Ta dứt khoát không ngủ nữa, cứ nửa nén hương lại nhìn về phía sau một cái.
Liên Nhi có chút đau lòng:
"Muội liền biết mấy năm qua tỷ tỷ vất vả như vậy, cha nương còn lấy tiền xương máu của tỷ tỷ tiêu xài."
Sau đó an ủi ta:
"Tỷ tỷ yên tâm, tuyết rơi một đêm, dấu vết gì cũng không còn, đợi lát nữa chúng ta đổi xe ngựa, không ai biết chúng ta đi đâu cả!"
Ta gật đầu.
Trước mặt chính là Thông thành, ta và muội quyết định ở lại chỗ này một đêm, sau đó lại đổi xe ngựa tiếp tục đi về phía Nam.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Chúng ta không có mục đích, chỉ cần rời khỏi thành Bắc càng xa càng tốt.
Xuống xe ngựa, trong người ta có một chiếc ngọc bội rơi ra.
Ta nhặt lên nhìn, lại ném đi giống như cầm khoai lang nóng bỏng tay vậy.
"Tỷ tỷ, sao vậy?"
Đây...đây là đồ của Hoắc Vân Dung sao?
Sao lại ở trên người ta!
Nhất định là đêm qua!
Âm hồn không tan, âm hồn không tan!
Ta nhặt ngọc bội lên muốn ném nó đi thật xa.
Nhưng lại nghĩ, thứ này nhất định rất đáng tiền.
Say này ta và muội muội còn cần dùng tiền nhiều, không bằng đợi dừng chân liền bán lấy tiền.
Ta lại cất ngọc bội đi, tìm một gian phòng trọ tạm thời ở lại trước.
Ngày hôm sau lúc ăn cơm, liền tính toán đi mướn một xe ngựa mới.
"Nghe nói gì chưa?"
"Cái gì?"
"Gia chủ Hoắc gia ở thành Bắc c.h.ế.t rồi, nghe nói là bị phán tội mưu nghịch, liên lụy cửu tộc!"
Ta túm lấy vị tiểu ca kia:
"Ngươi nói là Hoắc gia nào?"
"Thành Bắc chỉ có một cái Hoắc gia, ngươi nói xem?”
"Hắn c.h.ế.t rồi?"
"Đương nhiên, ta là lái đò, tin tức linh thông nhất, nghe nói nhà đều bị tịch thu rồi, gia sản của Hoắc gia toàn bộ đều sung công!"
Hắn c.h.ế.t rồi.
Biến cố này đến quá đột ngột, trong miệng ta thì thào nói:
"Liên Nhi, muội nghe thấy chưa? Hắn c.h.ế.t rồi!"
Không biết vì sao khóe mắt lại ướt.
"Liên Nhi, không cần chạy nữa."
"Hắn c.h.ế.t rồi, chúng ta lại tự do rồi."
Ở Hoắc gia vài năm, nhờ phúc của người nọ, ta chỉ có tay nghề làm thức ăn càng làm càng tinh xảo.
Ta nhớ tới dáng vẻ lần đầu tiên hắn ăn thử món đậu hũ hoa mai của ta.
Ta tính toán cùng muội muội dùng số bạc còn dư mở một quán đậu hũ.
Tay nghề của ta tốt, lại làm đa dạng nhiều món, quán đậu hũ buôn bán coi như cũng không tồi.
Một đến hai đi, cũng coi như cắm rễ ở Thông Thành.
Nhưng một tháng sau, nguyệt tín của ta không tới, mới biết mang thai rồi.
Tim ta thật lâu không thể bình phục.
Lần đó...
Vậy mà lại khiến ta có đứa nhỏ của hắn.
Muội muội biết ta mang thai, một lời cũng không nói, nói thẳng sau này để nàng nuôi sống chúng ta.
Bảo ta an tâm dưỡng thai.
Ta thấy nàng cẩn thận sờ bụng của ta, hỏi nàng:
"Muội có cảm thấy tỷ tỷ không sạch sẽ không? Muội không hỏi cha đứa bé này là ai sao?"
Nàng lại nhìn ta ánh mắt tràn ngập đau lòng nói: "Tỷ tỷ vì muội đi vào miệng hổ, ngăn mưa chắn gió, nửa đời sau muội sẽ là cảng tránh gió của tỷ tỷ và đứa nhỏ này."
"Lại nói, tỷ tỷ của muội là tốt nhất, muội chỉ hận cái kẻ cưỡng ép tỷ kia trốn ở đâu đó làm rùa đen rụt đầu."
Ta bật cười, người kia không phải không dám đi ra, hắn là bị chôn dưới đất rồi.
Không ra được.
Sau khi Liên Nhi cùng ta tới Thông Thành, liền trở thành người yêu ghét rõ ràng, đanh đá hơn rất nhiều.
Như vậy cũng tốt, có thể bảo vệ bản thân là tốt rồi.
Sau đêm đó, ta búi tóc phụ nhân, nói với bên ngoài là trượng phu đã mất.
Liên Nhi không cho phép, nàng nói giả sử như vậy, sau này làm sao ta có thể lấy chồng.
Nhưng ta vẫn giữ đứa nhỏ lại, cũng không tính toán xuất giá nữa.
Lại nói miệng đời đáng sợ, nếu ta chưa cưới mà đã mang thai, Liên Nhi của ta sau này làm sao có thể tìm được một lang quân tốt?
Ta và nửa đời sau của ta, bảo vệ nàng và đứa nhỏ chu toàn.