Ánh nắng dần lên trên những ngọn cây, tiếng côn trùng kêu cũng vơi dần.
Tạ Tinh đứng thẳng eo, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt
: "Xuất phát thôi."
Alexande cũng không phản đối, gật đầu.
Thể lực đã hồi phục lại tương đối. Thoth tìm về mấy nhánh cây cùng đá xếp thành một đồ án hình sao dưới chân họ. Sau khi xác nhận không có sai sót liền bắt đầu niệm chú.
Alexande chớp chớp mắt. Cảnh vật xung quanh thoắt cái biến đổi. Trong chớp nhoáng, cả ba người đã đứng trên địa phận phố đèn đỏ nhộn nhịp. Ngựa xe nườm nượp, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên cực kì chói tai. Âm thanh gà bay chó sủa hỗn loạn khắp nơi.
Người qua đường đối với ba người đột ngột xuất hiện cũng không có phản ứng gì lớn. Dường như đã quen với việc mấy kẻ kỳ lạ thường xuyên lui tới nơi này.
Đến một toà nhà bằng đá hai tầng, bên trong phát ra mùi son phấn cùng tiếng cười đùa tục tĩu. Gã trung niên canh cổng nghe họ kể xong thì có hơi giật mình. Xong nét mặt có chút không kiên nhẫn muốn đuổi người.
Alexande nhanh trí lôi ra một túi vàng nặng cho đối phương nhìn thấy, bày ra vẻ thân thiết ôn hòa: "
: "Hoặc là gấp mười chỗ đấy. Không thì cút." Nam trung niên không hề che giấu vẻ mặt ác độc và nụ cười âm lãnh trên mặt. Giọng điệu rõ ràng là biết gì đó.
: "Thôi nào, chúng ta làm cùng ngành với nhau mà. Người anh em hiểu cho tình hình của bọn tôi một chút không được sao?"
Đồng tử nam trung niên co rụt lại.
Hắn nhìn Tạ Tinh một mực vỗ vai con chó lớn bên cạnh, cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.
Alexande, Thoth: "..." Lần này y bị oan thật. Bọn ta làm chứng.
Người kia khẽ nhăn mày lại, lập tức tăng cao âm lượng: "Mấy người cũng mở hàng ở gần đây?"
Tạ Tinh nhướng lông mày, cười khẩy: "Không. Bọn tôi làm phường ăn cướp cơ."
: "..."
Người nam trung niên đỏ mặt tía tai, suýt thì hít thở không thông.
Thế nhưng uy áp trên người kẻ đối diện quá khủng bố, rõ ràng thực lực hắn ta đánh không lại. Bị ba người quấn lấy trước cửa vài tiếng không có khách, nam trung niên không còn cách nào khác. Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chỉ địa điểm cho họ.
: "Hay... hay quá." Hai người phía sau lắp bắp nói.
Thoth cảm thấy hơi lo lắng: "Không sợ hắn ta ghi hận tìm cách trả thù sao?"
Tạ Tinh ừ hử một tiếng, ánh mắt nhạt nhẽo không thèm để bụng. Hai người kia thấy y ra vẻ không sao cả tự dưng cũng thấy yên tâm lạ kỳ.
Ngày hôm đó Tạ Tinh theo dấu vết Lâm Khanh để lại. Đi một lượt từ đầu đến cuối, nguyên con phố đèn đỏ hãi hùng đốt vía phong long.
_
Địa phương cuối cùng tìm đến theo manh mối là nơi buôn hương bán sắc lớn nhất phố đèn đỏ. Do một ma pháp sư tên Leo quản lý. Thậm chí trên con phố họ đi qua cũng có rất nhiều nơi thuộc chi nhánh của hắn.
Tên Leo này, là ma pháp sư, nhưng lại nghe nói hắn thích chơi hệ vật lý. Sức chiến đấu cực kỳ mạnh, chưa kể hắn còn nuôi vô số thú nhân bảo vệ. Muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời.
May mắn, Tạ Tinh đã nghĩ ra một kế hoạch mà y tự cho là hay ho. Đó là cải trang thành con buôn để tiếp cận Leo.
Trong một ngõ nhỏ, vô số ma thú đủ loại tràn ra từ không trung. Rơi xuống thành một ngọn núi lớn đè trên người Thoth cùng Alexande.
Thoth hoảng hốt: "Ngài đem theo tất cả sao?"
: "Chỗ này mới là một phần thôi. Đám còn lại chưa ra hết đâu." Nói rồi Tạ Tinh mò mẫm tìm kiếm trong đám ma thú.
Nói thật, ban đầu y cũng không định mang theo lắm thế đâu.
Nhưng là, đám lông này đã đập tan phòng thủ của Tạ Tinh.
Đập tan tành luôn.
Y phê pha trong đống lông xù xù, cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Bèn quyết định bốc gần hết ma thú ở rừng U Ám bỏ vào không gian mang theo.
_
Giữa con đường hoang tàn vắng vẻ, một thân xác tàn tạ men theo ánh sáng đi về trước
Đôi tai nhọn run rẩy cụp xuống. Gương mặt Lâm Khanh trắng bệch đến không có một giọt máu, đồng tử tràn ngập huyết sắc không bình thường. Bàn tay nắm chặt đến nỗi từng ngón dần trở nên trắng bệch.
Cậu thật sự quá đói. Đã gần một tuần bị nhốt chung với đám nô ɭệ. Chỉ vì không nghe lời mà bị cắt bỏ khẩu phần hơn ba ngày. Hiện tại mãi mới trốn ra được thì sức mạnh lại lần nữa xảy ra dị thường. Khiến bản thân Lâm Khanh chật vật khôn cùng.
Giữa chừng Lâm Khanh giống như cảm nhận được cái gì, đột nhiên xoay đầu lại. Đối diện có một bóng người ngược sáng đi đến.
Đám người kia phát hiện cậu bỏ trốn?
Lúc dung mạo quen thuộc của người kia lộ ra, đáy lòng Lâm Khanh càng thêm trầm xuống. Cậu lùi lại phía sau một bước, vẻ mặt toát lên sự phản kháng xen lẫn ghét bỏ tột cùng.
Là gã đó. Kẻ bỏ thuốc rồi định bán cậu vào chợ nô ɭệ. Không ngờ y vẫn còn sống.
Lâm Khanh dựa lưng vào bức tường gồ ghề, ngón tay vân vê lưỡi dao lạnh băng trong túi áo.
Bất chợt, lồng ngực cuồn cuộn lên một đợt khí nóng. Thanh âm đau đớn kẹt lại trong cổ họng.
Bóng người ẩn trong tối chợt thu nhỏ, co lại dần thành một cục. Hơi hơi cựa quậy giữa đống vải rách rưới.
: "Đã bảo đừng có chạy lung tung rồi." Tạ Tinh giương khoé môi. Hai mắt vô định vươn tay quơ quơ dò dẫm. Mãi mới bắt được một cái sừng nai cùng chân sói: "Mau mau trở về đi nào."
Đột ngột, một tiếng kêu nhỏ yếu ớt vang lên. Tạ Tinh sững người ngồi xổm xuống: "Chỗ này vẫn còn một con cơ à?"
Ngón tay sờ soạng tìm được một luồng hơi thở nhỏ yếu. Đôi tai nhòn nhọn cùng cái đuôi dài như mèo con. Đám lông nhung mềm mại cọ qua da. Tạ Tinh hơi ngừng một chút, sau đó cong môi cười nhạt
: "À há! Con này mềm nhất."
Thế là suиɠ sướиɠ bế phốc con thú nhỏ giống mèo kia lên trở về chỗ hai người đang đợi.
Lâm Khanh bị y ôm hiện tại đầu óc rối bời, không biết phải làm gì tiếp theo.
Người kia dường như có mùi vị khác trước. Quanh người y như có khí tức cổ quái mang theo uy áp chấn động cùng hơi thở cổ xưa. Lộng lẫy cực điểm, tựa như vầng thái dương rực rỡ của bình minh đến.
Cảm giác tê dại ớn người lan dọc khắp sống lưng, hô hấp của Lâm Khanh chợt cứng lại. Móng vuốt vô thức tự thu về.
Giữa đường, Tạ Tinh đột ngột dừng bước. Lôi từ hư vô ra mấy miếng thịt khô đưa đến bên miệng thú nhỏ, rũ mắt mỉm cười
: "Nhóc con hình như đang đói đúng không?"
Thú nhỏ ngây người, trong mắt mơ hồ nổi lệ quang.
Không ngờ có ngày cậu lại vì một miếng thịt mà rơi nước mắt.
Lâm Khanh uỷ khuất vươn móng vuốt chộp lấy miếng thịt khô, ôm vào trong lòng nhấm nháp.
Tạ Tinh thuận thế sờ lên lớp lông tơ ấm áp trên bụng cậu. Lâm Khanh đứng hình một lúc lâu mới cau mày gạt tay y ra. Quyết định sẽ tạm dời việc gϊếŧ tên này xuống.
Tạ Tinh ôm thú nhỏ cùng hai ma thú khác về, ngẩng đầu liền hỏi
: "À đúng rồi, Thoth. Chú có ma pháp đổi màu tóc hay gì đó tương tự không?"
Có lẽ nên thay đổi ngoại hình một chút, miễn cho lúc giáp mặt Lâm Khanh bị người ta đập chết.
Bảo Bảo [ ... ] Hê hê.
: "Có. Cậu muốn đối thành màu gì?" Thoth khẽ hắng giọng.
Tạ Tinh hơi chần chờ một lát: "Đổi sang màu trắng đi."
Nói rồi ngồi yên cho Thoth thực hiện ma pháp. Thú nhỏ xụ mặt để y ôm trong lòng.
_
Trước cửa dinh thự lớn bằng đá.
Alexande hai tay nắm chặt tự cổ vũ mình, gân cổ hô hào: "Tôi ơi cố lên! Chúng ta cố lên! Chiến thắng trở về!"
Thoth mặt mày lạnh tanh: "Có hô to hơn nữa cũng không tăng tỷ lệ thành công đâu."
Alexande nâng cằm: "Nhưng nó tăng sự gắn kết team!"
Lâm Khanh: "..." Nghe hợp lý nhờ.
Nói rồi thiếu gia nào đó tiếp tục bổ sung: "Với lại thành phố bên cạnh cũng có quân của gia tộc Alexande. Tôi đã gửi thư liên hệ cho họ rồi. Nếu chúng ta không an toàn trở ra cũng sẽ có người đến cứu."
Tạ Tinh vỗ tay: "Lạm dụng quyền lực hay lắm!"
Lâm Khanh, Thoth: "..."
_
Hai tiếng sau.
Vì khả năng diễn xuất tuyệt vời của ba kẻ nào đó, đám người Leo lập tức phát hiện bất thường. Dồn dập ra lệnh bắt cả người lẫn ma thú. Khiến bọn họ chỉ có thể chạy trốn trong dinh thự khổng lồ kia. Tranh thủ vòng vèo khắp nơi tìm người luôn thể.
Vì Tạ Tinh mù, nên Thoth và Alexande chỉ có thể một trước một sau, hai tay nâng y nằm dọc trên đầu mà chạy khắp nơi.
Tạ Tinh để thú nhỏ ngồi trên bụng, cười cười: "Thế mà đám người kia bảo đội quân của tên Leo khó nhằn lắm. Cơ mà..."
: "Cũng dễ ha?"
: "Dễ cái cóc khô!" Thoth và Alexande điên cuồng la hét.
: "Cáu giận không tốt cho cơ thể đâu." Tạ Tinh không khỏi lắc đầu cảm thán: "Mà nếu đám thủ vệ bình thường kia không bắt nổi chúng ta, thì khả năng cao bọn thú nhân sẽ xuất hiện cũng nên."
: "Câm dùm."
Trước mặt đột nhiên xẹt qua hai, ba cái bóng đen nhanh như cắt. Phát ra âm thanh gầm gừ của thú săn mồi.
Thoth, Alexande, Lâm Khanh: "..."
Đám bóng đen kia ồ ạt đuổi theo bọn họ. Tốc độ không thể cùng người thường so sánh. Dùng móng vuốt và răng nanh công kích về phía họ.
Hai người đang bưng y đã gặp khó khăn. Tạ Tinh nghĩ đã đến lúc bản thân cần lên sàn.
Vậy là y đầy phấn khởi và hồ hởi ném rắn hỗ trợ hai người.
Thoth và Alexande nhìn mấy con rắn bị ném văng ra ngoài cửa sổ, duy trì trầm mặc vác người chạy.
Chật vật vượt qua vô số chướng ngại, đạp thẳng cửa tiến vào căn phòng trung tâm của dinh thự.
Xuất hiện trước mặt họ là quang cảnh hồ trong nhà sóng sánh ánh nước. Tán cây trên đầu toả bóng mát, chim chóc cất tiếng hót thánh thót.
Một nam nhân tuấn tú với mái tóc vàng và đôi mắt lam, đường cong cơ bắp xinh đẹp. Hắn ngả người trên trường kỷ. Hai bên có nữ thú nhân thân hình nóng bỏng ăn mặc thiếu vải cầm quạt hoặc bưng trái cây phục vụ.
Cả hai người lẫn thú nhỏ lúc này đều gục ngã, lăn trên đất điên cuồng la hét trong sợ hãi hoảng loạn.
Tạ Tinh giật mình: "Cái QQ gì vậy?" Tên Leo này mạnh đến thế sao?
: "Không ngờ có kẻ xâm nhập lại đủ sức đi được đến đây. Đúng là khiến ta mở mang tầm mắt." Nam nhân tóc vàng đứng dậy đi tới.
: "Đừng tới đây!" Alexande lăn lộn trên đất: "Mặc đồ vào đã bố trẻ!"
Đúng vậy, tên Leo kia hiện tại... Hoàn toàn không có lấy một mảnh vải trên người. Nhưng khác với Tạ Tinh do trường hợp bất đắc dĩ, tên này là...
[ Biếи ŧɦái trong hình hài con người. ]
Tạ Tinh mù nên không nhìn thấy. Vì vậy ở đây y là người duy nhất có đủ tự tin đối diện với Leo mà không chớp mắt.
Tình huống này...
Trước mặt là biếи ŧɦái, bên cạnh có Tạ Tinh.
: "Gyaaaaaaa!!!"
Hai người một thú la hét trong khủng hoảng. Cường độ gấp đôi lúc trước.
_
*Báo động đỏ: Chương sau quăng phúc lợi!