Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 33: Làm bàn viết chữ cho bọn nhỏ!



Sau bữa tối, Để cha không nói một lời bế Lan Loan vừa ăn no đi, chờ Lan Loan phản ứng lại thì bọn hắn đã ra khỏi cửa.

“Này! Ngươi phát điên cái gì thế.” Lan Loan hung dữ đánh hắn hai cái.

Nhưng Để cha cũng không để ý chỉ bình tĩnh nói, “Ta mệt, muốn ngủ.”

A ha ha, Tiêu Liêu và Cụ nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người cười gượng, “Tình cảm của chú Lan và chú Để thật tốt, ha ha ha.”

Thấy vẻ mặt Tiêu Liêu không tự nhiên, Cụ cố ý giữ vẻ mặt bình thản, ngữ khí thấy nhiều nên không trách nói, “À, đúng thế, quan hệ của cha mẹ vẫn luôn tốt như vậy.”

Ừm, cái lão dê già kia ngày nào cũng tìm đủ loại lý do đủ mọi chuyện bế a ba đi ngủ, chậc, thật là lão gia không có nghị lực. Nội tâm Cụ khinh bỉ đối với hành vi của lão cha nhà mình.

Nghe lời này của Cụ, Tiêu Liêu không nói tiếp tránh tìm phiền phức cho chính mình, yên lặng nghiêm túc rửa sạch chén đũa.

Chờ đến giờ đi ngủ, Tiêu Liêu cực kỳ chủ động rúc mình trong cái bụng của Cụ, đầu gối lên chi trước của hắn, mỗi tay đều nắm lấy cái bụng đầy lông của Cụ, tùy ý những sợi lông mềm mại lộ ra khỏi khe hở giữa những ngón tay, ngay cả chân cũng bị đám lông che kín.

Rõ ràng hiện tại là mùa hè, tuy rằng buổi tối hơi mát mẻ, nhưng chút ít mát mẻ kia cũng không thấm vào đâu, chỉ là Tiêu Liêu không cảm thấy nóng như vậy, cứ vậy mà vùi mình trong mớ da lông với tính năng giữ ấm cực tốt, Cụ hơi lo liệu Tiêu Liêu có tự làm ngạt chết chính mình hay không.

Ngay trước khi Cụ mở miệng, vẻ mặt Tiêu Liêu thoải mái dán lên lồng ngực dày rộng với nhịp tim đập mạnh của hắn, Tiêu Liêu nhẹ nhàng nói: “Cụ, cảm ơn anh.”

“Ừ.” Cụ chỉ đáp một câu, liền dùng ánh mắt nặng nề nhìn khuôn mặt đã ngủ của Tiêu Liêu, nhìn một lát mới gục đầu xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, khi bọn họ giải quyết xong bữa sáng và đang thu dọn phòng bếp, Tiêu Liêu liền nghe thấy giọng nói của đám nhóc đang gọi hắn.

“Anh Tiêu! Anh Tiêu!”

“Đây đây!” Tiêu Liêu vội lau khô tay rồi đi ra ngoài.

Sau đó đám nhóc còn nhiệt tình hơn trước vây quanh Tiêu Liêu.

Trên mặt của mấy vị phụ huynh khi nhìn thấy cảnh tượng này thực vui vẻ, nhưng lời nói ra lại không vui như vậy.

“Mấy đứa nhỏ khi về nhà đều nói với các ngươi rồi sao?” Ngữ khí Vũ Thiến có chút nghiến răng nghiến lợi.

“A, con của ta ấy, chưa tới nhà đã nói cho ta rồi.” Giọng nói Trùng Anh không hề vui mấy dễ chịu.

“Con của ta, nó đợi đến lúc ngủ mới nhỏ giọng nói cho ta và cha nó biết.” Tố Diệp dịu dàng cười với nhóc con nhà mình rồi mới nói.

“Không khác lắm, ta và vị kia nhà ta còn suy nghĩ chuyện này tới tận nửa đêm.” Biểu tình Văn bình thản, nhưng ánh mắt nàng lại không nói như vậy.

“Nghe nói người nhà bọn hắn đêm qua còn tới tìm Tiêu Liêu, muốn Tiêu Liêu phải xin lỗi con hắn, xùy.” Lỗ mũi Trùng Anh phì ra tiếng khinh thường.

“Đúng vậy, thế mà lại làm tiểu Loan Loan tức giận, nhưng mà theo hắn nói hình như Tiêu Liêu hôm qua nổi bão thì phải.” Tố Diệp vẫn là biểu tình cười tủm tỉm như cũ.

“Ừ, nghe bảo Tiêu Liêu nói chuyện cực kỳ lợi hại, làm cho thú nhân kia biến trở về thú hình rồi muốn trút giận lên Tiêu Liêu.” Nói tới đây, ngữ khí của Văn có chút không được rồi.

“A, cũng không sợ mất mặt.” Vũ Thiến mỉa mai. “Cuối cùng vẫn là Cụ dọa bọn hắn chạy mất.”

“Trước kia ta có nghe nói về nhà đó, vẫn luôn tránh bọn hắn nên không có xảy ra nhiều chuyện vậy, không nghĩ tới cuối cùng vẫn không tránh thoát được, còn may có Tiêu Liêu, nếu là con ta chịu lỗ như vậy, ta sớm đã bảo Hành Ca và A Cách còn có Vân Hòa đi dạy dỗ cả nhà hắn nên làm người như thế nào rồi!” Biểu tình Trùng Anh không hề dịu dàng, mà hung dữ như một mẫu thú bảo vệ con mình bị chọc giận.

Thật ra ta cũng không ngại dạy bọn hắn cách nuôi con đâu, tuy rằng khả năng của ta không bằng Tiêu Liêu, nhưng tuyệt đối vẫn tốt hơn so với bọn hắn.” Văn cười lạnh một tiếng.

Cho nên nói, bọn họ có thể trở thành bạn tốt của Lan Loan, đã định sẵn là không có ai hiền lành lương thiện cả.

Vì thế mấy vị phụ huynh tức giận trong lòng trong đêm qua đã ăn ý dặn dò thú nhân nhà mình, âm thầm gây phiền phức cho nhà kia, có thể dự đoán được sắp tới người nhà kia sẽ có một đoạn thời gian không được yên ổn, khẳng định sẽ sống không thoải mái, đây là báo ứng.

Lúc bọn hắn yên lặng quan sát tiểu thú nhân nhà mình, phát hiện bọn chúng không có chịu ảnh hưởng từ việc hôm qua, mới yên tâm rời đi.

Lại nhìn bên này, Tiêu Liêu thương lượng xong với đám nhóc, bọn họ sẽ cùng đi tìm người giúp làm bàn cát, vì thế Tiêu Liêu về phòng cầm lấy răng thú Cụ để lại cho cậu liền dẫn đám nhóc ra ngoài, dưới sự “chỉ đạo” nhiệt tình của bọn nhỏ rất nhanh bọn họ đã đến nơi trong vòng một giờ.

Tiêu Liêu nhìn cánh cửa trước mắt, theo như đám nhóc nghe người lớn nói chuyện, một nhà thú nhân này là thợ mộc duy nhất trong bộ lạc.

Tiêu Liêu lấy hết can đảm gõ cửa, hô: “Cho hỏi có người ở nhà không?”

Sau đó đám nhóc cũng học Tiêu Liêu, dùng tay nhỏ gõ cửa, hét lớn: “Xin hỏi có ai ở nhà không!!!”

Một lúc sau liền có người ra mở cửa, đó là một giống cái lớn tuổi, nàng nhìn Tiêu Liêu và đám nhóc, hòa ái hỏi Tiểu Liêu, “Làm sao vậy?”

“Ồ, thì ra là như vậy...” Tiêu Liêu giải thích rõ ràng lý do tới đây một lần, cuối cùng nói: “... Nghe bọn chúng nói tay nghề của nhà ngài rất tốt, cho nên muốn nhờ ngài giúp một tay.”

Tiêu Liêu chỉ chỉ đám nhóc bên người, bọn nhỏ vẻ mặt vui mừng hớn hở nói với với giống cái lớn tuổi.

trẻ con xung quanh, bọn trẻ con hớn hở mở miệng với bà lão.

“Ha ha, vậy thì dễ nói rồi, vào đi.” Giống cái lớn tuổi cười rồi tránh người ra, để Tiêu Liêu và đám nhóc vào sân.

Sau khi vào sân, Tiêu Liêu nhìn thấy một thú nhân cởi trẩn đang nghiêm túc bào gỗ, đám nhóc kinh ngạc nhìn mộc hoa* do thú nhân bào ra.

*mộc hoa: từng lát gỗ mỏng được bào ra (tạm thời chưa biết thay bằng từ gì nên để tạm)

“Đó là con trai của ta, ngươi đi nói với hắn đi, để hắn làm cho ngươi.” Giống cái lớn tuổi chỉ vào thú nhân kia, sau đó rời đi.

Tiêu Liêu gật đầu, cảm ơn bà một tiếng xong liền bị đám nhóc gấp không chờ nổi kéo đến bên cạnh thú nhân kia, đám nhóc dùng thân mình nho nhỏ ngồi xổm thành một vòng tròn, mắt ngạc nhiên nhìn mộc hoa được bào ra từng lớp một, còn dùng tay nhỏ nhặt mộc hoa rơi xuống đất đặt vào lòng bàn tay rồi cất giọng non nớt thảo luận với tiểu đồng bọn bên người.

Thú nhân kia thấy vậy mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Tiêu Liêu đứng một bên nói: “Bọn nhỏ thật đáng yêu, rất giống con ta, các ngươi muốn làm cái gì nhỉ?”

“À.” Tiêu Liêu đơn giản miêu tả một chút đồ vật cậu muốn cho thú nhân.

“Như vậy à, cái này đơn giản, rất nhanh liền xong hết.” Thú nhân gật đầu, “Nếu như các ngươi không vội thì ở chỗ này chờ một lát.”

“A, được, chúng ta có thể chờ.”

Thú nhân chọn ra một vài tấm ván gỗ thích hợp từ đống gỗ chất đống bên cạnh, Tiêu Liêu bảo bọn nhỏ chọn miếng gỗ chúng thích, sau khi chọn xong, thú nhân bắt đầu đánh bóng rồi làm dựa theo yêu cầu của Tiêu Liêu.

Nơi này tuy rằng cũng có đồ sắt nhưng đều rất quý, chất lượng đồ sắt bình thường cũng không tốt lắm, nhưng công cụ bằng ở chỗ thú nhân thợ mộc này có thể nhìn ra được chất lượng không tồi.

Với một người thợ thủ công mà nói thì công cụ tốt rất quan trọng, thủ pháp chế tác đồ vật của thú nhân này cũng rất quen thuộc, cho nên Tiêu Liêu cảm thấy tay nghề thú nhân này có thế thật sự không tệ lắm.

Đám nhóc đều biết đây là thứ được làm cho mình, cho nên đều vây quanh thú nhân kia, ngồi xổm thành một hình tròn nhỏ, dùng tay đỡ cằm nghiêm túc nhìn, cái đuôi và cánh sau lưng chúng còn vui vẻ lắc lắc mỗi khi phát hiện có chụt vụn gỗ xinh đẹp rơi xuống, sau đó nhặt vụn gỗ lên cùng thưởng thức thảo luận với mấy đứa khác.

Thứ này dễ làm, thú nhân thợ mộc thuần thục không dùng nhiều thời gian đã làm ra sản phẩm thô sơ đơn giản, sau đó lấy công cụ khác tới đánh bóng nó, xét đến là làm cho bọn nhỏ, thời điểm hắn đánh bóng dùng hết tâm trí mình, đánh bóng thứ đồ kia đến khi không còn tí thô ráp có thể tạo ra vết thương nào.

Vì vậy, bốn tấm gỗ đơn giản có tay cầm đã được làm xong, hắn lau mồ hôi trên trán, liền nghe được giọng nói ngượng ngùng của Tiêu Liêu: “Cái kia, đại ca à ngươi có thể giúp ta khắc hoa văn và chữ ở đáy không, rất đơn giản, không hề phiền chút nào đâu.”

Tiêu Liêu dứt lời liền nhặt lên từ dưới đất một cục đất cứng, vẽ một nét bút đơn giản cạnh chữ “Đa”, Đa Đa nhìn thấy thì kinh ngạc hô lên: “Là thỏ con! Một con thỏ đáng yêu!”

“Đúng rồi.” Hổ con nhìn cái bàn cũng nói với Tiêu Liêu: “Anh Tiêu, Thái Thái cũng muốn! Thái Thái cũng muốn.”

Tiêu Liêu cười hiểu rõ rồi vẽ một con hổ đơn giản mộc mạc trên bàn cát, sau đó dưới yêu cầu của chim ưng nhỏ và hươu sao nhỏ cũng vẽ luôn một con chim ưng và một con nai nhỏ, bên cạnh là một chữ trong tên của bọn nhỏ.

“Không khó, hơn nữa còn rất đáng yêu, nếu bọn nhỏ thích như vậy, ta liền khắc cho ngươi vậy.” Thú nhân vẫn luôn nhìn đột nhiên lên tiếng.

“Vậy cảm tạ.”

“Không có việc gì, thuận tay mà thôi.” Thú nhân không để ý xua tay, liền cẩn thận khắc hoa văn lên bàn cát.

Không thể không nói, tay nghề của thú nhân này là số một, hoa văn hắn khắc ra hoàn toàn giống với hoa văn mà Tiêu Liêu đã vẽ, thú nhân lại đánh bóng hoa văn vừa khắc một chút, mới đưa cho đám nhỏ đã gấp không chờ nổi.

Nhìn đám nhóc vui vẻ cầm bàn gỗ có khắc hoa văn và tên của mình, thú nhân và Tiêu Liêu đều không nhịn được cười.

“Ngươi muốn thứ này làm gì? Cho trẻ con chơi sao?” Thú nhân đột nhiên nghi hoặc hỏi.

“Không phải để cho bọn nhỏ chơi, mà là để học.” Tiêu Liêu lắc đầu.

“Học tập?”

“Ừ, đổ cát đã được rửa sạch và phơi nắng vào bên trong, liền có thể dùng để dạy chúng viết chữ.”

“Thì ra là như vậy.” Thú nhân chợt hiểu ra, “Ngươi dạy bọn hắn sao? Những đứa nhỏ này nhìn không giống con của ngươi.”

“Ừ, bọn nhỏ thực sự không phải là con ta, là cha mẹ chúng nhờ ta trông nom và dạy dỗ giúp họ.” Sau đó Tiêu Liêu kể lại quá trình mình dạy dỗ đám nhóc này cho thú nhân nghe.

“Có thật không?” Thú nhân hơi không tin đám nhóc nhỏ như vậy có thể học được những thứ cậu dạy, tuy rằng nó xác thực rất đơn giản.

“Tuấn Tuấn, lại đây.” Tiêu Liêu vẫy vẫy tay với hắn.

Hươu sao nhỏ được gọi tên ngốc manh đi tới.

Tiêu Liêu sờ đầu nhỏ của cậu, nói: “Kiến thức anh dạy em trước đó còn nhớ không?”

“Nhớ rõ.” Hươu sao nhỏ gật đầu, trong mắt lộ ra nghi hoặc.

“Vậy em có thể biểu diễn cho các chú xem một chút không?”

“Được!” Bạn nhỏ Tuấn Lộ trả lời xong, lập tức ôm cái bàn gỗ nhỏ ngồi xổm xuống, dùng thanh gỗ nhặt được trên mặt đất viết một chữ, đồng thời còn bẻ gãy thanh gỗ thành mảnh nhỏ, biểu diễn đếm số.

Thú nhân nhìn thấy thì ngạc nhiên, mà những đứa nhỏ khác nhìn thấy cảnh này cũng sôi nổi chen qua biểu diễn thể hiện chính mình cũng làm được.