Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 4: Chung sống tốt đẹp



Cụ càng nghe càng cảm thấy kỳ diệu, những nam nhân cùng nữ nhân kia yếu đuối như vậy, còn có thể dựa vào đầu óc của mình phát minh ra những đồ vật tuyệt đối có thể mang đến quyền lãnh đạo thế giới. Nhưng mà Cụ cũng không sinh ra cảm giác yêu thích nào đối với thế giới như vậy, bởi vì thời điểm Cụ nảy sinh tò mò đối với địa cầu, Tiêu Liêu còn nhấn mạnh một ít tiến bộ văn minh gây ra nguy hại đối với địa cầu, cái gì hủy hoại môi trường, giống loài tuyệt chủng dần dần.

Tiêu Liêu nói như vậy, cũng không phải không muốn thế giới này phát triển tốt đẹp và tiến bộ, mà cậu không hy vọng thế giới mà Cụ nói đến, thế giới tự nhiên sạch sẽ gần như thuần thiên nhiên trong lành cũng biến thành giống như địa cầu. Tiêu Liêu thích động vật càng thích thiên nhiên, ở địa cầu cậu cũng là một người bảo vệ môi trường, cho nên lúc cậu miêu tả khuyết điểm của văn minh phát triển, kỳ thật cũng là tự gõ lên một hồi chuông cảnh tỉnh đối với người ở thế giới này.

“Ha ha, nói nói liền lạc đề, chuyện này có chút nghiêm trọng, thật ngại quá”

“Không đâu, tôi cảm thấy cậu nói ra như vậy khá tốt, trong tộc tới nay đã từng lưu truyền rất nhiều phép tắc, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng không biết vì cái gì phải làm như vậy, nghe được những lời cậu nói hôm nay, tôi rốt cuộc hiểu rõ, thì ra là vì tổ tiên không cho chúng ta đánh mất thế giới tốt đẹp này.”

Chờ Cụ cảm khái xong, đột nhiên phát hiện tầm mắt Tiêu Liêu dừng ở trên bàn thịt nướng, ánh mắt kia nhìn chằm chằm, giống như chưa từng được ăn thịt.

“Tiêu Liêu, hiện tại cậu không thể ăn cái này.” Cụ vội vàng bưng những miếng thịt nướng đi, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc.

“Vì sao?!” Tiêu Liêu uống cháo xanh xong rất thèm thịt, nhìn chằm chằm những miếng thịt nướng kia, tư thế giống như là chuẩn bị nhào tới.

“Bởi vì cậu đã hôn mê vài ngày, tộc y đã nói, tình huống này không thể ăn thịt cùng những vật tương đối cứng khác” Cụ nghiêm túc nói, sau đó an ủi nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, chờ qua hai ngày nữa cậu thích ứng là có thể ăn, tôi cũng có bỏ một chút thịt băm trong cháo, từ từ qua hai ngày này liền có thể yên tâm ăn bất cứ thứ gì, lúc ấy, cậu muốn ăn nhiều hay ít đều được.”

Hôn mê vài ngày? Xem ra đi vào nơi này cũng không phải là không bị gì. Tiêu Liêu thầm nghĩ, không chút để ý trả lời Cụ “Ừ”.

Nhưng mà Tiêu Liêu lại không biết bởi vì phải ứng tùy tiện này, trong mắt Cụ lại là biểu hiện bởi vì không ăn được thịt mà thương tâm mất mác, ngay lập tức kích thích lòng trắc ẩn của hắn, bởi vì Tiêu Liêu đã cố ý đem thân thế cô nhi của mình nói ra đã giành được lòng đồng tình của Cụ.

Vì nguyên nhân thân thế mà Tiêu Liêu rất giỏi về xem mặt đoán ý, sau khi quan sát, phát hiện Cụ hẳn là một người đôn hậu lương thiện, cho nên cậu mới dám làm vậy.

Cho nên việc này liền làm cho Cụ rất thương xót Tiêu Liêu, cũng âm thầm hạ quyết tâm, chờ Tiêu Liêu có thể ăn thịt, hắn nhất định phải đem những loại thịt ngon hắn đã ăn qua đều cho cậu nếm thử.

Kết quả là Tiêu Liêu thực vinh hạnh trong một thời gian ngắn kế tiếp, ăn hết đủ loại thịt thú, thậm chí có một lần một ngày ba bữa mùi vị thịt đều không giống nhau.

Chờ hai người ăn xong bữa cơm dài này, Cụ tay chân cần mẫn thu dọn, Tiêu Liêu còn không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Nè, đây là đồ của cậu, sau khi cậu được cứu lên tôi lại ra bờ sông nhặt về, cậu nhìn xem có bị thiếu gì hay không.”

Tiêu Liêu bị Cụ kêu hoàn hồn, cậu định thần nhìn lại thì thấy, lại là những hành gừng tỏi cùng bật lửa mà mình đã mua, phần rễ hành còn được ngâm trong nước, làm cả bó hành thoạt nhìn trông tràn đầy năng lượng.

Tiêu Liêu mặt kinh ngạc cầm bật lửa, thử một chút cả hai cái, “Cạch, cạch, phực!”

Nhìn ngọn lửa nhảy ra, Tiêu Liêu thở dài trong lòng, ngâm nước lại không hư, chất lượng rất tốt.

“Thật thần kỳ, cái này là cái gì? Lại có thể trực tiếp bốc lên, so với đá đánh lửa tiện lợi hơn nhiều.” Cụ đầy mặt tò mò bu lại.

“Cái này là bật lửa, ở nơi của chúng tôi là một công cụ nhóm lửa rất phổ biến, chẳng qua tôi không biết thứ này được chế tạo như thế nào, dùng xong rồi liền vô dụng, hoặc là ném, hoặc là lưu lại làm kỷ niệm, chỗ tôi có hai cái, cho anh một cái.” Tiêu Liêu cười tủm tỉm nhét vào trong tay Cụ một cái, “Không thể nói hay cho người khác xem, trên thế giới này đại khái chỉ có hai cái bật lửa này, thất phu vô tội hoài bích có tội, chỉ có hai người chúng ta biết là đủ rồi.”

Chỉ có hai thôi, chỉ chúng ta là đủ. Không biết tại sao, trong lòng Cụ như nổi trống, mặt có chút ngưng trọng gật gật đầu, sau đó trịnh trọng đem bật lửa kì lạ kia cất vào, đổi vài chỗ trên người mới vừa lòng. Sờ sờ chỗ để bật lửa, quan trọng như vậy, nhất định phải cất kĩ, tiểu Cụ trong nội tâm hắn cực kì nghiêm túc nói.

Tiêu Liêu nhìn Cụ vẻ mặt trịnh trọng đem bật lửa cất kĩ, vừa nhìn khuôn mặt dễ thương đỏ ửng vừa cảm thấy kì lạ, không biết là có chuyện gì, có thể là bởi vì dân bản xứ nơi này lần đầu tiên nhìn thấy sản phẩm công nghệ cao nên kích động?

“Đúng rồi, những cái này đều là gia vị dùng cho đồ ăn, anh có thấy qua chúng nó chưa?” Tiêu Liêu chỉ gừng tỏi bên trong túi nilon cùng bó hành được ngâm trong chén đá hỏi Cụ.

Cụ lắc lắc đầu, chỉ vào hành nói: “ Nơi này của chúng ta có loại gia vị tên không khác cái này lắm, nhưng là hương vị rất nồng, chúng ta đều gọi nó là hồ hành*.”

“Cái này kêu là hành, cùng hồ hành hẳn là cùng loại. Cái này là gừng, cái này là tỏi, đều là đồ ngon, tỏi nếu như nảy mầm, lá cây cũng có thể ăn, hương vị rất tuyệt.”

“Dùng để nướng thịt ăn ngon không?” Mắt Cụ sáng lên, ánh mắt trong suốt sáng ngời cùng với khuôn mặt Cụ đáng yêu lông xù xù, thực sự làm người ta có chút ngứa tay…….

“Gừng tỏi thì ép lấy nước hoặc là phơi khô mài thành bột rải lên thịt nướng, hương vị cực kì ngon, hơn nữa bình thường làm đồ ăn nào cũng có thể bỏ vào, bất quá nơi này các người không có, tôi cũng chỉ có một chút như vậy, nếu muốn ăn, phải đem chúng nó thành hạt giống, gieo trồng sau đó là có thể tùy tiện ăn, hiện tại thì, có thể không được.”

Đại khái thật sự là Tiêu Liêu thấy mặt con báo kia quá dễ thương, nhìn đôi mắt Cụ sáng lấp lánh dần ảm đạm xuống, cậu liền có chút đau lòng, thuộc tính mao nhung khống baba lập tức nổi lên, ôn nhu an ủi Cụ, “Không cần buồn, chờ sau khi chúng ta trở lại bộ lạc, tìm một mảnh đất tốt, tôi có thể trồng hết chúng nó, khi đó anh có thể ăn rồi, anh phải tin tưởng tôi.”

“Được.” Cụ bị gợi lên lòng hiếu kỳ lại không được thỏa mãn, vẫn là có chút không vui.

Thân hình thú nhân cao lớn ủ rũ gục xuống, tròn tròn lỗ tai dựng ở trước mặt, Tiêu Liêu dứt khoát bò lên trên bàn đá ăn cơm mới có thể duỗi tay sờ sờ đầu Cụ.

“Ưm.” Cụ kinh ngạc khi bị sờ soạng đầu, mất tự nhiên giật giật lỗ tai lại không né tránh, chỉ là gật gật đầu, đôi mắt hơi hơi đảo, như là đang tính toán cái gì, bất quá Tiêu Liêu đã đắm chìm trong xúc cảm của lông xù xù cũng không có phát hiện ra điểm này.

Hai người đều ăn no không có chuyện làm, Tiêu Liêu cũng không phải người ở không, càng bởi vì làm ba nuôi lâu rồi nên sinh ra chút di chứng, cậu tranh thủ sau khi được Cụ đồng ý, bắt đầu dọn dẹp hang đá nơi bọn họ tạm thời cư trú.

Cậu nhìn thoáng qua tổng thể bố cục của hang đá, sau đó tính toán trước tiên bắt đầu từ giường. Thấy nắng bên ngoài vẫn còn, bảo Cụ đem một tấm da thú to ra ngoài phơi một chút, cậu đem cỏ khô trải dưới người mình lật lại, làm chúng nó bung ra mềm mại hơn.

Lại đem nồi chén gáo muỗng dùng để ăn cơm sắp xếp lại một chút, chờ sau khi cậu đem tất cả đồ vật đều sắp xếp gọn gàng, đột nhiên phát hiện trong hang đá vậy mà còn có một không gian nho nhỏ, tò mò nhìn một chút, phát hiện bên trong tất cả đều là hoa cỏ phơi khô, dùng mũi ngửi thử, phát hiện chúng nó lại đều mang theo mùi thuốc, nhìn kỹ xem còn có mấy vị dược liệu mình cũng biết.

“Cụ, anh cất trữ nhiều dược thảo như vậy để làm gì?”

“À, lần này tôi ra ngoài chính là để giúp tộc y hái thuốc, dược liệu tộc y muốn trước khi gặp cậu tôi cũng đã chuẩn bị xong, vốn là phải trở về, nhưng cậu còn hôn mê, tôi liền đào trước cái hang để cất trữ.”

“Cụ, anh thật là lợi hại, còn nhận biết nhiều thảo dược như vậy.” Tiêu Liêu mắt lấp lánh nhìn Cụ, trong đầu ảo tưởng cảnh tượng một con mèo lớn đáng yêu ở trong rừng rậm nghiêm túc trái ngửi ngửi phải ngửi ngửi, phát hiện được dược liệu sau đó đem móng vuốt đáng yêu nhỏ đào dược liệu ra, sau đó bị dễ thương đến đỏ bừng mặt.

“Cũng, cũng không có gì, từ nhỏ tôi đã có cái mũi rất thính, thường xuyên giúp tộc y tìm thảo dược, cho nên cũng nhận biết nhiều.” Cụ bị Tiêu Liêu nhìn như vậy, ngượng ngùng cúi đầu, sau đó trong lòng mơ hồ nảy ra ý tưởng —— hắn tựa hồ rất thích rất thích hình thái thú nhân của mình, hơn nữa cũng không ghét bỏ việc mình là loại thoái hóa……

Không nghĩ tới, khi hắn nói ra bản thân còn nhỏ cũng thường xuyên tìm thảo dược, Tiêu Liêu mặt đã đỏ —— Emm, quá phấn khích! Khi còn nhỏ liền bắt đầu? Như vậy cảnh tượng một con báo con nhỏ đáng yêu nghiêm túc ghé vào trên dược thảo ngửi ngửi, sau đó dùng móng vuốt hái thảo dược quả thực là quá đáng yêu! Không được không được, có chút không chịu được rồi.

Tiêu Liêu nỗ lực hít sâu làm chính mình bình tĩnh, không thể dọa đến Cụ, bằng không đem người, không, thú dọa chạy, vậy làm sao bây giờ?

“Này, Cụ, tôi muốn ra ngoài xem thử, anh có thể mang tôi ra ngoài xem thử không?” Tiêu Liêu dùng ánh mắt chuyên môn đối phó các bé fans nhỏ nhìn Cụ.

“Đương nhiên có thể, khu vực này rất an toàn, phong cảnh cũng không tồi, tôi liền mang cậu đi.” Cụ bị ánh mắt kia nhìn đến trong lòng xúc động, lập tức liền đáp ứng.

Tiêu Liêu trộm ở sau người hắn đắc ý.

“Nhưng mà Cụ, tôi vừa mới dọn dẹp nhà chúng ta xong, thấy hơi mệt, anh có thể, có thể…… Chở tôi ra ngoài nhìn xem thử, chỉ một chút, một chút thôi là được, tôi chỉ là thấy có hơi buồn chán, muốn ra ngoài xem, nếu anh không đồng ý, tôi cũng không đi.” Tiêu Liêu cúi đầu giống như ngượng ngùng nhưng thật ra da mặt thật dày, cậu đúng là không nhịn được! Có nam nhân nào sẽ không mơ tưởng khi bên cạnh mình có một dã thú nghe lời, lên cưỡi thử một chút! Tuy rằng ý tưởng này thật tồi tệ, nhưng mà…… Nhưng mà khi nghĩ đến thật sự làm cho người ta kích động! Hơn nữa cậu còn là một kẻ mao nhung khống phải kìm nén thật lâu!

Tỏ vẻ yếu thế cùng mang theo một chút thủ đoạn bạch liên hoa và kỹ nữ trà xanh, tuy rằng rất đáng lên án, nhưng mà…… Xem đi, Cụ đã nhanh chóng đáp ứng rồi! Thậm chí biến thành hình thú chủ động bò đến bên chân Tiêu Liêu để tiện cho cậu leo lên lưng hắn!

Tiêu Liêu thấy vậy đỏ bừng mặt vì phấn khích! Thời điểm đưa ra cái yêu cầu kia, cậu vẫn rất thấp thỏm nhưng vẫn là không có thể chống lại dụ hoặc, lập tức liền ảo tưởng đến mức không thể tự kiềm chế, nghĩ chính mình cưỡi trên người một con báo đáng yêu lại uy phong lẫm lẫm là việc tốt đẹp đến mức nào!

Vì thế kết quả này thật tuyệt vời đối với Tiêu Liêu!