Chương 398: Dùng thanh âm thiên nhiên, hòa cùng phím đàn, tấu lên khúc nhạc Tri Kỷ
Trong đại điện Tứ Huyền Cung, từ lúc Vũ Lôi Phong bắt đầu lĩnh ngộ đã trôi qua năm canh giờ.
Không ít gương mặt uể oải bất đắc dĩ nhìn vào thanh kiếm đỏ rực cắm giữa đại điện, bọn họ đã cố gắng hết sức bình sinh để rút nó lên nhưng không thể. Tu vi, thủ đoạn, bí pháp, thậm chí cả một số thủ đoạn cấm sử dụng, con bài che giấu cũng đã thi triển ra, thế nhưng Trường Hồng Kiếm vẫn mảy may không động đậy.
Nhìn Vũ Lôi Phong nhàn nhã ngồi một góc lĩnh ngộ, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm nho nhỏ như muỗi kêu, Thiên Mộng Tuyết bất đắc dĩ cười khổ với Thiên Cực Tinh Ngân.
- Tinh Ngân tỷ, xem ra chỉ còn tỷ là có cơ hội thắng hắn.
Trong đại điện lúc này, hầu như toàn bộ cao tầng của Tứ Huyền Cung và người của Thiên Cực Gia đã thử qua việc nhấc Trường Hồng Kiếm. Đúng lúc này, Thiên Cơ Cung, Thiên Thánh Cung và Thiên Ưng Cung đã tập hợp lại cho buổi họp.
Và sau đó, buổi họp thường niên của Bình Nguyên Thiên Hương trở thành buổi họp bàn cách nhấc kiếm…
Đến khi cơ hội được trao cho các môn phái như Thiên Âm Cung, cũng chẳng có ai nhấc lên được, Thiên Mộng Tuyết cũng tham dự rồi hậm hực lui xuống.
Hiện tại chỉ còn một mình Thiên Cực Tinh Ngân là chưa nhấc kiếm, nàng từ từ đứng dậy bước xuống giữa đại điện, bàn tay đặt lên chuôi kiếm, một cảm giác nóng bỏng dần xâm chiếm lấy cánh tay nàng.
Nhắm mắt cảm nhận một hồi lâu, Thiên Cực Tinh Ngân không hề có ý định rút lên, nàng mở mắt nhìn Vũ Lôi Phong thật sâu, sau một lát mới bỏ tay ra, quay về chủ vị.
- Vũ Lôi Phong, trận này ngươi thắng!
Toàn bộ yên lặng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về Thiên Cực Tinh Ngân, tu vi nàng ta người ở đây ai cũng hiểu rất rõ, nếu ngay cả Thiên Cực Tinh Ngân cũng không thể nhấc thanh kiếm này, vậy sợ rằng trên đại lục cũng không còn người khác nâng được nó nữa.
- Vũ khí của ngươi mang theo một loại Quy Tắc, hóa ra ngươi đã sớm biết chuyện này nên đem nó ra làm trò đánh cược!
Một đạo truyền âm khẽ rơi vào đầu của Vũ Lôi Phong, khiến hắn giật mình thoát khỏi lĩnh ngộ, ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Thiên Cực Tinh Ngân, một đạo truyền âm khác cũng tiến về phía nàng:
- Tinh Ngân Cung Chủ, Quy Tắc là gì? Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến thuật ngữ này đấy!
Thiên Cực Tinh Ngân nghe thấy thì khẽ cười, nàng nhìn Vũ Lôi Phong, nói:
- Vũ Lôi Phong, xem ra kẻ đứng sau ngươi không hề đơn giản, nói không chừng thực sự có thể khiến Nghịch Phong Môn chuyển mình sau năm năm!
- Về phần thắc mắc của ngươi, có một số chuyện tu vi ngươi chưa đủ nên không thể hiểu, cũng chưa cần phải hiểu, trước mắt ngươi nên lĩnh ngộ đầy đủ các thuộc tính của mình đến Hư Hóa thì tốt hơn.
- Đa tạ đã chỉ giáo!
Vũ Lôi Phong ôm quyền đáp lễ, sau đó hắn hỏi:
- Tinh Ngân Cung Chủ, trận đầu ta thắng rồi, không biết hiện tại Bình Nguyên Thiên Hương sẽ đưa ra thử thách gì đối với ta đây?
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Thiên Cực Tinh Ngân, lúc này đây, tương lai của Bình Nguyên Thiên Hương sẽ do nàng quyết định.
- Bình Nguyên Thiên Hương ta nổi danh toàn đại lục nhờ danh tự Thiên Hương Đệ Nhất Cầm Ca, hẳn ngươi cũng biết, âm nhạc chính là thứ mà mọi người ở đây lấy làm tự hào.
- Ngươi từng có một thời gian sống trong Thiên Âm Cung, vậy chắc cũng học lỏm được kha khá bản lĩnh đánh đàn, vậy dùng thứ này so tài đi!
Thiên Cực Tinh Ngân phất tay một cái, không gian giống như bị tác động, toàn bộ đại điện rung lắc dữ dội, Vũ Lôi Phong cảm giác mình đang bị đưa đi đâu đó.
Cho đến khi chấn động qua đi, cửa lớn mở ra, Vũ Lôi Phong kinh ngạc há hốc miệng một lúc lâu mới có thể ngậm lại.
Rõ ràng lúc hắn tiến vào, trước cánh cửa lớn này là một hành lang dài rộng trang nghiêm cổ kính, vậy mà giờ đây lại là một sườn núi cảnh vật hữu tình, có thác nước rừng cây bãi cỏ, chim muông bướm đậu.
- Đây là nơi chúng ta thường đến khi có nhã hứng diễn tấu âm nhạc, gọi là Cực Lạc Cốc. Hiện tại sẽ so tài ở đây!
Thiên Cực Tinh Ngân ngồi vào một cái ghế nhỏ dưới tán cây, nàng nói:
- Luật rất đơn giản, Bình Nguyên Thiên Hương sẽ cử ra một người để so tài cầm kỹ với ngươi, hai người dùng nhạc cụ tự chọn, cùng lúc diễn tấu bản nhạc tùy chọn, có thể diễn tấu hai bài nhạc khác nhau để đối chọi với nhau cũng được.
- Hai người sẽ diễn tấu ở hai vị trí cách nhau không xa, vừa đủ để nghe thấy thanh âm của đối phương.
- Trong Cực Lạc Cốc có nuôi một loài Nguyên Yêu Thú gọi là Linh Âm Hạc rất nhạy cảm với âm nhạc, nếu có thanh âm hay thì bọn chúng sẽ kéo đến bay xung quanh.
- Sau nửa giờ diễn tấu, ai lôi kéo được nhiều Linh Âm Hạc đến chỗ của mình nhất thì người ấy thắng!
- Vũ Lôi Phong ngươi yên tâm, Linh Âm Hạc là một loài Nguyên Yêu Thú liêm khiết nhất, chúng sẽ chỉ đến nơi mà chúng cho là có âm nhạc hay hơn, các thủ đoạn khác để dụ dỗ nó không bao giờ có tác dụng, dùng cách này so tài là tuyệt đối công bằng.
Vũ Lôi Phong nghe xong luật đi đấu thì gật gù, không ngờ lại có loài Nguyên Yêu Thú đam mê âm nhạc hơn hết thảy như vậy, nếu thế thì thi ở đây tuyệt đối không thành vấn đề.
- Được, vậy Tứ Huyền Cung sẽ cử ai ra đấu với ta?
Ánh mắt vô cùng tự tin, Vũ Lôi Phong nhìn về phía Thiên Mộng Tuyết ra dấu hiệu chiến thắng, sau đó nhảy đến một bãi cỏ có phong cảnh đẹp gần thác nước mà ngồi xuống.
Nhìn thấy Vũ Lôi Phong tự tin như thế, Thiên Cực Tinh Ngân càng thêm hứng thú, đôi môi đỏ khẽ giương lên đầy mị hoặc, nói:
- Đại diện của Bình Nguyên Thiên Hương để thi đấu nhạc cụ với ngươi, còn ai khác xứng đáng hơn là Cung Chủ Thiên Âm Cung? Mộng Tuyết, muội lên đi!
Thiên Mộng Tuyết nghe thế thì duỗi lưng cười khổ, nhìn Thiên Cực Tinh Ngân khẽ trừng mắt.
- Ta biết ngay tỷ sẽ nói vậy mà!
Nói đoạn, Thiên Mộng Tuyết váy trắng tung bay, thân ảnh tuyệt mĩ nhẹ nhàng đạp gió tiến tới, đáp xuống một căn đình viện nhỏ giữa rừng, gần bãi cỏ ven suối của Vũ Lôi Phong.
- Đã lâu rồi không đụng vào đàn, không biết có đủ trình để so tài với đệ nhất Thập Đại Cường Giả không nữa?
Thiên Mộng Tuyết mỉm cười nhìn Vũ Lôi Phong, trong tay khẽ biến ảo, một cây đàn trắng tinh ưu mĩ xuất hiện trên mặt bàn.
Đây là một cây Thất Huyền Cầm được chạm khắc cực kỳ chi tiết, bề mặt sáng bóng như gương, còn tỏa ra khí tức vũ mị, chắc hẳn đã làm bạn với Thiên Mộng Tuyết rất lâu nên có trong đó linh hồn và khí chất của nàng.
- Đàn thật đẹp, chắc chắn nàng đã bảo quản nó rất tốt!
Vũ Lôi Phong thầm than, nhìn vào cây đàn kia, Vũ Lôi Phong cảm thấy phần thắng của mình giảm đi không ít. Hắn chưa từng nghe Thiên Mộng Tuyết chơi đàn, nhưng với cương vị là Cung Chủ của Thiên Âm Cung, chắc chắn cầm kỹ thuộc loại thượng thừa.
- Tuy ta có hệ thống Hệ Thống KOF hack kiến thức của toàn bộ nhạc cụ trong Bách Khoa Toàn Thư, có thể nhanh chóng thuần thục được cách chơi của toàn bộ chúng, nhưng muốn thắng được nàng, kỹ thuật là chưa đủ!
- Phải thổi hồn vào ca khúc, đó mới là chìa khóa chiến thắng! Chắc chắn Linh Âm Hạc cũng sẽ nghĩ như vậy!
Thiên Mộng Tuyết vuốt ve cây đàn của mình một lúc lâu, nàng mỉm cười nhìn Vũ Lôi Phong, nói:
- Lôi Phong, khúc ca Tri Kỷ này chắc chắn ở Thiên Âm Cung ngươi đã nghe nhiều rồi, hiện tại tỷ tỷ sẽ diễn lại một lần nữa!
- Nghe kỹ nhé, chúc ngươi thành công.
Thiên Cực Tinh Ngân đứng ở xa châm một nén nhang cắm xuống đất, nói:
- Bắt đầu thi đấu!
Thiên Cực Tinh Ngân vừa dứt lời, bàn tay Thiên Mộng Tuyết liền động, ngón tay đảo qua một lần toàn bộ dây đàn, đôi mắt đẹp nhắm lại cảm nhận từng góc cạnh của nó, sau đó nàng từ từ mở mắt, phím đàn rung lên.
Đinh!
Nốt nhạc đầu tiên truyền ra, âm thanh nhẹ nhàng lan tỏa toàn bộ Cực Lạc Cốc, khiến toàn bộ động thực vật ở đây ngưng lại tất cả hoạt động, đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Đinh Đang, Tính Tang…
Lúc này đây, cả Cực Lạc Cốc dường như sống dậy, từng cành cây ngọn cỏ đung đưa, chim muông cất cánh tới đậu trên những cành cây lắng nghe thanh âm tiếng đàn của Thiên Mộng Tuyết.
Vũ Lôi Phong ngây dại đứng chôn chân tại chỗ, hắn đã nghe khúc nhạc tri kỷ này rất nhiều, nhưng đây tuyệt đối là khúc tri kỷ hay nhất mà Vũ Lôi Phong hắn từng nghe, từng giai điệu cứ như khắc sâu vào tâm can, khiến hắn không cách nào cưỡng lại được, hắn muốn nhắm mắt lại mà cảm nhận giai điệu này từ đầu đến cuối.
Từ phía xa, một con hạc màu trắng bay vọt lên trời cao, cánh hạc vỗ mạnh, dường như hòa cùng tiếng đàn mà tiến tới, nó không ngừng bay lượn xung quanh khu vực của Thiên Mộng Tuyết, vừa bay vừa uốn lượn theo giai điệu trên không trung.
Tình tính tang, tàng tính tình.
Theo giai điệu mê người đó, lại có thêm hai con Linh Âm Hạc từ xa bay tới, không ngừng bay múa trên không trung.
Vũ Lôi Phong đang say sưa thì choàng tỉnh khỏi mê muội, mồ hôi hắn tuôn ra như tắm, không ngờ trong phút giây mất cảnh giác hắn đã bị giai điệu này của Thiên Mộng Tuyết mê hoặc, nếu không tỉnh táo thì sợ rằng nửa canh giờ sau đó bản thân sẽ trầm mê hoàn toàn, không đấu mà thua.
Thiên Cực Tinh Ngân thấy Vũ Lôi Phong đã thoát khỏi mê hoặc của Thiên Mộng Tuyết, ánh mắt khẽ đổi, Thiên Mộng Tuyết có mị công mạnh không kém gì nàng, đã có không biết bao nhiêu người bị tiếng đàn của nàng làm cho u mê không rời, không ngờ Vũ Lôi Phong chỉ mất có vài phút là đã thoát khỏi khống chế.
- Hóa ra đây là sức mạnh của âm nhạc Bình Nguyên Thiên Hương, từng nốt nhạc đều mang theo linh hồn của người diễn tấu. Đúng là mở mang tầm mắt!
Vũ Lôi Phong nhủ thầm, trong đầu nhanh chóng loại trừ hết mọi kiến thức vừa tiếp thu được.
- Nếu vậy thì không thể dùng các nhạc cụ được ghi nhớ một cách máy móc của hệ thống được nữa! Vũ Lôi Phong ta sẽ dùng nhạc cụ mà bản thân mình thành thạo nhất!
Trong ánh mắt khó hiểu của chúng nữ Bình Nguyên Thiên Hương, Vũ Lôi Phong tâm niệm khẽ động, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh trúc dài khoảng 60 cm, hai đầu được khảm hai khối ngọc màu xanh, còn có dây đỏ buộc vào để trang trí
- Đó là nhạc cụ gì? Ta chưa từng thấy qua a.
Mọi người nhìn chằm chằm thanh trúc trên tay Vũ Lôi Phong, không hiểu hắn lấy cây gậy này ra làm gì. Ngay cả Thiên Cực Tinh Ngân cũng khó hiểu.
Chỉ thấy Vũ Lôi Phong mỉm cười, thanh trúc xoay tròn trên tay hắn vài vòng, sau đó các ngón tay của hắn đặt vào các lỗ khoét trên thanh trúc, từ từ đưa cây trúc lên miệng.
- Âm nhạc, sinh ra là để làm con người hạnh phúc, không thể dùng nó làm vũ khí, mà phải dùng nó làm cho người ta vui vẻ.
- Khúc Tri Kỷ này quả thật vô cùng hay, nhưng nếu có người hát nữa thì còn gì tuyệt vời hơn? Hôm nay, hãy để Vũ Lôi Phong ta dùng tiếng sáo này thay cho giọng hát của chim muông, dùng tiếng sáo đại diện cho thiên nhiên mà tấu lên bài ca Tri Kỷ thực sự!
Ngân…
Đôi môi Vũ Lôi Phong khẽ mở ra một góc độ tinh tế thổi nhẹ làn hơi vào lỗ trúc, các ngón tay hắn nhịp nhàng dựa theo nốt nhạc mà bịt che các lỗ còn lại trên cây sáo, thanh âm trong trẻo vang lên, dựa theo giai điệu của Thiên Mộng Tuyết, bắt đầu hòa tấu với nàng.
Ngay khi tiếng sáo vang lên, toàn bộ cao tầng Thiên Cực Gia, Tứ Huyền Cung và Tứ Đại Môn Phái của Bình Nguyên Thiên Hương đồng loạt trợn to mắt.
Tiếng sáo thứ hai vang lên, Thiên Mộng Tuyết từ từ mở mắt, kinh ngạc nhìn Vũ Lôi Phong đang đứng gần đó, tiếng sáo của hắn giống như có ma lực, dần dần chen vào hợp âm của nàng, nhưng không hề có ý muốn phá hư, bù lại, nhờ có tiếng sáo kia mà thanh âm của nàng trở nên trầm bổng và rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Hồi sáo thứ ba vang lên, Thiên Cực Tinh Ngân dần dần nhắm lại đôi mắt đẹp, trên môi dần hiện ra nụ cười thỏa mãn.
Thiên Mộng Tuyết sau khi thoáng bất ngờ thì cũng rất phấn khích, tiếp tục chìm đắm vào bản nhạc.
Vũ Lôi Phong nhanh chóng tiếp lời cho giai điệu, tiếng sáo của hắn như có ma lực, dẫn dắt thanh âm cả sáo lẫn đàn vang vọng khắp bốn phương, thanh âm vọng lại giữa rừng cây, chảy xuôi theo dòng thác, hoàn quyện vào suối nhỏ lan tràn khắp ngõ ngách Cực Lạc Cốc.
Tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, thân thể khẽ đung đưa theo nhịp điệu, trong miệng thầm vang lên các giai điệu của khúc ca Tri Kỷ.
Từ phía xa, từng con lại từng con Linh Âm Hạc kéo nhau mà tới, nối đuôi nhau thành một vòng tròn bay lượn trên khoảng không giữa hai người Vũ Lôi Phong và Thiên Mộng Tuyết, số lượng đã lên tới gần hai mươi con.
Mười phút, hai mươi phút, hai mươi lăm phút…
Giai điệu gần đến hồi kết, bàn tay của Thiên Mộng Tuyết dần tăng tốc, nhịp điệu đến cao trào, trên môi nàng giờ đây tràn ngập ý cười cùng thỏa mãn, đôi mắt nhìn Vũ Lôi Phong thật sâu chấn động.
Vũ Lôi Phong cảm thấy bạn đồng diễn mình sắp tới cao trào, hơi thở dần mạnh lên, cao độ trong sáo đẩy lên một tầm cao mới, nhịp điệu nhanh hơn rất nhiều, ăn ý đến mười phần với Thiên Mộng Tuyết.
Trên bầu trời, hàng trăm con Linh Âm Hạc xoay tròn, quỹ đạo bay không ngừng thay đổi theo giai điệu của bản nhạc, chim chóc xung quanh hót vang như góp giọng, cây cối uốn lượn như có linh, thảm cỏ lắc lư theo cơn gió giống như những vũ công chuyên nghiệp.
Nửa canh giờ rốt cuộc trôi qua, khúc nhạc cũng đã đến hồi kết.
Đàn lắng, sáo buông, Thiên Mộng Tuyết tiến đến bên cạnh Vũ Lôi Phong, nụ cười rạng rỡ khiến tim hắn đập mạnh không thôi, nàng khẽ nói:
- Không nghĩ tới, khúc Tri Kỷ đã thực sự tìm đến cho ta một tri kỷ, ngươi thổi hay lắm.
- Mộng Tuyết tỷ quá khen, ta cũng chỉ là dùng hết cảm xúc mà hòa âm cùng tỷ mà thôi, mong tỷ không chê cười.
- Không hề, lần sau ngươi phải cùng ta đàn hát, không để ngươi nhàn nhã trong Thiên Âm Cung nữa.
Hai người bắt tay nhau cười vui vẻ, xung quanh dần vang lên tiếng vỗ tay, ngay cả Thiên Cực Tinh Ngân cũng đứng dậy, vỗ tay theo mọi người.
- Xuất sắc, có bản nhạc hôm nay, Bình Nguyên Thiên Hương nguyện ý sinh tử cùng ngươi, chúng ta điên một lần!
…
Hết chương 398…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: