Hoàng đế không phải không hướng về phía nhi nữ tìm hiểu tông tích của Thẩm Ngọc Chiếu, ngài thậm chí còn nghĩ đặc biệt phái người ra ngoài Hoàng thành tìm kiếm, kết quả bị Sở Chi Ngang ngăn lại.
"Phụ hoàng, cho dù ngài tìm được cũng đâu có ý nghĩa gì? Phụ hoàng muốn cưỡng chế chia rẽ tình cảm của nàng với Tam ca, lại còn muốn trói người ta trong Hoàng thành không được phép rời đi, nào có đạo lý như vậy? Đây không phải là hành vi của cường đạo sao?"
Trong trí nhớ, tiểu nhi tử từ trước đến nay luôn mở miệng ra là nói năng lảm nhảm, cực ít khi nghiêm túc đàm luận chuyện của người khác như thế, lần này có thể nói hắn thật để tâm rồi.
So sánh ra thì Sở Chi Ngang đã phản ứng khá lịch sự, phản ứng của Sở Tú Huỳnh kịch liệt hơn nhiều: "Phụ hoàng cần phải cao hứng không phải sao? Ngọc Kính Quận chúa rốt cục có thể danh chính ngôn thuận gả cho Tam ca rồi, về sau ả ta cho dù muốn làm Thái tử chính phi cũng không có người tranh đoạt, diễn một màn như vậy như vậy không phải chỉ đang chờ một kết cục này sao? Ngài còn tìm Ngọc Chiếu tỷ làm gì? Ngọc Chiếu tỷ có ở đây hay không rất trọng yếu sao? Chẳng lẽ ngài còn muốn ra lệnh cho tỷ ấy nối dây tơ hồng cho Tam ca và Quận chúa nữa à?"
Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích như thế khiến cho mặt mũi mất hết, lúc ấy Hoàng đế thiếu chút nữa nhịn không được cho nữ nhi bảo bối một cái tát, nhưng cuối cùng cố kiềm nén lại.
Sở Tú Huỳnh nói đâu có sai? Đúng là như vậy. Ngài vốn không xứng là một phụ thân, cũng xác thật phải hổ thẹn với phu thê Thẩm Vân Tiêu, ngài không biết bản thân còn có thể vãn hồi những gì, bởi vì bất kể là tiến một bước hoặc lùi một bước đều không thể khiến tất cả đều vui vẻ.
Thân là vua của một nước, hiện thời cư nhiên bị bọn tiểu bối trách cứ oán hận, lại còn ngay cả lập trường để giải thích cũng không có.
Mấy ngày sau, Sở Vân Khanh trước đó đi Từ châu đã trở về Hoàng thành, không hề nghi ngờ, lập tức liền được đệ muội báo cho toàn bộ sự tình.
Hai phụ tử ở Thừa Đức Điện tương đối trầm mặc, cảm thấy giữa hai người không có gì đáng nói nữa rồi.
"Vân Khanh, có phải con cũng cảm thấy trẫm quá mức vô tình lộng quyền hay không?"
"Nhi thần chỉ cảm thấy ngoài ý muốn, tình thế phát triển so với trong tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn." Sở Vân Khanh lạnh nhạt trả lời, "Nghe nói trong triều lời đồn đãi nổi lên khắp nơi, nói Thẩm đại nhân từ quan mất tích, nghĩa nữ mới thu từ dân gian của mẫu phi mang thai hậu duệ Hoàng tộc, ít ngày nữa sắp gả vào phủ Thái tử - - nếu cứ tùy ý để bọn họ tiếp tục suy đoán, chỉ sợ sẽ tổn hại đến mặt mũi của Hoàng gia."
Hoàng đế thở dài: "Bình tĩnh mà xem xét, con cũng không cho rằng... Ngọc Kính Quận chúa xứng với Tam ca của con?"
"Phụ hoàng nói quá lời, từ nhỏ vinh hoa là do trời ban, tâm hồn có đáng giá hay không là tự mình quyết định, địa vị chẳng phân biệt tôn ti, chỉ nhìn lòng người." Tia nhìn ôn nhuận trong đáy mắt của Sở Vân Khanh dần dần âm u, giống như đang có gì phải ẩn nhẫn, nhưng vẻ mặt nhìn qua vẫn không có chút rung động nào, "Nếu như Ngọc Kính Quận chúa xuất thân trong sạch tâm tính thuần khiết, gả cho Tam ca cũng không có vấn đề gì, chỉ là ả ta quả thật như thế sao? Nhi thần không tin."
"Trước kia con không hề đem lời quá phận như vậy nói ra, trong số các Hoàng tử của trẫm, con rõ ràng là người trầm ổn nhất"
"Phụ hoàng đối đãi với nhi thần không tệ, đối xử với mẫu phi cũng là nhiều năm sủng ái như một ngày, cho nên dưới tình huống làm người ta khó xử như vậy, nhi thần không thể che giấu lương tâm mà mở miệng." Sở Vân Khanh chậm rãi nói, "Nhi thần không muốn nhìn thấy mẫu phi bị chấp niệm làm cho đầu óc bị choáng váng, từ đó làm ra những chuyện trái với lương tâm."
Hoàng đế nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp: "Con đây là có ý gì?"
Hắn làm như tự giễu cười cười: "Nhi thần cũng chỉ đề cập tới một chút mà thôi, nếu phụ hoàng nghe không hiểu vậy thì quên đi - - về vụ ôn dịch của Từ châu, nhi thần sau khi hồi phủ sẽ nghĩ cặn kẽ rồi viết tấu chương trình cho phụ hoàng, nếu không còn chuyện gì khác, nhi thần xin cáo lui."
Hắn rời đi thân ảnh cao ngất, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của Hoàng đế. Hoàng đế xuất thần nhìn ra ngoài điện thật lâu, trong lúc lơ đãng đưa tay dụi dụi con mắt.
Bộ dáng của hài tử kia thật sự cực kỳ giống một vị bằng hữu cũ, hơn hai mươi năm, theo năm tháng thay phiên biến đổi càng lúc càng giống.
Hoàng đế không biết, hôm đó sau khi Sở Vân Khanh rời Thừa Đức Điện cũng không trở lại Văn vương phủ, mà trực tiếp đi đến phủ Thái tử.
Hai huynh đệ ước chừng nói chuyện cả hai canh giờ, liên tục nói tới hoàng hôn. Trong lúc này một vị hộ vệ họ Giang lúc nào cũng quanh quẩn trong đình viện, hắn đương nhiên không dám vào nhà tham dự vào cuộc nói chuyện của Hoàng tử, nhưng hắn mơ hồ cảm giác có chuyện sắp xảy ra, loại cảm giác này làm hắn bất an một cách dị thường.
Mãi đến khi ánh chiều tà cuối cùng từ từ chìm vào đường chân trời thì cửa phòng mới mở, Sở Vân Khanh bước nhanh ra, lúc nhìn thoáng qua Giang Trần còn hơi mỉm cười, vẫn là bộ dáng công tử ôn tồn tao nhã, nhưng Giang Trần lại rõ ràng trông thấy trong mắt của điện hạ nhiều thêm vài phần mờ mịt cùng hiu quạnh khó có thể che dấu.
Sở Mộ Từ theo sát phía sau, nhìn theo ánh mắt phức tạp của hắn có chút không hiểu: "Trần Trần."
"... Có thuộc hạ." Kính xin ngài đừng dùng xưng hô chuyên dụng của chủ tử được không?!
"Đi làm một chuyện cho Bản cung được chứ?"
Giang Trần lập tức nghiêm túc, dùng sức gật đầu: "Thuộc hạ c.h.ế.t vạn lần cũng không chối từ."
Chớ nhìn hắn làm hộ vệ bình thường mơ mơ màng màng, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệt đối không làm nhục sứ mạng.
Ban đêm, Sở Vân Khanh giục ngựa đi đến phủ Tướng quân khi xưa, đạp trên thập cấp ánh lên sắc xanh rực rỡ khi ánh trăng chiếu vào, ngước mắt nhìn bảng hiệu vàng kim trên đỉnh đầu.
Bảng hiệu đã được người lau sạch sẽ, cửa chính sơn son cũng vừa sửa chữa qua, có thể thấy chủ nhân phủ này rốt cuộc đã trở lại.
Sở Vân Khanh hơi chút chần chờ, sau đó thong thả gõ cửa phủ.
Một hồi lâu bên trong mới có động tĩnh, nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng vô cùng vững vàng, người thành thạo có thể biết được đối phương có võ công, rồi sau đó cửa phủ mở ra, xuất hiện là khuôn mặt mi thanh mục tú của Thẩm Ngọc Chiếu.
Bốn mắt nhìn nhau, một người kinh ngạc, một người bình tĩnh.
"Đã lâu không gặp, Thẩm đại nhân."
Thẩm Ngọc Chiếu hơi có vẻ thất thần, sau đó rũ xuống rèm mắt, đưa tay ra dấu một cách khách khí: "Ngũ gia mời vào, muội đã từ quan, không xứng với xưng hô "Thẩm đại nhân" đâu, nếu không chê thì cứ gọi "Ngọc Chiếu" là được."
"Ngọc Chiếu."
"Vâng."
Sau đó, một đoạn đường hai bên đều trầm mặc, con đường nhỏ lót từng phiến đá u lạnh, hai người đi xuyên qua hành lang gấp khúc phức tạp về hướng hậu uyển, gặp được một cây hòe cổ thụ ước chừng chưa tới lúc nở hoa, nhưng vẫn xanh um tươi tốt sinh sôi nảy nở.
Sở Vân Khanh không khỏi nhẹ giọng cảm khái: "Nơi này hết thảy đều bảo tồn rất tốt."
Thẩm Ngọc Chiếu rất tự nhiên trả lời: "Hàng năm muội đều trở lại quét dọn, nếu không có thời gian thì sai Trần Trần trở lại, tóm lại không thể để phủ Tướng quân hoang vu."
"Cho nên muội vốn định ở lại chỗ này sao?"
"Nơi này thích hợp với muội nhất, nói không chừng về sau phải mở một cửa hàng trên đường để chuyên môn làm mai cho dân chúng."
"Vĩnh viễn cũng không trở về Hoàng thành à?"
Nàng thả chậm bước chân cùng Sở Vân Khanh sóng vai, khẽ nghiêng đầu đánh giá huynh ấy: "Nếu tối nay Ngũ gia đến ôn chuyện, muội đương nhiên hoan nghênh, nhưng nếu là tới để khuyên muội trở về, vậy thì không cần."
Sở Vân Khanh thần sắc ảm đạm: "Muội có biết ai nói cho Bản vương muội ở nơi này không?"
"..."
"Là Tam ca, chỉ có huynh ấy mới có thể hiểu rõ muội như vậy." Sở Vân Khanh nói, "Muội thật nhẫn tâm ném huynh ấy trong Hoàng cung một mình, để trong tương lai khi huynh ấy đăng cơ sở hữu giang sơn đều thủy chung thương nhớ đến muội sao?"
"Vậy muội nên làm gì bây giờ? Làm cho bệ hạ tiếp tục khó xử, hay là phải ép mình tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục?" Nàng nhíu mày hỏi ngược lại, "Muội cũng chỉ có một yêu cầu nhỏ như vậy, nếu đổi lại là gia đình dân chúng tầm thường thì cũng không thành vấn đề, nhưng chàng lại là Thái tử, là Hoàng đế tương lai, vì vậy mong ước riêng tư này của muội đã hoàn toàn biến thành hy vọng xa vời."
Sở Vân Khanh nhìn chăm chú vào nàng một hồi lâu, ánh mắt lúc vui lúc buồn, không đoán được tâm tình.
Thẩm Ngọc Chiếu cũng không chờ được đáp lời, thật lâu bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngũ gia cũng không thể nói gì hơn phải không? Đây vốn là chuyện không cách gì lựa chọn, nhất định phải có người làm vật hy sinh, đã như vậy, muội rút khỏi thì tốt rồi, thời gian sẽ xóa tan hết thảy."
Có lẽ tình cảm cũng không có thủy chung một lòng một dạ như trong tưởng tượng của nàng, trải qua mười năm hoặc hai mươi năm, sớm muộn gì cũng có lúc quên mất - - nàng chỉ có thể hy vọng Sở Mộ Từ có thể quên mau hơn một chút, lúc trước có thể bình bình thản thản yêu nhau, sau này cũng có thể bình bình thản thản rút lui.
"Ngọc Chiếu, muội ngốc quá biết không."
Câu này của Sở Vân Khanh giống như trách cứ, hoặc như đau lòng thở dài, từ trước đến giờ huynh ấy luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu nói chuyện với nàng vô số lần, nhưng chưa có lần nào lại kiến lòng nàng chua xót như lúc này.
Nước mắt Thẩm Ngọc Chiếu thiếu chút nữa đã trào ra: "Muội ngốc rồi sao? Ngũ gia lúc trước vẫn thường khen muội thông minh đấy."
"Bản vương chỉ thay các ngươi cảm thấy không đáng." Sở Vân Khanh đưa tay ôn nhu đặt lên đỉnh đầu của nàng, vò rối mái tóc dài đang theo gió đêm bay lên, "Tam ca chờ muội mười năm mới được muội thương huynh ấy, mà muội cũng bàng hoàng mười năm mới rốt cục biết yêu, tình cảm như vậy tại sao phải dễ dàng buông bỏ chứ?"
"Muội cũng cho là mình nhất định có thể kiên trì tới cùng, nhưng muội thật sự không có cách gì để kiên trì." Trong lời nói của nàng bắt đầu kèm theo một chút nức nở, "Muội cũng nghĩ muốn luôn ở bên chàng, nhưng chúng ta đều là người Hoàng gia, rất nhiều việc không phải do chính mình quyết định - - thật ra một khắc kia khi Diệp Tinh Nhi được phong làm Quận chúa, kết cục đã nhất định thành như vậy rồi, chúng ta phải thua."
Sở Vân Khanh hòa nhã nói: "Được, đừng khó chịu nữa, vậy trước hết chúng ta không nói đến chuyện của Tam ca, bàn một chút về chuyện của Bản vương được không?"
"Cái gì?"
Sở Vân Khanh rất kiên nhẫn lập lại: "Ngọc Chiếu, bản vương lần này đến đây cũng không hoàn toàn vì Tam ca, cũng có chuyện muốn nhờ muội."
Thẩm Ngọc Chiếu vẻ mặt hơi hoang mang: "Muốn nhờ muội?" Nàng cũng không biết hiện thời mình trong trạng thái này còn có thể giúp đỡ được gì.
"Theo Bản vương trở về Đế đô một chuyến được không?"
"... Xin lỗi Ngũ gia, muội đã nói sẽ không trở về."
"Bản vương cũng đã nhấn mạnh, không phải muốn dẫn muội đi gặp Tam ca, muội có thể yên tâm." Sở Vân Khanh nhếch môi nở một nụ cười câu dẫn, "Là Bản vương muốn mời muội trước khi rời Hoàng cung vĩnh viễn, hãy giúp Bản vương gấp rút tác hợp một đoạn nhân duyên, yêu cầu này không quá phận chứ?"
Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt ôn nhu của huynh ấy, thật lâu không nói gì.
"Ngọc Chiếu, đây là lần đầu tiên Bản vương cầu xin muội."
Lần đầu tiên cầu xin, đúng vậy, huynh ấy chưa từng thỉnh cầu nàng bất cứ chuyện gì, cho nên một khi huynh ấy mở miệng, tất nhiên là chuyện trọng yếu nhất.
Đối với Thẩm Ngọc Chiếu mà nói, đây coi như là tuyệt sát, không cách nào cự tuyệt.
"Nếu Ngũ gia đã mở miệng, muội tuân mệnh là được rồi."
Đáy mắt hiện lên hình ảnh của nàng rõ ràng, Sở Vân Khanh an tâm gật đầu, ước chừng là ảo giác, nhưng trong nháy mắt đó nụ cười của huynh ấy lại có chút sầu não.