Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 223: Chém Ô Mộc





Những đóa hoa này lần lượt rụng xuống, hóa thành một dòng nước lũ biển hoa cuốn về phía Cổ Trần.- Lấy Nhân tộc ta làm thức ăn, không giết ngươi khó có thể nguôi giận!Cổ Trần hai mắt lộ ra hung quang, vừa dứt lời, Thanh Đồng Cổ Kiếm bộc phát kiếm quang trùng thiên, kiếm ý hội tụ nhẹ nhàng chém ra một kiếm.Biển hoa đầy trời tan vỡ, hoa như sắt vàng vậy mà không thể ngăn cản một kiếm của Cổ Trần, đều bị kiếm khí nghiền nát thành bụi phấn.Kiếm khí cường đại đó phá vỡ biển hoa, trong nháy mắt bổ vào bản thể Ô Mộc.- A...Chỉ nghe một tiếng hét thảm, Ô Mộc rên lên đầy thê lương, vết kiếm để lại một đường sâu trên thân cây, từ bên trong tràn ra nhựa cây sền sệt, nhựa cây màu đen lộ ra khí tức cường đại nồng đậm.


Nó lại bị thương lần nữa, mà lần này lại là bản thể bị thương, đây là bản thể mà nó dùng Ô Mộc Thụ Tâm ngưng luyện ra, tương đương với Chiến Thể, cực kỳ mạnh.Vốn dĩ Ô Mộc cũng cứng như sắt, bản thể càng là mạnh hơn gấp mười lần, nhưng lại bị Cổ Trần chém một kiếm bị thương, không thể tin được.- Không có khả năng, Đạo khí, nhất định là Đạo khí.Ô Mộc kinh hoàng thét lên, đầy khiếp sợ nhìn thanh Thanh Đồng Thạch Kiếm trong tay Cổ Trần.

Nó rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt, đây không phải là Chân khí, càng không phải là Bảo khí, mà là Đạo khí trên cả Chân khí, hơn nữa còn không phải Đạo khí tầm thường.Thanh kiếm này, là một thanh Tiên Thiên Đạo khí.- Chạy!Ô Mộc hoảng sợ, sợ hãi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ chính là chạy trốn.- Để mạng lại đi!Hắn muốn chạy trốn nhưng căn bản Cổ Trần không cho phép, sớm đã đề phòng đối phương chạy, bước ra một bước, ngưng tụ Tiên Thiên Kiếm Ý lần nữa rót vào, vung ra một kiếm.- Không...Nhìn thấy Cổ Trần bổ tới một kiếm, Ô Mộc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh run, linh hồn cũng run rẩy không ngừng, chỉ có thể kêu lên thảm thảm thiết dưới sự uy hiếp của tử vong.Không có cách nào tránh né, không thể ngăn cản!Phập, Cổ Trần một kiếm chẻ bản thể của Ô Mộc, kiếm ý mạnh mẽ chém ra một cái rãnh dài cả trăm thước mới biến mất, hiện trường rơi vào một sự yên lặng chết chóc.Rầm!Bản thể của Ô Mộc tách thành hai mảnh đập xuống ra hai cái hố, khói bụi bay mù trời.Trong bộ lạc yên tĩnh, bất kể nam nữ hay già trẻ, từng người một đều sững sờ, hai mắt trợn trừng nhìn Ô Mộc đã chết kia, trong lúc nhất thời ngẩn ngơ.


Tế Thần của bộ lạc họ, một gốc Ô Mộc đại thụ đáng sợ, cứ như thế mà chết trước mắt.Ô Mộc, chết rồi.Có tiếng nuốt nước bọt vang lên, Thiết Mộc tộc trưởng kinh hãi trố mắt nhìn, nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn mở miệng lại khó có thể phát ra âm thanh.Hắn khiếp sợ vô cùng, trong mắt ngập tràn vẻ kinh hãi nhìn Ô Mộc bị chém thành hai khúc, xác định Tế Thần bộ lạc bọn họ đã chết.Bị một cái thanh niên thân là Nhân tộc giết chết.Hắn là ai?Trong đầu tất cả mọi người thoáng hiện lên một ý nghĩ, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng trẻ tuổi cao ngạo kia tràn đầy vẻ kính sợ cùng cảm kích.- Chết rồi!- Tế Thần, đã chết!Bỗng nhiên, một tiếng hoan hô vang lên, cả bộ lạc trên sôi trào.

Tất cả mọi người trong Ô Mộc bộ lạc đều phấn khích, xúc động hò reo không ngừng, hết người này đến người khác đều từ trong rung động giật mình bừng tỉnh.Mọi người đều nhìn thanh niên kia, thân mặc Thanh Đồng giáp, tay cầm Thanh Đồng Thạch Kiếm, chân đạp một nửa thân Ô Mộc đại thụ, thân hình thẳng tắp lộ ra một cỗ khí tức làm cho người kính nể.Cổ Trần nhìn Ô Mộc đã chết, chậm rãi quay người lại, ánh mắt bình thản đảo qua mọi người đang có mặt.Gần như ngay khi ánh mắt của hắn quét qua, toàn bộ người trong Ô Mộc bộ lạc tâm thần run lên và quỳ xuống theo bản năng, cả đám người nối nhau quỳ xuống.

Trong đôi mắt của họ chứa đầy kính sợ, hoảng hốt, kích động, sợ hãi, thậm chí còn có một chút hưng phấn không thể giải thích được.Thiết Mộc đổi sắc mặt, nhìn dáng người Cổ Trần trẻ tuổi, cường đại, thần bí, có cảm giác kính sợ phát ra từ sâu trong lòng.


Cuối cùng hắn chậm rãi khuỵu gối quỳ xuống, cúi xuống cái đầu cao ngạo.- Ô Mộc bộ lạc, tộc trưởng Thiết Mộc, khấu tạ ân đại nhân đã cứu bộ lạc.Thiết Mộc dẫn đầu dập đầu bái lạy, thật lòng tâm phục khẩu phục, cho dù trong lòng cay đắng, nhưng cuối cùng vẫn là vái lạy.Ngay cả xem như thân là tộc trưởng, hắn cũng không thể không vái, bởi vì đối phương quá mạnh, hơn nữa là vì Cổ Trần đã cứu mạng hắn cùng mấy bách tộc nhân, thậm chí cứu toàn bộ Ô Mộc bộ lạc..