư rồng bay phượng múa

- Xong chuyến này! Chàng chết với chúng thiếp!

Kí tên: Linh Nhi, Thiên Kim, Điệp Y, Trần Lệ

Phong Linh Nhi mỉm cười, trong miệng nói khẽ

- Gòy xoq! Lòi lòn triến sỹ!

Hết chương 200…

( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon )

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

AgriBank 5505205166180 Ngo Duc Anh Tuan