Vũ Lôi Phong, Ngọc Trưởng Lão và Lam Trưởng Lão đi đến trước mặt thân ảnh già nua đang lồm cồm bò dậy dưới mặt đất, nở một nụ cười trêu chọc.
- Làm sao có thể? Các ngươi đều chỉ là Ý Hồn Cảnh, làm sao có thể phá được Hư Hồn của ta?
Lão giả không thể tin nổi mà nhìn thân thể mình, hắn rõ ràng đã bị đánh vỡ trạng thái hư hóa, nhất thời sắc mặt âm trầm.
- Phú Lão Tổ, ngươi có biết ám sát người Thiên Âm Cung là tội lớn như thế nào không? Phú Gia vì ngươi sẽ vạn kiếp bất phục!
Ngọc Trưởng Lão rút trường kiếm chỉ thẳng vào lão giả, nghiêm giọng cảnh cáo, hắn liền cười lạnh.
- Tiểu tạp chủng này hôm nay nhất định phải chết, cho dù có đắc tội Thiên Âm Cung thì thế nào? Các vị còn không biết có toàn mạng để về báo cáo lại sự việc hay không nữa kia?
Phú Lão Tổ không nói nhiều, trong tay xuất hiện hàn quang, một chưởng ấn cực mạnh đánh thẳng vào nơi ba người đang đứng.
- Hừ! Hư Hồn Cảnh thì thế nào? Ta muốn nhìn xem hôm nay ngươi làm sao giết được Lê Tiểu Nguyệt!
Lam Trưởng Lão hừ nhẹ, thương trong thay huy vũ từng luồng kình phong ngập trời. Ba người lập tức né tránh công kích, sau đó chia thành ba phương diện bao vây Phú Lão Tổ vào giữa.
- Diệt Sinh Linh Quang Trảm!
Ngọc Trưởng Lão xuất kiếm, quang ảnh như hủy thiên diệt địa bắn mạnh về phía Phú Lão Tổ, hắn lập tức phất tay tạo ra một đạo hộ thân cương khí, hóa giải kiếm ảnh của nàng.
Không để Phú Lão Tổ được rảnh tay, một thương như sấm chớp của Lam Trưởng Lão đâm tới, hắn đành phải nhảy ra chỗ khác né tránh.
- Chạy chỗ nào? Thiên Âm Đệ Nhất Kỹ - Sát Âm!
Ngọc Trưởng Lão không biết từ khi nào đã lấy ra cây đàn của mình, bàn tay uyển chuyển vẽ lên từng thủ ấn trên dây đàn, thanh âm du dương nhưng đầy sát khí truyền ra.
- Linh Hồn công kích! Nguy rồi!
Phú Lão Tổ liền nhận ra đây là công kích linh hồn, thuộc loại công kích siêu khó chịu bậc nhất trong các loại Linh Kỹ, hắn liền chạy thẳng ra xa ngoài phạm vi tiếng đàn, trong tay lần nữa ngưng tụ một chưởng ấn đánh về phía cây đàn của Ngọc Trưởng Lão.
- Chỉ được cái tu vi cao hơn, kinh nghiệm chiến đấu quá non!
Ngọc Trưởng Lão lập tức nhảy lên né đòn, nhìn về phía Phú Lão Tổ kinh thường nháy mắt một cái.
Sau lưng Phú Lão Tổ không biết từ khi nào đã xuất hiện thân ảnh của Lam Trưởng Lão, nàng khẽ vận lực, thương trong tay như rồng như hổ, một đọa quang ảnh mang theo từng tiếng long ngâm xuất ra nhắm thẳng vào lưng Phú Lão Tổ.
- Lam Ngân Thánh Quang Kích!
Hư ảnh một đầu thanh long gầm vang lao đi, đánh mạnh vào lưng của Phú Lão Tổ, khiến hắn bay vụt tới phía trước, trong miệng không ngừng thổ huyết.
- Đáng ghét, hôm nay xem như lão phu thua các ngươi! Cáo từ!
Mất đi tiên cơ trong trạng thái hư hồn, thân thể bị thương, lại thêm tu vi bản thân bất ổn nên Phú Lão Tổ không cách nào tiếp tục ở lại, nếu dây dưa lâu hơn nữa, tiếp viện của Thiên Âm Cung tới thì hắn sẽ xong đời, thân ảnh màu cam lập tức mượn thế đang bị đánh bay từ công kích của Lam Trưởng Lão, lao thẳng về phía xa.
- Lửa Bùng Nổ!
Một tiếng búng tay vang lên, thân ảnh Phú Lão Tổ đang lao đi bỗng chốc đứng khựng lại, hắn khó tin nhìn toàn thân mình, không biết từ khi nào đã bị bao phủ bởi một đoàn lửa màu tím yêu dị.
Vũ Lôi Phong từ phía sau Lam Trưởng Lão xuất hiện, hắn đã nhân lúc nàng thực hiện công kích mà hòa quyện U Minh Tử Hỏa vào đòn tấn công của nàng, từ đó thuận lợi gắn U Minh Tử Hỏa vào người đối phương.
Dưới tác dụng đặc biệt của ngọn lửa tím này, Phú Lão Tổ liền bị nó khống chế không cách nào di chuyển, hắn chỉ có thể trợn to mắt trừng Vũ Lôi Phong.
- Ngọn lửa tím này… Ngươi là Vũ…
- Bạo Loạn Thủ Lý Kiếm!
Còn chưa kịp nói dứt câu, một cái phi tiêu được ngưng tụ từ Phong và Lôi bán thần lực đã bay thẳng vào mặt Phú Lão Tổ.
Phong và Lôi vốn có đặc tính xung khắc, khi gặp nhau chắc chắn sẽ tạo ra bão tố, Vũ Lôi Phong dung hợp nó lại rất dễ dàng, đến khi muốn phi tiêu phát nổ, hắn chỉ cần hủy bỏ trạng thái dung hợp của hai loại nguyên tố này.
Và… Bùm!
Đám người Thiên Âm Cung vội vàng che mắt Lê Tiểu Nguyệt lại để cô bé không nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mắt nữa.
…
- Gia chủ! Không hay! Không hay rồi!
- Lại chuyện gì nữa?
Phú Đại Thương đang vô cùng phiền muộn vì chuyện mấy ngày gần đây, đột nhiên lại có một đệ tử hớt ha hớt hải tiến vào khiến hắn vô cùng khó chịu.
Còn đang định mắng tên này vài câu thì tên kia đã bắt bài trước, không cần hỏi mà hắn trực tiếp nói
- Lão tổ… Đã chết! Ngọc giản của người đã nứt vỡ!
- Làm sao có thể?
…
Trong đình viện của Lê Gia, Thiên ảnh Phân thân của Vũ Lôi Phong đang chăm chú đánh cờ với Lê Hùng Hải bỗng ngây người, sau đó hắn nhìn Lê Gia Chủ mỉm cười:
- Lê lão ca, Du tỷ đoán không sai, lão tổ Phú gia đã không tiếc đại giới ra tay rồi.
- Cái gì? Vậy Tiểu Nguyệt…?
- Người yên tâm, Tiểu Nguyệt vẫn ổn, Phú Gia từ nay không còn Hư Hồn Cảnh tọa trấn nữa, áp lực của Lê Gia xem như chính thức giải trừ a.
Mọi người trong Lê Gia nhìn nhau, sau đó đều lộ ra thần sắc nóng bỏng, Phú Gia đã mất đi chỗ dựa, hiện tại chính là lúc Lê Gia quật khởi.
…
- Tiểu tử, ngọn lửa tím của ngươi quả thật biến thái, Hư Hồn Cảnh mà cũng bị nó cấm chế.
Lam Trưởng Lão thu lại trường thương, nhìn thân xác mất đầu của Phú Lão Tổ mà không khỏi rung động, người ta đường đường là Hư Hồn Cảnh, vậy mà lại chết dễ dàng như vậy.
- Hai vị phối hợp cũng rất tinh diệu nha, nếu như ta không ra tay thì tên này cũng không dễ chịu gì với hai người.
Ngọc Trưởng Lão khẽ lắc đầu
- Ngươi lầm rồi, nếu là một Hư Hồn Cảnh khác, chúng ta cũng không cách nào làm gì được hắn, đáng tiếc tên này một đời tu luyện mà không hề tôi luyện, kinh nghiệm chiến đấu quá kém.
- Đúng thế, hắn đã quá chú trọng vào tu vi mà không có thực chiến, hơn nữa dường như cưỡng ép dùng thủ đoạn nào đó để đột phá nên căn cơ bất ổn, thực lực so với Hư Hồn Cảnh bình thường yếu hơn rất nhiều.
Lam Trưởng Lão cũng rất đồng tình gật đầu, Vũ Lôi Phong nghe thế cũng không có ý kiến, mọi người tiếp tục lên đường.
Lê Tiểu Nguyệt và chúng nữ Thiên Âm Cung sau một màn rung động vừa rồi không dám tách nhóm nữa, cả đám vây sát vào ba người Ngọc Trưởng Lão, Lam Trưởng Lão và Vũ Lôi Phong.
- Hai vị Trưởng Lão, mọi người cũng không thể đột phá lên Hư Hồn Cảnh sao?
Vũ Lôi Phong không nhịn được mà hỏi, hai người nhìn nhau khẽ thở dài.
- Con đường chạm tới Hư Hồn Cảnh hư ảo mong manh, gần ngay phía trước nhưng muốn chạm tới quá khó, chúng ta đã bị vây hãm gần chục năm ở cảnh giới này rồi.
- Gần mười năm sao!
Vũ Lôi Phong chấn kinh, hệ thống chỉ cho hắn năm năm, hiện tại nghe thấy hai vị Trưởng Lão này vậy mà đã trì trệ mười năm không có đột phá, Vũ Lôi Phong có chút lo lắng.
- Tiểu tử ngươi tu luyện quá nhanh nên cảm thấy mười năm là rất lâu, thực tế thì mười năm chẳng là gì cả, có người vài trăm năm dừng chân ở Ý Hồn Cảnh, thậm chí cả đời cũng không thể đột phá Hư Hồn Cảnh là chuyện thường.
- À thì… ta khổ luyện sáng tạo vũ kỹ, tập cách kết hợp nguyên tố, rồi cứ thế mà đột phá.
Hai người không biết nên nói gì, lắc đầu bất đắc dĩ không thôi. Một lúc sau Lam Trưởng Lão mới nói:
- Đành vậy, ta và Ngọc Trưởng Lão cũng chưa phải là Hư Hồn Cảnh, chúng ta dạy ngươi e là không tới nơi tới chốn, lát nữa gặp Cung Chủ, ngươi tự thỉnh giáo nàng đi.
- Thiên Mộng Tuyết sao?
Vũ Lôi Phong nhủ thầm, hắn không tự chủ nhớ lại nữ nhân kiều diễm phong tình vạn chủng, bộ dạng lười nhác hay ngồi trên nóc nhà hóng gió kia. Nữ nhân quyến rũ như nàng đời này Vũ Lôi Phong gặp qua không nhiều nên hắn có ấn tượng rất mạnh.
Nhất là một pha thử chiêu của mình, làm rách toạc y phục lộ hẳn vòng một của nàng, đến bây giờ Vũ Lôi Phong vẫn không quên được nha.
- Đó là Thiên Âm Cung sao!
Lê Tiểu Nguyệt bất chợt hò reo, trước mắt nàng xuất hiện một cung điện khổng lồ nguy nga tráng lệ, khiến tâm tình thiếu nữ rất kích động.
Vũ Lôi Phong nhìn đại môn Thiên Âm Cung trước mắt, hắn khẽ cười:
- Thiên Âm Cung, rốt cuộc ta cũng đã quay trở lại nơi này a.
…
Hết chương 388…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: