Đối mặt chưởng cường thế, Cổ Trần nghiêm túc nhưng không hề khẩn trương và sợ hãi, ngược lại nóng lòng muốn thử, chiến ý bành trướng.- Tới đi, để ta xem là Bỉ Mông Chiến Thể ngươi mạnh hay là Nguyên Thủy Ma Thể của ta mạnh hơn.Cổ Trần quát khẽ, Chiến khí sôi trào, từng đạo ám khí vờn quanh thân, giống như một tôn Đại Ma nguyên thủy, khí thôn sơn hà, che đậy Bát Hoang.
Nhất quyền vung ra, giống như Thiên Băng, hư không nổi sấm sét, không khí nổ tung thành một mảnh chân không.
Một quyền ấy ẩn chứa Chiến khí kinh khủng, 99 đạo Chiến khí hội tụ lại ngưng kết trên nắm tay, phối hợp với lực lượng nhục thân cuồng bạo, long trời lở đất.Ầm!Mông Nhĩ vỗ một chưởng, mặt đất sụt lún, bụi mù phóng lên tận trời, khí lưu cường đại đảo qua tứ phương, cự thạch bay lên trời, đại thụ nhổ tận gốc.- Hử?Đột nhiên, Mông Nhĩ khựng lại, dưới bàn tay truyền đến một lực lượng kinh khủng bạo phát, phịch một tiếng, huyết nhục vẩy ra, bàn tay hắn đánh xuyên qua.Ầm ầm!Ngay sau đó hắn bị chấn đến liên tiếp lui về phía sau, giẫm nát mặt đất vài chục bước mới dừng lại, sắc mặt âm trầm không chừng.- Ta bị thương?Mông Nhĩ kinh dị, cúi đầu nhìn thấy bàn tay bị thủng một chỗ, bị một quyền của Cổ Trần xuyên qua, huyết dịch chảy tí tách.Kinh hãi!Ngay cả Kim Dương cũng giật nảy mình, kinh nghi nhìn bụi mù, Cổ Trần ngạo đứng đó, mười thước chung quanh mặt đất sụp đổ vỡ nát, duy chỉ có chỗ hắn đứng thì còn hoàn hảo.- Đó là lực lượng của ngươi?Cổ Trần sáng ngời hai mắt, giống như hai Liệt Dương sáng rực.
Hắn cười, nhất kích va chạm đã thăm dò rõ ràng Mông Nhĩ, hiểu rõ hơn mình bây giờ mạnh bao nhiêu, nội tâm tự tin vô cùng.- Nếu ngươi chỉ như vậy thì hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi.Cổ Trần nói xong, thân thể nhoáng một cái biến mất tại chỗ, một giây sau chỗ đó nổ ra một hố sâu.- Không ổn rồi!Mông Nhĩ sực tỉnh, chỉ cảm thấy một nguy cơ bao phủ, không kịp nghĩ nhiều, lực lượng toàn thân bạo phát, đấm ra một quyền.Bành!Một thân ảnh to lớn bay ra ngoài mấy chục thước, đâm vào trong ngọn núi nhỏ.Tiếng va chạm như sấm rền nổ vang, đá vụn xuyên không, bụi mù cuồn cuộn, cả đỉnh núi đều bị đập cho nát bét.- Shhh!Kim Dương kinh hãi, lông mày nhướn lên, nhìn bóng người to lớn nằm trong bụi mù thì không dám tin, cho rằng là ảo giác.Mông Nhĩ, thua!- Sâu kiến này mạnh như thế à?Kim Dương hít sâu một hơi.
Hắn phải coi trọng Cổ Trần, ánh mắt nghiêm túc, sắc mặt kiêng kị nhìn Cổ Trần.
Thằng nhãi này là Nhân tộc?Kim Dương suy nghĩ, Mông Nhĩ là yêu nghiệt của Bách Man sơn, vậy mà bị một quyền đánh bay? Hắn là thiên tài Thú tộc trẻ tuổi, tuy không phải mạnh nhất nhưng tuyệt đối là người nổi bật.
Đặc biệt là Mông Nhĩ có Bỉ Mông huyết mạch, tu luyện Bỉ Mông Chiến Thể, sao lại thua bởi thanh niên Nhân tộc chỉ có Luyện Khí cảnh viên mãn Cổ Trần này?- Có gì đó quái lạ!Kim Dương cảnh giác nhìn Cổ Trần, sắc mặt ngưng trọng.Bên kia, trong bụi mù vang lên tiếng gầm giận dữ.- A...!Bản điện muốn xé nát ngươi.Mông Nhĩ đứng lên, ngửa mặt gào thét, thân thể cao ba trượng tản ra khí tức khủng bố, giống như một cự thú hung sát làm cho người ta kính sợ.
Nhưng trên thân thể hắn bị lõm một vết, cánh tay bẻ cong, cốt cách đứt gãy, huyết dịch phun ra làm cho người hoảng sợ.Tạch tạch tạch...Thân thể Mông Nhĩ hơi chấn động một chút, huyết khí cường đại bạo phát, xương cốt bị gãy nhanh chóng chữa trị, cánh tay lành lặn, ngay cả bàn tay bị xuyên thủng cũng khôi phục bình thường.
Hắn bắt buộc phải kích phát chân huyết thể nội chữa trị thương thế.- Chỉ là một Nhân tộc Luyện Khí viên mãn lại có thể đả thương bản điện hạ, không thể không nói ngươi rất đáng gờm.Mông Nhĩ đi từng bước một, mặt đất tùng tùng rung động, gương mặt dữ tợn, ánh mắt đỏ lên, tàn nhẫn, khát máu.- Đáng tiếc, cuối cùng ngươi cũng phải bị bản điện hạ giẫm dưới chân, luyện thành Bảo Dược.Hắn vừa dứt lời, thân thể bộc phát ra khí tức cường đại, như có sức mạnh tuôn trào ra khỏi thể nội.
Đó là chân huyết, là Hoán Huyết cảnh cường giả, bản thân ngưng luyện một thân bảo huyết, hóa thành một loại chân huyết cường đại hơn, mỗi một giọt chân huyết đều ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Một khi kích phát, chiến lực tăng vọt.Oanh!Khí thế bạo phát, quét ngang khắp nơi, bụi mù bị cuốn lên cao mấy chục trượng.- Chết đi!Mông Nhĩ quát lớn, nhảy lên không trung, toàn thân bao bọc bởi một tầng khí diễm, hội tụ trên nắm tay nện xuống Cổ Trần.
Một quyền như thái sơn áp đỉnh, cái thế vô song!- Ai chết còn chưa biết!.