Không thể trở về dịch quán được, ai biết thứ đang chờ bọn y là gì.
Dung Tích có thể tuỳ ý không kiêng nể, khẳng định là đã cấu kết với người trong dịch quán, chỉ chờ y chui đầu vào lưới.
Cố Ánh Liễu nhớ lại tên tôi tớ hăng hái kể "Tết hoa quả" cho y, phỏng chừng cũng là người của Dung Tích, cố ý dẫn dụ y đưa Dung Nhứ ra ngoài.
Y dĩ vãng xuôi gió xuôi nước, chẳng qua là vì người khác không xâm phạm lợi ích của y. Bây giờ y muốn tranh đoạt, đao kiếm liền hướng vào y mà tới.
Cố Ánh Liễu không biết có phải may mắn hay không, sát thủ Dung Tích phái tới không hề hứng thú với y, toàn bộ hoả lực chỉ chăm chăm vào Dung Nhứ.
Thiếu niên quá đơn thuần, để lại ở hoàng cung y không yên tâm, nhưng mang ra ngoài lại nguy cơ tứ phía.
Từ khi y tiếp nhận sự vụ của Hà quận, đã bắt đầu tạo hiểm cảnh để Dung Tích đối phó Tiểu Nhứ Nhi.
Nhưng nếu y không làm như vậy, trong triều sẽ nổi lên nghi ngờ với năng lực làm việc của Bệ hạ.
Dung Tích chỉ sợ đã trù tính ngay từ khi kết tội phụ thân y, và hắn đã làm được.
Một bước tính toán, đẩy Bệ hạ vào tử cục.
Trong đầu Cố Ánh Liễu nghĩ nhanh, nhận lấy nhuyễn giáp cùng tuấn mã Hạ Lĩnh đã chuẩn bị sẵn.
Dung Tích chọn đúng thời điểm y và Dung Nhứ đi du ngoạn để ám sát, khẳng định là đã đủ chuẩn bị. Ám vệ có thể ngăn cản nhất thời, nhưng trước sau vẫn còn kỵ binh theo sát, chỉ mong Tiểu Ngũ có thể ngăn cản.
Thanh niên quất roi dài, tuấn mã phi nhanh về phía nam.
Y áp xuống bất an trong lòng, sự tình có khả năng vượt ngoài dự tính. Y phải đến Nguyên Thuỷ huyện trước Tiểu Nhứ Nhi.
-
Cách Phù Dung trấn hai mươi dặm, bên cầu gỗ.
Dung Nhứ bị Tiểu Ngũ ôm vào trong ngực, cảm giác phổi bị đè ép làm cậu cảm thấy buồn nôn, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Cậu ngoan ngoãn ôm Tiểu Ngũ, muốn giảm bớt trọng lượng của mình.
Dưới ánh trăng mỏng, tiếng đao kiếm va chạm thủng mang tai, như móng tay sắc nhọn cào qua bảng đen, đâm vào khớp hàm Dung Nhứ run rẩy.
Sau lưng Tiểu Ngũ là hàng trăm mũi tên.
Hắn vẫn phải chạy về phía trước. Cách Nguyên Thuỷ huyện chừng năm km.
"Bệ hạ, nhịn một chút, đừng hoảng." Tiểu Ngũ nhổ mũi tên vướng bận ở cẳng chân, khóe miệng tràn ra máu tươi, "Cố Đốc sử đang đợi người."
"...... Được." Dung Nhứ cắn răng nhịn không rơi nước mắt, "Tiểu Ngũ, ngươi sẽ đưa ta đến Nguyên Thuỷ huyện, nghĩa là sao?"
"Bệ hạ, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ đưa ngài đến Nguyên Thủy huyện." Tiểu Ngũ môi trắng bệch, ôm thiếu niên chạy trốn trong rừng trúc, tựa như liệp báo.
Trên người hắn mặc nhuyễn giáp của Ám Lang Vệ mới phát, không ngờ nhanh thế đã có tác dụng. Làn tên rậm rạp không thể đánh trúng bộ vị yếu hại, nhưng vì mất quá nhiều máu nên hắn đã có chút choáng váng.
Kỵ binh đuổi giết không vào được rừng trúc. Chỉ có thể giống như bọn họ, dựa vào hai chân mà băng qua rừng rậm.
Đây là sân nhà của Ám Lang Vệ, nhưng cũng không kéo dài được bao lâu.
"Ta không đi được......" Dung Nhứ túm cổ áo Tiểu Ngũ, "Một mình ta không thể đi được, ngươi đừng bỏ ta......"
"Bệ hạ, ta chỉ là một ám vệ," Tiểu Ngũ nói, "Ngài đừng khóc."
Vạt áo cọ qua lá trúc mang theo tiếng vang sàn sạt, bên tai là tiếng gió hằm hè.
Dung Nhứ ngơ ngác nhìn bầu trời trên cao đang dần hạ xuống, lệ nóng rơi trên bờ vai đã bị thương của TIểu Ngũ, "Tiểu Ngũ, là ta vô dụng."
Cậu không bảo hộ được những người bên cạnh, còn để bọn họ vướng vào phiền toái.
"Bệ hạ, ngươi đừng nói như vậy."
Dung Nhứ nhắm mắt lại, trước mắt là đao kiếm va chạm, không có tiếng gào rống cũng không có rên rỉ, chỉ có tiếng dao cắt thịt sắc lẹm, hoàn toàn không giống như trong phim truyền hình.
Từng cái đầu liên tiếp rơi xuống, đến chết vẫn trừng mắt nhìn về phía cậu.
Dung Nhứ kìm nén không được nôn khan, ôm chặt Tiểu Ngũ.
Giờ khắc này cậu vô cùng oán hận Dung Tích, trong thiên hạ này, muốn ám sát cậu, trừ Dung Tích còn có ai?
Hắn chắn đạo của cậu.
Âm thanh đinh tai nhức óc trong rừng càng lúc càng xa, ánh trăng mênh mang mờ tỏ.
"Bệ hạ......Người đi hai dặm, hướng nam, là đến Nguyên Thủy huyện. Tiểu Ngũ sẽ đến sau, người đi trước đi."
Dung Nhứ ngừng tại chỗ, cậu đoán được Tiểu Ngũ đã kiệt lực, không chạy được nữa.
Thiếu niên cứng đờ trong một chớp mắt, xoay người nổi điên chạy về phía trước. Lá trúc cắt qua mặt, xé đi hạ sam, cả người cậu chật vật bất kham.
Không biết đã chạy bao lâu, huyết khí dâng cao, sao rơi trong mắt, chân cẳng bủn rủn.
Tiếng vó ngựa giẫm lên lá khô sột soạt truyền đến, tốc độ mau đến kinh người.