Tiêu Liêu nghe Cụ nói xong, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, sau khi chào hỏi xong đám người Tố Diệp đang chuẩn bị rời đi, khi định thần lại, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
Cha của Miên Miên là Trang Tử nhìn Cụ với ánh mắt có chút địch ý, bầu không khí giữa hai người hình như có chút ý tứ giương cung bạt kiếm, tình huống này là như nào? Tiêu Liêu chỉ cảm thấy chính mình có điểm hòa thượng cao quá không sờ thấy đầu*.
* hòa thượng cao quá không sờ thấy đầu: không hiểu được tình huống.
Nhưng không đợi cậu nghĩ thêm điều gì, Miên Miên đã vui vẻ chạy tới, nhào vào Trang Tử.
“Cha!” Thanh âm mềm mại gọi đến tâm can Trang Tử mềm xèo xèo, liên tục đáp lại.
Nhìn một màn này, Cụ đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo mơ hồ, Tiêu Liêu nghe thấy kỳ quái, đây là làm sao vậy?
Mà Trang Tử ở bên này đã giao lưu tình cảm cha con với tiểu á thú bảo bối của hắn xong, ôm Miên Miên đứng lên, cười hàm hậu với Tiêu Liêu: “Tiểu Tiêu, vị này chính là Cụ đi.”
Đừng nhìn bộ dáng lúc này của Trang Tử cười đến thành thật hàm hậu, những gì hắn nói lại dễ dàng khiến nội tâm Cụ nổi lửa cao tới ba thước rồi.
Quả nhiên không có ý tốt, cùng sống trong bộ lạc cách nhà ta không xa, số lần gặp qua hắn cũng không ít, hiện tại lại giả vờ không quen biết ta? A! Cụ thầm cười lạnh.
“À, đúng đúng đúng, hắn là Cụ. Cụ, các ngươi hình như không quen nhau, để tôi giới thiệu với anh một chút, vị này là cha Miên Miên, hắn kêu Trang Tử, tôi gọi hắn là Trang đại ca.” Tiêu Liêu chỉ vào Trang Tử giới thiệu với Cụ, sau đó lại chị nãi nãi Miên Miên, “Bà ấy là nãi nãi Miên Miên, mấy ngày tiếp theo, bà ấy sẽ cùng Miên Miên tới nhà chúng ta.”
“Nhà họ chỉ có một tiểu á thú, nghĩ bé đi theo tôi lại hơi không yên tâm, cho nên nãi nãi bé trước đi theo chúng tôi xem thử.” Tiêu Liêu nhỏ giọng kể cho Cụ sao lại thế này.
Nhưng Cụ hình như lại không chú ý nghe, bởi vì Cụ nghe được ba chữ “nhà chúng ta” nên trong lòng không nhịn được khoe khoang một chút, dùng ánh mắt đắc ý nhìn Trang Tử ôm Miên Miên, nhận được ánh mắt rõ ràng không vui vẻ của hắn, Cụ càng vui vẻ hơn.
Hắn mở miệng nói: “A Tiêu, ta biết hắn, hai nhà chúng ta vốn cách không xa, hơn nữa hắn là số ít thú nhân đơn độc có tiểu á thú trong bộ lạc, nhà chúng ta bình thường cũng hay tìm hắn, nghe nói tiểu á thú là giống cái của hắn sinh cho, đáng tiếc… ôi!”
Tiêu Liêu nhìn tiểu Miên Miên, ánh mắt dần dần xuất hiện chút cô đơn bởi vì Cụ nhắc tới mẫu người mẹ chết sớm của mình, cậu tức tới nỗi dùng sức thụi một cú vào bụng Cụ, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Câm miệng! Đừng có nhắc lại, không nhìn thấy tiểu Miên Miên không vui à? Sao hôm nay anh nói nhiều thế làm gì, còn nữa, buổi tối tôi làm đồ ăn ngon sẽ không cho anh ăn! Bỏ đói anh!”
Cụ nghe xong liền biết Tiêu Liêu thật sự tức giận, trong lòng thấp thỏm rồi lại không nhịn được toát ra một ít cảm xúc vui vẻ, tuy trong lòng không vui, nhưng vẫn làm vẻ mặt chân thành nhận sai, lời nói ngoài miệng cũng vô cùng xúc động, cầu xin sự khoan dung nói: “Thực xin lỗi, xin lỗi, là tôi nói sai, A Tiêu, cậu đừng tức giận, đừng tức giận, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
“Hừ! Lần sau chú ý một chút, đặc biệt ở trước mặt trẻ con, anh phải biết rằng, bọn chúng rất nhạy cảm, lỡ như bị thương tâm bởi mấy lời này thì sao! Buồn bực thì làm sao! Anh đi dỗ sao? Anh dỗ được sao? Đến lúc đó người ta tới gây rắc rối, anh muốn giải quyết như thế nào? Đồ ngốc!” Tiêu Liêu thực sự có chút tức giận, nhưng cũng thực sự lo lắng cho Cụ.
Hắn sao lại làm trò trước mặt con người ta vậy, lại đi nhắc lại những chuyện không vui trong quá khứ, thật là một con mèo lớn xác, có đầu óc đơn giản a.
A Tiêu? Hành động thật thân mật a!
Trang Tử ôm Miên Miên ở đối diện, thấy sự tương tác thân mật giữa hai người họ, hắn cảm thấy hơi mất mát và không cam lòng, hắn cố ý đi hỏi thăm, trực tiếp tìm Lan Loan nói bóng gió để hỏi ra, còn có hỏi người khác.
Biết được Tiêu Liêu thực ra là tạm thời ở nhờ nhà họ, hơn nữa cũng không có ý định kết hợp với Cụ, mặc dù người khác cũng không xác định chuyện này, nhưng nếu bọn họ đã ở bên nhau rồi thì sao?
Nhưng chỉ cần chuyện giữa bọn họ còn chưa bị công khai, hắn vẫn còn có cơ hội, có một số việc chỉ có cố gắng mới có thể biết được kết quả mình muốn, nếu như thành công thì sao?
Trang Tử tự động viên mình không được bỏ cuộc, bởi vì có thể nhận ra Tiêu Liêu thực thích đứa trẻ nhà bọn hắn, hơn nữa hắn tự tin điều kiện của mình không thua với Cụ, huống chi Cụ vẫn là loài thoái hóa, mà hắn trước đó hắn đã kết làm bạn lữ cùng một giống cái, càng chứng minh được điều kiện của hắn, nghĩ đến đây tự tin trong lòng hắn lại tăng thêm một ít.
Khi Trang Tử đắm chìm vào thế giới của mình, đột nhiên nghe được giọng Tiêu Liêu, trong thanh âm của cậu mang ý tứ xin lỗi, “Cái kia, rất xin lỗi, tên gia hỏa Cụ này không giỏi nói chuyện, kỳ thật con người vẫn khá tốt, ta hy vọng các ngươi không để ý lời nói của hắn.”
Trang Tử hồi phục tinh thần, vội nói: “Không sao, không sao, hắn còn trẻ, chưa nuôi con bao giờ, lại không cẩn thận chu đáo như Tiểu Tiêu, không biết nên làm thế nào để nói chuyện với trẻ con, ta cũng là có Miên Miên rồi mới biết nên chăm sóc trẻ con như thế nào.”
Nghe được lời này, trên gương mặt con báo của Cụ tỏ vẻ thảo mai ngoài cười nhưng trong không cười, lời nói tràn đầy sự chân thành: “Đúng vậy, thực xấu hổ quá, ta chưa từng kết bạn lữ, lại càng không có con, cho nên khó tránh khỏi sẽ có chút sơ suất và thiếu hiểu biết trong phương diện này, lần sau ta sẽ chú ý.”
Sau đó không để Trang Tử mở miệng, Cụ liền chủ động đi tới trước mặt Miên Miên, ngữ khí dịu dàng mở miệng nói: “Lần này anh nói sai rồi, em có thể tha thứ cho anh vô ý phạm sai lầm sao?”
Mặc dù tiểu Miên Miên không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai người lớn, nhưng rõ ràng bé rất quan tâm đến việc luôn duy trì thú hình của Cụ, vì vậy vươn tay nhỏ bé túm lấy cọng râu dài của Cụ.
Mà Cụ cũng không nhúc nhích, tùy ý tiểu á thú kia tò mò túm lại chòm râu của hắn, kéo mặt hắn, làm một khuôn mặt báo dũng mãnh bị kéo tới biến dạng, nhìn qua có hơi dữ tợn, nhưng tiểu á thú lại rất vui vẻ cười với Cụ.
Cứ như vậy túm lấy rồi buông ra, túm lấy rồi buông ra chơi một lát, khi cái tay nhỏ kia rời đi khỏi chòm râu của hắn, vậy mà còn kéo rớt một cọng râu của Cụ.
Tiểu á thú ngơ ngác nhìn chòm râu dài cầm trong tay, sau đó lại liếc nhìn Cụ, hiển nhiên có chút không biết làm sao.
Lúc này Trang Tử nhìn thấy tiểu á thú nhà mình nhổ đứt râu của người ta, cũng sửng sốt một chút không biết nên nói như thế nào, bầu không khí có chút xấu hổ.
Mắt thấy tiểu á thú không biết nên làm gì sắp nhăn mặt tủi thân tự trách, Cụ rất nhanh miệng, dùng ngữ khí nghịch ngợm mà Tiêu liêu chưng từng nghe qua nói, “A! Cuối cùng cũng rơi xuống rồi, cám ơn nha cậu bạn nhỏ, thật ra thì nó luôn khiến anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà mỗi lần anh muốn nhổ nó đi lại không tìm thấy nó, lần này thế mà em lại nhổ được nó rồi, em giúp anh nhiều lắm á.”
Cụ sờ đầu Miên Miên, khuôn mặt báo uy mãnh lộ ra biểu tình ôn nhu, lỗ tai nhỏ tròn tròn còn cố ý run run, thu hút sự chú ý của tiểu Miên Miên.
Sau đó tiểu Miên Miên quả nhiên không ngừng nhìn chằm chằm vào lỗ tai của Cụ, trên tay còn cầm cọng râu bị đứt.
Đối với việc tiểu á thú nhà mình mắt cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm một thú nhân độc thân lớn tuổi, Trang Tử bày tỏ trong lòng rất khó chịu.
Mà thấy được Trang Tử lộ rõ vẻ không vui, Cụ còn cố ý để lộ cái đuôi đằng sau ra, duỗi cái đuôi to đầy lông xù xù ra trước mặt Tiểu Miên Miên, nghịch ngợm dùng đầu đuôi quét tới quét lui trên chóp mũi bé, chọc tiểu á thú mặt đầy tươi cười bắt lấy cái đuôi to kia, giống như thực thích mà vuốt ve, còn giúp hắn chải vuốt mấy sợi lông rụng.
Bộ dáng yêu thích của tiểu á thú nhưng lại khiến Trang Tử chịu đả kích rất lớn, bởi vì thân là một thú nhân sở hữu thú hình là một con gấu nâu, nghĩa là đã định sẵn không có cái đuôi to lông xù xù như Cụ, hơn nữa lỗ tai hắn tuy cũng ngắn ngủn tròn tròn cực kỳ linh hoạt, chính là tiểu Miên Miên là con hắn, từ nhỏ đến lớn, đã sớm mất hứng thú với lỗ tai hắn rồi.
Cho nên so sánh từng thứ một, trên người Trang Tử chẳng có chỗ nào có thể hấp dẫn tiểu Miên Miên bằng Cụ cả. Nghĩ vậy, không khỏi khiến Trang Tử xuất hiện chút cảm xúc buồn bực, càng nghĩ càng buồn bực, hắn cảm thấy chính mình có chút xui xẻo, hình như vẫn luôn chịu thiệt?
Có điều Cụ là một thú nhân biết rõ cái gọi là thấy có chuyển biến tốt liền thôi, không đi trêu chọc Trang Tử quá mức, chỉ là cuối cùng lúc bọn hắn rời đi, hắn cố ý đặt cánh tay mình lên vai Tiêu Liêu, tạo ra cảm giác Tiêu Liêu thân mật dựa vào lồng ngực hắn.
Gương mặt của con báo thể hiện vẻ giản dị, hàm hậu dịu ngoan từ biệt bọn họ, thế mà lại nhận được sự ưu ái của tiểu á thú, tiểu Miên Miên ghé vào trên vai cha bé, vui mừng lộ ra cái răng trắng hướng Cụ vẫy tay.
Cụ thấy cảnh này, trong lòng lại càng thoải mái và đắc ý, trên khuôn mặt con báo, chỗ khóe mắt cùng đuôi lông mày đều tràn đầy vui sướng.
Tiêu Liêu thấy vậy nhướng mày, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huých hắn, tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế, khiến anh vui vẻ như vậy.”
“Không có gì, chỉ là lần đầu tiên chiếm được yêu thích của tiểu á thú, trong lòng có chút không khống chế được vui sướng.”
“Anh thích tiểu ấu tể?”
“Ừm, tôi cũng không rõ, nhưng nếu như tiểu tể tử đều giống như tiểu á thú vừa rồi, hoặc là giống như cậu, tôi nghĩ, tôi sẽ rất thích chúng.” Cụ nghiêm túc suy nghĩ, ngữ khí khi nói với Tiêu Liêu có chút trịnh trọng.
“Cái gì? Ha ha ha, giống tôi là có ý gì? Anh nói giống Tiểu Miên Miên, đáng yêu dễ thương như vậy, tôi còn có thể lý giải, nhưng giống tôi là có ý gì nha?” Tiêu Liêu hiển nhiên bị lời của Cụ chọc cười.
“Chính là giống như cậu, cậu nhìn mình đi, lớn lên đẹp, tính tình lại dịu dàng, đặc biệt dạy dỗ trẻ con rất giỏi, còn nấu đồ ăn rất ngon, nếu giống như cậu thì thật tốt biết bao!” Cụ nói với vẻ mặt đương nhiên.
“Này, này, đừng nói như vậy, đừng nói như vậy.” Tiêu Liêu chỉ cho rằng hắn đang đùa giỡn chính mình, liên tục xua tay cười phản bác.
Lại nói ở một bên khác, Tiểu Miên Miên nằm trên lưng cha bé, bởi vì không thấy vẻ mặt không vui của cha, cho nên bé tự mình chơi rất vui vẻ.
Mà nãi nãi Miên Miên đã nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa con trai và Cụ một cách rành mạch rõ ràng.
Vừa định hỏi Trang Tử, thì bị Trang Tử lấy hết can đảm cắt ngang.
“Mẹ, ta nghĩ Miên Miên bây giờ cần một người ba yêu thương dạy bảo.”
“Tại sao không phải là mẹ mà là ba? Trang Tử, nói cho mẹ biết, ta có phải thích cậu ta rồi không?” Nãi nãi Miên Miên mím môi nghiêm túc hỏi.
“Mẹ, ta biết người lo lắng cho ta, chúng ta chỉ mới quen cậu ấy có một ngày thôi, theo lý thuyết ta khó có khả năng sẽ nảy sinh những ý niệm đó đối với cậu ấy, nhưng mẹ cũng thấy đấy, một người thích hợp như cậu ấy, thật khó để ta không nảy sinh chút ý niệm nào.” Trang Tử vừa đi vừa chậm rãi dùng bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng Miên Miên,vỗ vỗ, Miên Miên liền cảm thấy buồn ngủ, từ từ ngủ thiếp đi trên vai hắn.
“Nếu như biểu hiện của đứa trẻ kia giống như nội tâm của nó, thì nó thật sự là đối tượng thích hợp để kết làm bạn lữ, chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ có chút không xứng với hắn, chỉ là… “
“Mẹ, ta biết người đang lo lắng điều gì, chiều nay ta đã hỏi chuyện này rồi, tuy rằng Tiêu Liêu hiện tại đang ở nhờ nhà Cụ, nhưng không truyền ra tin gì về quan hệ giữa cậu ấy và Cụ, hoặc là có dự đoán gì về mối quan hệ giữa hai người trong tương lai. Nói cách khác, giữa hai người họ hẳn là không phải loại quan hệ đó, nếu thật sự như thế, ta nhất định có cơ hội.” Trong mắt hắn lộ ra thần sắc nhất định phải có được.
“Ai, tùy ngươi vậy, chỉ cần cậu ấy đối tốt với con và tiểu Miên Miên, ta không sao cả, chẳng qua hiện tại chúng ta không quá thân quen với nó, cho nên Trang Tử, chúng ta cứ thong thả tiến tới, đừng nóng nảy.”