Sáng ngày hôm sau, Tiêu Liêu bị ác mộng doạ tỉnh, bởi vì cậu mơ thấy Lan Loan cầm một đống nút thắt trong tay vẫn luôn đuổi theo cậu, muốn cùng cậu nghiên cứu phục sức hiện đại, cậu bị đuổi đến đường cùng rồi bị doạ tỉnh.
Nghĩ đến việc này, Tiêu Liêu không khỏi đỡ trán cười khổ, hôm qua lăn lộn một buổi trưa, tới tối rồi chú Lan vẫn nhìn mình cùng Cụ bằng ánh mắt nóng bỏng kia, thật là làm người ta không chống đỡ.
Vừa lúc Cụ đi vào, thấy Tiêu Liêu ngồi trên giường hơi thở dài, hỏi “A Kiều, sao vậy?”
“A, không sao, chỉ là vừa mới dậy đầu óc hơi không tỉnh táo.” Tiêu Liêu một bên trả lời một bên mặc quần áo xuống giường.
“À, thúy mễ để ăn hôm nay tôi đã xát ra rồi.” Cụ mở cửa sổ ra, ánh mặt trời tươi sáng vẩy lên người Tiêu Liêu.
“Ừ, vất vả cho anh rồi, Cụ.” Tiêu Liêu mỉm cười cảm tạ Cụ, lúc này ánh mặt trời lóe lên người Tiêu Liêu, thoạt nhìn giống như cậu cũng sáng lên, nụ cười kia cũng tươi tắn tựa như ánh mặt trời.
Hai người đến phòng bếp làm việc, Tiêu Liêu một bên vo thúy mễ vừa nghĩ, thật kỳ lạ, cái này ngoại trừ bề ngoài không giống như gạo kê vậy mà lại mọc ra từ trên cây, còn giống như chuối kết thành một chuỗi dài, một năm từ cuối mùa xuân ra quả đến bắt đầu vào mùa đông, trách không được nơi này đều lấy thứ này làm món chính thứ hai.
Cơm sáng như cũ là thúy mễ, chút thức ăn đơn giản cùng thịt nướng, điều duy nhất làm Tiêu Liêu cảm thấy cơm có chút nuốt không trôi chính là đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm cậu của Lan Loan kia, một bên lại dũng mãnh ăn cơm, làm cậu luôn có ảo giác mình bị bóc ra bỏ vào bụng.
Lan Loan mới vừa cơm nước xong liền nhanh chóng nhảy tới bên cạnh Tiêu Liêu, thô tay thô chân giúp Tiêu Liêu thu dọn, nhìn đến mức Tiêu Liêu cảm thấy cái cục đá dùng làm chén kia sắp bị cậu làm hỏng.
Cha Để cũng có chút không vui khi người của mình đột nhiên thân mật với người khác như vậy, cho dù là Á Chủng cũng không được!
Trước có ánh mắt Lan Loan sáng quắc, sau có chú Để chỉa mũi nhọn vào lưng, cảm giác trước có sói sau có hổ này làm Tiêu Liêu dở khóc dở cười, cực kỳ bất đắc dĩ, cậu còn phát hiện quần áo chú Để đã bị cải tạo thành kiểu áo sơ mi cài cúc ở hiện đại, chỉ là —— khụ khụ, chất liệu mỗi một cái nút thắt, hình dạng thậm chí vẻ ngoài đều không giống nhau.
Vào lúc Tiêu Liêu sắp bị Lan Loan lôi đi tiếp tục đề tài ngày hôm qua, đột nhiên có người tới gõ cửa.
“Rầm rầm rầm! Để, ngươi đâu rồi?” Một thú nhân ở ngoài cửa gọi.
“Đây, chuyện gì?” Để đi qua mở cửa.
Thú nhân đến thăm kia ghé đầu vào nhìn nhìn, sau đó nói: “Tộc trưởng kêu ngươi cùng Cụ mang theo một người gọi là gì, Tiêu gì đó đi tìm hắn, ừ, hẳn là vậy đi.”
Thú nhân chỉ chỉ Tiêu Liêu.
Tiêu Liêu kinh ngạc chỉ vào chính mình, nghĩ thầm: Tộc trưởng nhanh như vậy tìm cậu là có chuyện gì sao?
Để chỉ tự hỏi trong chốc lát, sau đó liền có hiểu một chút.
“Được, ta biết rồi, đợi lát nữa liền cùng Cụ mang theo hắn đi.”
“A, được, vậy ta đi trước.” Thú nhân gật đầu liền rời đi.
Lan Loan tuy rằng có chút không cam lòng, cũng chưa nói gì, chỉ bĩu bĩu môi thoạt nhìn không vui nói với Tiêu Liêu: “Nếu Đại Man tìm ngươi, vậy ngươi liền đi thôi, ta đi tìm bọn Huỳnh.”
“Dạ, ngại quá, không thể cùng ngài nói tiếp chuyện ngày hôm qua.” Tiêu Liêu mặt mang xin lỗi, nội tâm lại là thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao không sao, đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài.” Lan Loan về phòng lấy nút thắt của hắn, liền kéo Tiêu Liêu bước nhanh ra cửa, để lại hai thú nhân đi theo đằng sau.
Không bao lâu bọn họ liền tách ra, Lan Loan vẫy vẫy tay với bọn họ liền chạy vào một ngôi nhà, Để cùng Cụ mang Tiêu Liêu đi tìm tộc trưởng.
Vừa đến nơi Tiêu Liêu đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi.
Thành Man tộc trưởng dáng người cường tráng đứng ở cửa, chỉ huy một đám thú nhân cao lớn ra ra vào vào dọn đồ vật.
“Đây là?” Tiêu Liêu hơi không hiểu.
“À, Tiểu Tiêu tới rồi, vừa lúc, bọn họ sắp dọn xong rồi, chờ lật đổ nhà ở rồi dọn dẹp một chút, là có thể dựa theo phương pháp ngươi nói, xây lại một lần nữa.” Thành Man vắt tay sau lưng nhìn một đám thú nhân đang bận rộn, mỉm cười.
“Hả?” Tiêu Liêu bị Thành Man nói làm trợn tròn mắt, nói thật, cậu chưa thấy qua tộc trưởng nào làm việc sấm rền gió cuốn như này, hôm qua vừa nói xong, hôm nay người ta cũng đã bắt đầu rồi, hiệu suất này thật là làm người ta trợn mắt há hốc mồm.
“Thứ tốt cần dũng cảm làm thử, do dự không có gì hay.” Thành Man sờ sờ đầu Tiêu Liêu, “Con à, vất vả cháu chỉ đạo bọn họ làm như thế nào.”
“Để, người trong đội săn thú ta gọi một ít đến hỗ trợ, ngươi sắp xếp lại một chút.” Hắn nói với Để một câu, sau đó liền rời đi.
Lưu lại Tiêu Liêu tại chỗ biểu tình vi diệu, Cụ đi theo bên cạnh mới vừa thò tay tới chuẩn bị an ủi cậu, lại bị giọng nói vang rung trời của Thành Man kêu đi.
“Cụ! Ngươi cũng lại đây hỗ trợ!”
Tiêu Liêu chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Cụ đi xa dở khóc dở cười.
“Làm ngươi thấy bất đắc dĩ phải không?”
Một thanh âm ôn hòa vang lên, Tiêu Liêu vội vàng xoay người nhìn qua, vội nói: “A không, cũng không phải vậy……”
Người tới đúng là chú Cụ mà khi cậu vừa đến bộ lạc đã gặp, Liễu Phong.
“Ngươi đừng gấp, gia hỏa kia đúng là làm người ta thấy thật không biết làm sao, mỗi lần đều ra quyết định nhanh như vậy, làm như là ta đang xúi giục hắn, thật là….” Liễu Phong ngoài miệng oán giận, chỉ là trong mắt lộ ra thần sắc ôn nhu.
“Ha ha……” Tiêu Liêu cười gượng hai tiếng, quả nhiên là quân sư sau lưng tộc trưởng, sau đó hỏi: “Sao chú lại tới đây?”
“Tên kia làm chuyện lớn như vậy, ta cũng phải đến xem.” Liễu Phong không chớp mắt nhìn Thành Man tộc trưởng đang đứng uy thế mười phần chỉ điểm các thú nhân làm.
Tiêu Liêu không rõ lắm tự tại cười cười, không nói nữa, ngược lại tự hỏi nên làm nền như thế nào.
Lúc Liễu Phong phục hồi tinh thần nhìn qua Tiêu Liêu, phát hiện cậu đã rơi vào trầm tư, vì thế không nói gì nữa nhẹ nhàng đi, thời điểm đi ngang qua Tiêu Liêu, trong lòng lặng lẽ nghĩ: Hài tử ngoan, đừng làm ta thất vọng.
Tiêu Liêu tự hỏi một lát, liền bẻ một nhánh cây từ cái cây bên người, vẽ lên mặt đất, trộn lẫn một chút công trường thi công cậu đã gặp qua ở hiện đại, việc làm nền như nào dần hình thành trong đáy lòng.
Sau đó cậu ném nhánh cây trong tay xuống, thở sâu một hơi, mới vừa ngẩng đầu liền thấy một khuôn mặt dán rất gần mặt mình, dọa cậu a một tiếng, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
“Ơ? Ta đáng sợ như vậy sao?” Lan Loan khó hiểu nghiêng nghiêng đầu.
Thấy rõ là Lan Loan, Tiêu Liêu thở dài thật sâu, thầm nghĩ: Ngài không đáng sợ, nhưng mà ngài đột nhiên nhảy ra như này, ta cũng không chịu nổi ngài hù dọa.
“Chú Lan tới đây để tìm chú Để sao?”
“Ừm.” Lan Loan lắc đầu: “Đại thạch đầu đi huấn luyện nhóm tiểu tử kỹ thuật đi săn, ta tới tìm ngươi.”
“Tìm cháu?” Tiêu Liêu chỉ chính mình.
“Ừ!” Lan Loan gật đầu thật mạnh.
A —— quả nhiên vẫn trốn không thoát sao, Tiêu Liêu chua xót nghĩ.
“Ta đưa nút thắt cho bọn họ nhìn, bọn họ vậy mà không có phản ứng gì, ta không phải nhàm chán sao, liền ôm hài tử Huỳnh tới tìm ngươi, ngươi xem! Có đáng yêu không!” Lan Loan giơ tiểu tử mà nãy giờ Tiêu Liêu không để ý lên, cười như là bắt được đứa trẻ ưa thích.
“Ô ô ——” Tiểu gia hỏa nghẹn ngào hai tiếng, thân hình tròn vo ngắn ngủn giật giật, thành công bắt được ánh mắt Tiêu Liêu.
Trời ạ! Là chó con! Thật đáng yêu! Tiêu Liêu hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chó con kia, cả mặt kinh hỉ, sau đó dùng mang theo ánh mắt khát vọng nhìn về phía Lan Loan.
“Ha ha, cho ngươi ôm một cái.” Lan Loan cười đem tiểu gia hỏa nhét vào trong tay Tiêu Liêu.
Tiêu Liêu mặt kinh hỉ tiếp nhận, cẩn thận ôm vào ngực.
Chó con lông màu xám, hơi trắng, lông tơ mềm nhũn như nhung, sờ lên vô cùng mềm mại thoải mái, thân hình nhỏ tròn trịa chắc nịch đáng yêu, chân ngắn ngủn cùng móng vuốt nhỏ đều là thịt mềm, đệm thịt dưới móng vuốt hồng hồng lại non mềm, cái đuôi nhỏ buông thõng sau lưng cơ hồ bị che mất.
Đầu tròn tròn, lỗ tai nhỏ mềm oặt, đôi mắt nhỏ đen bóng ngập nước, lộ ra cảm giác ngây thơ, bộ dáng nhỏ hơi bất an càng làm trong lòng Tiêu Liêu tràn ngập thương tiếc, ai da, quá manh!
“Tiểu gia hỏa, chào con.” Tiêu Liêu áp chế kích động trong nội tâm, tay nhẹ nhàng vuốt lông trên thân hình béo mập, một cái tay khác nhẹ nhàng cào cào cằm nó.
Dần dần, tiểu tử bất an từ từ bình tĩnh, thoải mái hưởng thụ Tiêu Liêu vuốt ve chải lông và cào cằm, còn phát ra tiếng ngâm khẽ hài lòng, bụng nhỏ phình phình, một cái đuôi nhỏ lúc la lúc lắc, làm Lan Loan cùng Tiêu Liêu nhìn đều buồn cười.
“Vật nhỏ này vậy mà rất thích ngươi, nhớ hồi trước ta ở cùng cọ xát với nó vài ngày mới chịu cho ôm, không ngờ lần đầu tiên ngươi ôm, nó đã đồng ý.” Lan Loan ra vẻ hung ác dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt đầu nhỏ của nó, nói: “Hừ, vật nhỏ không có lương tâm.”
Sau đó bọn họ liền thấy được tiểu gia hỏa giơ giơ chân bé lên đầu, còn phát ra tiếng rầm rì nho nhỏ, tựa hồ đang bất mãn lời nói cùng hành động của Lan Loan
“Khục, ha ha ha ha.” Hai người cùng nhau cười, vật nhỏ này quá đáng yêu.
Thời điểm hai người đang chơi đùa vui vẻ cùng tiểu tử, Thành Man đã đi tới.
“Ôi! Đây là nhãi con nhà Huỳnh sao?” Thành Man ngồi xổm xuống cũng dùng bàn tay thô ráp sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, kết quả bị nó cực kỳ bất mãn, mở cái miệng nhỏ nhắn còn chưa có cái răng nào, hung hăng muốn cắn cái người chọc đầu nó.
“Ha ha ha ha, tiểu tử này thật dữ dằn.” Thành Man cười thoải mái.
Tiêu Liêu cùng Lan Loan cũng cười, chỉ có tiểu gia hỏa kia còn ở hung hăn hướng Thành Man non nớt kêu to.
“Đại Man tay ngươi sức lực lớn như vậy, hắn đều bị ngươi sờ muốn lộn nhào, làm sao lại không tức giận.” Lan Loan trêu chọc Thành Man một câu, sau đó hỏi: “Ngươi lại đây làm gì?”
“Ta tới tìm Tiểu Liêu.”
“Tìm cháu?” Tiêu Liêu sửng sốt một lát, nhưng lập tức liền hiểu rõ, “Đã chuẩn bị xong rồi sao?”
“Đúng vậy, chỉ chưa hủy nhà đi, cho nên muốn để cháu đi nhìn xem.” Thành Man gật đầu.
“A, chúng ta liền đi qua.” Tiêu Liêu vội vàng đứng lên.
Sau đó ba người bọn họ liền tới nhà ở đã trống vắng, nóc nhà đã bị tháo.
Tiêu Liêu ôm tiểu gia hỏa suy tư một chút, nhờ Thành Man tìm người đem nhà ở dựa theo bố cục đã đánh dấu trên mặt đất làm ra, sau khi xác định hình dạng nền, liền nói cho Thành Man có thể phá đi.
Thành Man kêu bọn họ trốn xa một chút, Tiêu Liêu tưởng sợ nhà bị phá đi sẽ tổn thương đến họ, liền đi theo Lan Loan lại về dưới gốc cây vừa nãy, sau đó liền thấy được một màn chấn động.
Các thú nhân vừa dọn đồ sôi nổi hóa thành hình thú, hổ báo gấu sói, ưng hạc khỉ xà, tất cả động vật đông đảo chủng loại, cực kỳ đồ sộ, càng làm cậu khiếp sợ chính là hình thú của Thành Man, đó là một con voi thật lớn!
Các loại thú nhân ở đó nhìn liền có vẻ nhỏ xinh, sau đó được voi dẫn dắt sôi nổi lên, vài lần liền phá xong cả ngôi nhà, sau đó một bộ phận biến thành hình người, giúp các hình thú kéo đá lớn cùng cành cây đi.
Trong đó có một hình thú khổng lồ cường tráng, còn lộ ra hơi thở dũng mãnh con báo cực kỳ bắt mắt, Tiêu Liêu liếc một cái liền nhận ra đó là Cụ.