Hôm sau Tiêu Liêu liền tiếp đón hai bạn nhỏ mới tới, đúng là hai tiểu á thú và hai tiểu giống cái thường đến đây gần đây, tay mỗi đứa đều nắm chặt cái bàn nhỏ người nhà làm cho, cùng loại với bàn cát của nhóm Thái Thái, hai tiểu á thú rụt rè đứng trước mặt Tiêu Liêu, mà biểu hiện của tiểu giống cái kia lại can đảm và tự nhiên, khiến cho Tiêu Liêu khá tán thưởng.
Tịch Tịch là đứa nhỏ có khuôn mặt tròn đáng yêu, mặt Tiểu Thất hình trái xoan, ngũ quan tiểu giống cái có nét anh khí đẹp trai, mỗi người đều có đặc điểm riêng, Tiêu Liêu cảm thấy mình không nhận sai đâu.
Tiểu giống cái Húc Nhi có rất ít biểu cảm, nàng gật đầu làm bím tóc nhỏ trên đầu chuyển động theo, “Ừm, đúng vậy.”
Sau đó nàng tiến lên một bước kéo tay Tiêu Liêu, mở to đôi mắt ngây thơ, chớp mắt nhìn cậu, giọng nói đứa bé gái đặc biệt đáng yêu, “Mẹ nói anh có thể may quần áo nhỏ, dạy em được không? Em muốn tự may quần áo đẹp để mặc.”
Tiêu Liêu ôm nàng vào ngực, ôn tồn nói: “Được nha, tiểu Húc Nhi năm nay mấy tuổi rồi.”
Nghe Tiêu Liêu đồng ý dạy mình làm quần áo nhỏ, tiểu Húc Nhi cười, vươn bàn tay ngắn nhỏ, xòe năm ngón tay nói: “Em năm tuổi.”
Năm tuổi, khó trách nhóm Thái Thái không đánh lại được, nàng cao hơn Tuấn Tuấn ba đốt tay, hơn nữa đây là do tiểu thú nhân bình thường khi còn nhỏ đều đánh không lại tiểu giống cái và tiểu á thú —— mọi phương diện đều thế.
Về mặt học tập Tiểu Thất, Tịch Tịch và Húc Nhi không bằng nhóm Đa Đa, khoảng cách này không phải nhất thời có thể bổ sung được, cho nên Tiêu Liêu không sốt ruột, mà dạy một số nội dung mới, để chúng học số Ả Rập.
Đừng ngạc nhiên, ở đây thực sự có thói quen dùng chữ số Ả Rập, không cần nghĩ cũng biết là do tiền bối xuyên qua làm ra, lúc này tiện cho cậu, chẳng qua cậu chưa phát hiện được ghép vần ở đây, nếu không cũng không chỉ dạy cho bọn nhỏ một ít chữ cái thường dùng.
Trên bàn cát của mỗi người đựng một lượng cát sạch phù hợp, Tiêu Liêu dạy từ số 0 đến 4 trước, sau đó để chúng học viết, cậu viết trước một lần, sau đó để chúng tự viết lại mười lần, rồi lại viết lần lượt các số mười lần nữa.
Cứ làm như vậy đến khi Tiêu Liêu thấy chúng nhìn số là biết đó là mấy, mới cho chúng đi chơi, cậu không yêu cầu mấy đứa nhỏ chưa lớn lắm này phải nhớ kỹ, chỉ cần lúc chơi xen lẫn học tập là được.
Tiêu Liêu nhớ rõ mấy ngày này mình dạy gì, vì cậu được Cụ tặng một cuốn sổ nhỏ và cây bút chuyên dụng, kiến thức cậu dạy đều được ghi lại, tuy chất lượng giấy không tốt lắm, nhưng cậu không biết làm giấy, chỉ có thể chắp vá dùng.
Đối với những điều mà chúng chưa học, Tiêu Liêu dự định mấy đứa nhóc về rồi dạy cho hai tiểu á thú và giống cái, còn lại thì cậu sẽ dạy nốt.
Tiêu Liêu ban đầu dự định làm theo cách này, kết quả xảy ra sự cố.
Sáng hôm sau Tiêu Liêu và Lan Loan ngồi ăn sáng cùng nhau, tộc trưởng Thành Man đột nhiên gõ cửa. May mà bọn họ cũng sắp ăn xong, nhét nốt mấy miếng cuối vào miệng là xong, Tiêu Liêu định dọn bàn nhanh chút, lại bị Thành Man ngăn lại.
“Không có chuyện gì, cứ để đó trước, ta tới tìm ngươi, ngươi trước nghe ta nói.”
Tiêu Liêu sững sờ một lúc, nhưng rất nhanh đã hiểu, cậu thu dọn qua một chút rồi dừng lại.
“Nói thật, ta thật không nghĩ tới tiểu Tiêu ngươi được nhiều người nhớ thương như vậy.” Lời nói của Thành Man làm Tiêu Liêu và cả nhà Cụ trợn to hai mắt.
Nhớ thương ta? Tiêu Liêu thầm nghĩ.
Ai đang nhớ thương a Kiều? Cụ khẽ cau mày.
Tiểu Tiêu bị người nhớ thương sao? Lan Loan nghi hoặc.
Ai dám không có mắt nhớ thương người con trai ta mang về? Ánh mắt Để không tốt lắm.
Thành Man nhìn bốn người bốn biểu cảm khác nhau này, đại khái đoán bọn họ hiểu sai rồi, lập tức bình tĩnh giải thích, “Đúng! Bị một đám mang đứa nhỏ nhớ nhung, ý kiến trước đó của ngươi, các bô lão trong bộ lạc cũng thấy được, chuẩn bị tiếp thu, địa điểm cũng tìm xong, đồ vật Trang Tử nhận làm, nhưng mấy giống cái và á thú trông trẻ đó tới tìm ta nói rằng, chỉ cho trẻ con chơi là không được, họ muốn chúng giống nhóm Thái Thái, tuổi nhỏ đã biết nhiều, cho nên họ đều muốn giao đứa nhỏ cho ngươi…”
Thành Man nói rất nhiều, thuật lại toàn bộ ý tứ của đám người đó, chuyện này là Tiêu Liêu bắt đầu, hơn nữa mọi người đều thấy, kết quả rất tốt, cho nên đều muốn giao đứa nhỏ cho cậu, một người không lo được hết quá bận rộn cũng không sao, tìm thêm người giúp cậu quản đám nhóc là được, chỉ cần để Tiêu Liêu trông là được; địa điểm không phù hợp cũng không sao, bọn họ để thú nhân nhà mình dựa theo yêu cầu của Tiêu Liêu, mặt khác tìm nơi ở khác, chuyên để đám nhóc dùng; thiếu gì cứ nói, nhiều nhà như vậy, chắc chắn gom đủ được; còn đứa nhỏ cứ việc quản, đừng cho mắc lỗi là được, chỉ cần dạy ra một đám nhãi con có bộ dáng lễ phép và hiểu chuyện giống nhóm Thái Thái là được rồi…
Tiêu Liêu nghe xong nội tâm hét khá lắm, rào đến không có một lỗ hổng, không hề cho cậu cơ hội trốn thoát, ngay cả đám nhãi con của họ cũng trong phạm vi trên hai tuổi dưới năm tuổi, Tiêu Liêu thật muốn biết sao họ lại làm được cái này.
“... Kỳ thực ta cũng hiểu chuyện này, ta cảm thấy Tiêu Liêu ngươi làm như vậy rất tốt. Ta cũng hy vọng ngươi có thể giống như họ nói làm lớn chuyện này lên, làm thành một sự kiện trọng đại vì bộ lạc, ngươi muốn gì cứ trực tiếp nói với ta hoặc để Cụ nói cho ta, ta sẽ sắp xếp, ngươi thấy sao?”
“Cái này, cái này không được, nhiệm vụ quan trọng như vậy ta cũng không đảm đương nổi, hay là ngươi tìm người khác đi? Ta, ta cảm thấy mình không đảm đương nổi nhiệm vụ quan trọng này.”
Mẹ nó, cậu chỉ muốn làm một giáo viên mầm non bình thường, dẫn mấy đứa nhỏ đi trải nghiệm cảm giác ở thời hiện đại chút thôi, sao lại trở thành vinh dự của giáo dục mầm non trong bộ lạc này vậy? Không không không không.
“Đừng suy nghĩ nhiều, ta cũng không biết trong tộc đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ có ngươi ứng cử viên có kinh nghiệm thích hợp nhất, có lão nhân biết không ít, nhưng đều đã già rồi, không thích hợp quản lý và dạy dỗ đám nhóc đó, thực ra dạy cũng được, nhưng quản thì không quản được, chân cẳng không còn nhanh nhẹn, đám nhỏ chạy bọn họ cũng đuổi không kịp.
“Nhưng là, cái này, ta căn bản không làm được, dù là người tiên phong ta vẫn cảm thấy không làm được.” Tiêu Liêu liên tục xua tay.
“Ôi dào, ai cũng đều là từng bước một lên, làm không tốt giai đoạn đầu cũng là bình thường, không sao cả, chú Thành ta sẽ ủng hộ ngươi, ngươi cứ mạnh dạn làm đi! Ta sẽ để cho Cụ đi theo cùng làm với ngươi, thế nào?”
Người trẻ tuổi, ai mà không có trí tưởng tượng và hoài bão chứ, thật ra trong lòng Tiêu Liêu vẫn luôn dao động, cậu đã nghĩ sẽ làm theo Thành Man, nhưng sợ chính mình không làm tốt, đương nhiên chủ yếu sợ cả nhà Cụ không đồng ý, như vậy cậu đành bất lực, không thể làm gì được.
Bởi vì căn cơ của cậu trong bộ lạc đều ở trên người một nhà bọn họ, mấu chốt người ta còn đối với cậu rất tốt, là một thanh niên tốt xã hội chủ nghĩa hiểu được phải báo đáp người khác, chắc chắn không thể làm người nhà họ thất vọng.
Mà sở dĩ Thành Mãn mạnh mẽ thuyết phục cậu như vậy, không chỉ vì cậu là người thích hợp nhất, mà còn bởi vì thời điểm hắn làm người kế vị tộc trưởng cũ, không biết được nhiều về văn tự và chữ số, bị lão tộc trưởng đóng gói nhét vào bên tư tế, học ngày học đêm, còn thường bị tộc trưởng kiểm tra, không học được thì học thêm lần nữa.
Quan trọng nhất, khiến Thành Man phát điên luôn canh cánh trong lòng chính là, tư tế kia căn bản không biết dạy! Ngày đầu tiên hắn bị nhét vào nơi đó họp, đã bị hắn nhồi nhét rất nhiều thứ kỳ lạ, mặc kệ hắn đã thuộc chưa, cứ ngày mới lại daỵ nội dung mới.
Phương pháp của người nọ không thú vị và thoải mái như Tiêu Liêu, mỗi lần dạy hắn đều là nhịp điệu đó, cứ dạy kiến thức mới là đầu hắn lại ngả sang một bên, mỗi lần ngủ gà ngủ gật đều bị khiển trách là không nghiêm túc, tháng ngày như vậy trôi qua làm hắn còn khó chịu hơn để mình đi săn đuổi con mồi.
Dù hắn có kể khổ với lão tộc trưởng, lão cũng vẫn dùng phương pháp năm đó, yêu cầu hắn cố gắng nỗ lực, kỳ thật nếu nhẫn nại sẽ phát hiện hắn theo tư tế học được rất nhiều mấy thứ linh tinh qua loa trong quá khứ, điều này khiến hắn nghi ngờ rằng lão tộc trưởng thực ra là muốn trừng phạt họ.
Bây giờ hắn thấy Tiêu Liêu có thể dạy trước cho đám nhóc những điều cơ bản để trở thành tộc trưởng, bồi dưỡng chúng trở thành người thừa kế của tộc trưởng ngay từ khi còn nhỏ, hắn đột nhiên phát hiện ra có một con đường mới tươi sáng đang vẫy tay với hắn.
Lúc trước có bao nhiêu người trong số họ là ứng cử viên sáng giá để làm tộc trưởng, nhưng chỉ vì học hành ngắn hạn và nặng nề, mà chủ động từ bỏ vị trí chỉ cần chịu đựng có thể nắm lấy trong tay kia? Hắn đến giờ vẫn còn được người khác kính nể vì lúc trước có thể sống sót qua sự dạy dỗ ma quỷ của tư tế kia và thành công trở thành tộc trưởng, nhưng thực ra họ lại thầm đồng cảm!
Nếu nhận được sự giáo dục của Tiêu Liêu từ bé, trước có thể học được những thứ chết tiệt đó theo cách thú vị nhất, dành một thời gian dài để thành thạo chúng, chờ đến lúc hắn tuyển ứng cử viên tiềm năng trở thành tộc trưởng, là có thể chọn trực tiếp được rồi, không cần để họ trải nghiệm thống khổ lúc trước của hắn trước khi làm tộc trưởng rồi?
Biện pháp hay! Có thể chọn được nhiều người thích hợp a! Nhất định phải làm cậu đồng ý! Thành Man càng nghĩ càng kiên định, hơn nữa hắn biết lúc Tiêu Liêu dạy đám nhóc, không chỉ dạy chúng viết và vẽ, mà còn chú trọng lễ phép và sửa thái độ cơ bản đối với mọi thứ của chúng, này không phải là đang bồi dưỡng người nối nghiệp cho hắn sao!
Phải để cậu nhận thêm nhiều đứa hơn, dạy chúng nhiều kiến thức chút! Việc này phải thành công! Không được cũng phải được!
Vì vậy, sau khi tận tình khuyên bảo Tiêu Liêu một phen, bắt đầu lải nhải với ba người nhà Cụ, giải thích cho họ chỗ tốt của việc này có quan trọng thế nào với bộ lạc, bọn họ sẽ có tiếng tăm tốt trong tương lai, còn có cả đống tiện lợi đang chờ họ, chẳng hạn như giảm bớt lượng công việc của Để để hắn có thời gian ở cùng Lan Loan gì đó.
Một câu cuối cùng làm ánh mắt Để lóe lên, bị Thành Man chú ý tới liền vội tới nhỏ giọng thương lương với Để, tuy hắn biết quyền quyết định trong nhà nằm ở Lan Loan, nhưng Để là bạn lữ thì ít nhiều cũng có thể thổi gió bên gối phải không?