- Dám đụng tới đồ nhi của bổn công tử? Vậy chết đi!
Trong khoảnh khắc thanh âm nhàn nhạt của Vũ Lôi Phong vang lên, hình ảnh trước mắt đám người Lê Gia như hoa lên. Chỉ thấy thân ảnh đỏ đen một mực đứng bên cạnh hộ pháp cho Lê Tiểu Nguyệt đột nhiên tiêu thất, sau đó trống rỗng xuất hiện trước mặt Du Tiểu Uyển.
Ngay khi thân ảnh này vừa hiện ra, chỉ thấy hắn ung dung phất tay phải, tay trái thậm chí còn đang đặt ra sau lưng, bộ dạng nhàn nhã.
Ánh mắt hắc y nhân khẽ đổi, nhìn thấy Vũ Lôi Phong đột nhiên xuất hiện khiến hắn có chút bất ngờ, thế nhưng nhìn bộ dạng thanh niên này còn rất trẻ, một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch làm thế nào chống lại công kích của hắn?
Thế nhưng trái với suy nghĩ của hắc y nhân, một cái phất tay của thanh niên kia không ngờ lại mang theo dao động không khí, có thể nhìn ra sóng không gian có chút vặn vẹo theo động tác của hắn.
Bụp!
Một thanh âm nhẹ nhàng truyền ra, đao mang khủng bố hủy thiên diệt đia kia trong nháy mắt không thể tiến lên thêm một chút nào. Một đao bị thanh niên này nắm trong lòng bàn tay.
- Phá!
Vũ Lôi Phong nở nụ cười lạnh, bàn tay khẽ bóp. Đao ảnh trong nháy mắt lan tràn ra vô số khe nứt như mạng nhện trong sự khiếp sợ của hắc y nhân.
Choang!
Chỉ trong nháy mắt, đao quang biến mất trong thiên địa, thanh niên áo đỏ đen vẫn một mực đứng yên trước mắt, trong khi đó hắc y nhân lại bị đẩy lui vài bước, hắn khó khăn đạp mạnh chân xuống nền đất, trường đao trong tay cắm sâu vào nền gạch mới miễn cưỡng ổn định thân thể.
- Mạnh quá!
Toàn bộ mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm, ai cũng thấy qua một màn vừa rồi, Vũ Chưởng Môn một cái phất tay đã hóa giải chiêu thức khủng khiếp kia, gia chủ của họ đã phải thúc giục Nguyên Linh Khí bảo hộ trấn phái của gia tộc mới miễn cưỡng thoát được một kiếp, vậy mà thanh niên này chỉ một chiêu nhẹ nhàng đã khiến hắc y nhân chịu thiệt.
Hắc y nhân lúc này cũng vô cùng khiếp sợ, không có ai biết lúc nãy hắn phải khó khăn cỡ nào mới chống lại được lực đạo vô hình kia. Mọi người chỉ nhìn ra thanh niên kia phất tay chống đỡ chiêu thức của hắn, thế nhưng đâu ai biết trong khoảnh khắc đao quang của hắn bị phá vỡ có một luồng lực lượng vô hình cực mạnh chấn cho nội tạng trong người hắn rung chuyển suýt nữa thì lệch vị trí.
Cưỡng chế nuốt xuống một ngụm máu ngòn ngọt trong yết hầu, hắc y nhân sắc mặt kinh hãi nhìn Vũ Lôi Phong:
- Các hạ! Không biết các hạ có quan hệ gì với Lê Gia, nếu không quá liên quan xin các hạ rời đi cho. Đây là chuyện giữa Phú Gia và Lê Gia.
Hắc y nhân trầm giọng nói, tuy thanh niên trước mắt thực lực bất phàm, thế nhưng Phú Gia hắn cũng không dễ trêu.
Vũ Lôi Phong nghe lời uy hiếp này khẽ cười, hắn chỉ tay vào Lê Tiểu Nguyệt đang khoanh chân ngồi trong đình viện.
- Quan hệ sao? Lê Tiểu Nguyệt chính là đệ tử ta mới vừa thu, ngươi nói xem ta có quan hệ với Lê Gia không?
Nghe lời Vũ Lôi Phong nói, sắc mặt hắc y nhân thoáng âm trầm, hắn nói.
- Xem như hôm nay lão phu thiệt thòi mà về, thế nhưng núi xanh còn đó, Phú Gia chúng ta nhớ kỹ!
Hắc y nhân lập tức muốn rời đi, chỉ qua một chiêu hắn đã biết mình không thể nào làm được gì thanh niên này, cũng biết hôm nay mình không cách nào ngăn cản tiểu tạp chủng kia đột phá.
Thấy hắc y nhân muốn rời đi, Vũ Lôi Phong liền nói:
- Chậm đã! Ngươi cả gan có ý đồ sát hại đệ tử của ta, lại muốn rời đi như vậy sao?
- Tiểu tử! Tốt nhất ngươi nên thức thời, nếu hôm nay ngươi làm gì ta, Phú Gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nghe thấy hắc y nhân nói như thế, Vũ Lôi Phong cười cười, thế nhưng quanh thân đã âm thầm lan tràn ra sát khí lạnh lẽo.
- Mở miệng là Phú Gia, ngậm miệng cũng Phú Gia, chẳng lẽ ngươi nghĩ Phú Gia là thế lực to lớn lắm hay sao? Đã vậy thì bổn công tử ở đây tùy thời nghênh tiếp!
Vũ Lôi Phong cười lạnh, sát khí lạnh lẽo đến thấu xương bao trùm khắp không gian, khiến cho cả đám người Lê Gia cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt khô khốc.
- Được lắm! Đã vậy ngươi chờ đó! Khi Phú Gia đến chính là ngày Lê Gia diệt tộc!
Thân ảnh màu đen của hắc y nhân lóe lên nhanh chóng rời đi. Hắn phải nhanh chóng thông tri việc này cho Gia Chủ, Lê Gia bỗng xuất hiện cường giả, lại còn thẳng thừng khiêu khích, lần này phải triệt để huyết tẩy Lê Gia, dù sao chơi trò kinh tế hại Lê Gia đã thất bại, chẳng bằng trực tiếp động thủ.
- Muốn đến là đến, muốn đi thì đi sao? Lưu lại chút gì đó đi!
Hắc y nhân vừa động, thân ảnh Vũ Lôi Phong không biết từ lúc nào đã thình lình xuất hiện sau lưng hắn, trên tay bắn ra hào quang đỏ rực như mặt trời.
Xoẹt!
Thanh âm bén ngọt truyền ra, Trường Hồng Kiếm trong tay Vũ Lôi Phong lóe lên rồi lập tức thu liễm không thấy đâu, thân ảnh hắn đã lần nữa xuất hiện trong đình viện, chăm chú nhìn Lê Tiểu Nguyệt đột phá. Mà hành động này trong mắt đám người Lê Gia giống như có một luồng sáng lóe lên lao về phía hắc y nhân rồi quay ngược trở lại.
Cùng lúc này, hắc y nhân mơ hồ cảm thấy có dao động sau lưng mình, dường như sau lưng truyền ra thanh âm sắc bén, thế nhưng sau khi nhìn lại thì thấy thanh niên kia đang đứng ở chỗ Lê Tiểu Nguyệt, hắn đảo mắt khó hiểu lập tức phóng thẳng lên hàng rào thoát khỏi Lê Gia.
- A!
Đúng lúc hắn vừa lao lên, một cảm giác đau đớn dần trở nên rõ rệt, cảm giác đau này mới đầu chỉ có chút nhói, thế nhưng dần dần lan tỏa và xâm chiếm toàn bộ não hải. Hắc y nhân lập tức phát ra thanh âm rên rỉ, ánh mắt không thể tin nhìn một màn trước mắt.
Mà lúc này, Lê Hùng Hải, Du Tiểu Uyển, cùng toàn thể người Lê Gia có mặt lúc này thần sắc đều đại biến.
Một mùi huyết tinh truyền ra, từ bả vai của hắc y nhân rơi ra một cánh tay, máu tươi phun trào.
- A!
Hắc y nhân đau đớn kêu lên thảm thiết, thế nhưng hắn chỉ có thể cắn răng chạy trối chết, kẻ này không dễ chọc, hắn ở lại thêm một giây thì cái mạng nhỏ này sẽ càng nguy hiểm.
- Phú Gia thì làm sao? Nói cho đám người Phú Gia hèn hạ kia, đến một bổn công tử giết một!
Thanh âm Vũ Lôi Phong lạnh lẽo vang lên, thân ảnh màu đen trong phút chốc lao qua các nóc nhà rời đi, để lại trên sân rộng Lê Gia một cánh tay lặt lìa, máu tươi chảy đỏ cả một mảng sân. Thanh trường đao hắc y nhân cầm trên cánh tay này cắm xuống nền gạch, một cảnh tượng kinh dị hiện ra, cánh tay kia vẫn một mực nắm chặt trường đao, lơ lửng trên cán đao, từng giọt máu tí tách chảy xuống.
Tĩnh lặng, triệt để tĩnh lặng, cả đám người Lê Gia khó khăn hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn trân trối vào sân rộng, sau đó sợ hãi nhìn Vũ Lôi Phong.
Thanh niên này vẫn luôn một mực mỉm cười hòa nhã đánh cờ uống trà với Lê Gia Chủ, vậy mà lại là một người như thế, ra tay cực độ dứt khoát, đã vậy thực lực còn mạnh khủng khiếp.
Im lặng một lúc lâu, rốt cuộc một thanh âm phá vỡ sự chấn động của mọi người. Quanh người Lê Tiểu Nguyệt lúc này đã hội tụ vô số năng lượng thiên địa, một tiếng nổ trầm đục vang lên từ đan điền của nàng, sau tiếng nổ này, khí thế trên người Lê Tiểu Nguyệt dùng một tốc độ như điên cuồng kéo lên.
- Đột phá! Thực sự đột phá!
…
Hết chương 372…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: