Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 60



“Mang đũa ra đi.” Tiêu Liêu quay lại dặn dò Cụ.

Sau đó đẩy hũ đựng mạch nha ra khỏi đám trẻ con đang xúm xít quanh mình, đi đến cái bàn dùng để chia cơm, để kẹo lên bàn nói: “Tới đây, đều xếp thành hàng đi, Tiêu ca ca dạy các em ăn kẹo như thế nào!”

“A —— Được a!”

Cả đám nhanh chóng xếp hàng, tốc độ kia, làm Kiều Kiều cùng Cụ nhìn đến sửng sốt, Cụ cười đưa một đống chiếc đũa cho Tiêu Liêu.

“Nào nào nào, đều nhìn nha, kẹo mạch nha phải ăn như vậy mới có linh hồn, à không, là hương vừa ngọt còn rất thú vị, hì hì hì.” Tiêu Liêulỡ mồm lỡ miệng, đành nhe răng cười giảm bớt xấu hổ, sau đó nhận lấy đôi đũa Cụ đưa qua, kéo một đám kẹo mạch nha từ trong bình ra, sau đó mỗi tay cầm một chiếc đũa, đảo kẹo mạch nha qua lại đến khi kẹo thành màu trắng, mới đưa vào miệng.

“Ừm! Thật ngọt!” Biểu tình hưởng thụ của Tiêu Liêu Khiến cả đám trẻ con thèm thuồng, nhưng nội tâm Tiêu Liêu lại đang phun tào: Trời ạ ngọt quá, hơi ngấy.

“Xem hiểu hết rồi sao?”

Đám nhỏ gấp không chờ nổi điên cuồng gật đầu.

“Vậy lại đây, anh chia kẹo cho các em!” Tiêu Liêu vẫy tay với bọn nó, nhóm nhỏ nhanh chóng trật tự chạy đến trước mặt Tiêu Liêu.

Tiêu Liêu cầm tay nhỏ của bọn nó dạy ăn như thế nào, hài tử học xong ăn đến vô cùng vui vẻ hưởng thụ, Cụ cùng Kiều Kiều và tất cả bạn nhỏ đều nhận được phần kẹo mạch nha của mình vừa ăn vừa chơi, bị Tiêu Liêu lôi kéo cũng ăn đường.

Nhìn đường sền sệt không cẩn thận dính trên râu Cụ, còn có mặt báo bị ngọt đến nhăn nó, Tiêu Liêu không chút lưu tình nào cười nhạo Cụ.

Ngay khi tất cả mọi người đang vui vẻ đấu tranh cùng kẹo mạch nha tự làm, đột nhiên có một cái hài tử hướng về phía cửa sổ hô to một tiếng: “A ba!”

Tiêu Liêu quay đầu vừa thấy, lập tức bị dọa, aiya má ơi, sao lại có nhiều người đứng nhìn vậy?

Chỉ thấy ngoài cửa sổ cùng cửa0 lớn, một đám đầu người đen kịt, hơn nữa sắc trời cũng đã tối nên trông đặc biệt đáng sợ.

Mà lúc này Tiêu Liêu mới nhớ ra, đám nhỏ này sớm đã nên đến giờ về nhà!

“A, ha hả, mọi người muốn nếm thử không? Mới vừa làm xong, hương vị vẫn còn ổn, liền dùng đũa của hài tử nhà mình, hẳn là mọi người không chê đúng không?” Tiêu Liêu thử thăm dò hỏi một chút.

“Nhìn là biết vừa là xong, nhìn thằng nhóc phá phách nhà ta ăn như vậy liền biết là rất ngon, tuy rằng ta cũng khinh thường tiểu tử này, nhưng ta cũng muốn nếm thử kẹo mạch nha ăn ngon đến đâu nha.” Trọng Anh đẩy đám người ra, đi về phía Tiêu Liêu.

“A, được.” Thái Thái chủ động đưa đũa, dùng nước rửa sạch, lau khô mới lấy một đống kẹo mạch nha đưa cho Trọng Anh.

“Ta thấy con khuấy khuấy như này rồi mới ăn, làm như vậy sao?” Trọng Anh tự nhiên dùng đũa trộn kẹo mạch nha thành màu trắng.

“Đúng vậy, chính là như vậy, chú Trọng Anh thật lợi hại.” Tiêu Liêu từ nội tâm dựng một ngón tay cái cho Trọng Anh.

“Ừ, ta cũng không phải là tiểu hài nhi, Ừ! Này ăn ngon! Thơm thơm ngọt ngọt, chỉ là có hơi dính răng.” Trọng Anh ăn vào miệng, đưa ra câu trả lời khẳng định, sau đó đưa cho nhóm Tố Diệp mấy cái, “Các ngươi cũng đều tới nếm thử đi, thứ này vậy mà rất ngon.”

“Mọi người đừng khách khí, cầm đũa của nhãi con nhà mình đều tới nếm thử kẹo mạch nha này đi.” Tiêu Liêu hô một tiếng với đám người im lặng bên ngoài, lúc này mới có người nhúc nhích, chuẩn bị đi vào phòng.

Nếu không phải Tiêu Liêu phản ứng nhanh, nhớ tới phỏng này phỏng chừng không chứa được nhiều người như vậy, kịp thời dẫn người đến trong viện, vậy lúc này bọn họ hẳn là đừng mong cùng hài tử nhàn nhã hưởng thụ mỹ vị của kẹo mạch nha, một đám đứng thành một khối đừng mong nhúc nhích, hơn nữa tới đón hài tử đa số đều là những thú nhân dáng người cường tráng, nếu đều chen vào gian phòng nhỏ kia……

Hình ảnh này quá đẹp, Tiêu Liêu tỏ vẻ mình không thể tưởng tượng nổi.

Vì thế lúc sắc trời gần như tối đen trong viện, một đám người lớn từng người dẫn nhãi con nhà mình, đứng đó vừa ăn vừa chơi kẹo mạch nha, một giây liền làm cái bình lớn kẹo mạch nha của cả viện vơi đi một nửa.

Mắt nhìn thấy đám người lớn kia còn không có ý định dừng lại, nhóm nhỏ cực cực khổ khổ chờ liền phải nói lời tạm biệt với kẹo mạch nha, Tiêu Liêu nghĩ ra một biện pháp,tập hợp mấy đứa nhỏ lại, nhỏ giọng nói với bọn nó: “Các bảo bối này, nếu còn không ngăn cản gia trưởng các em một chút, kẹo mạch nha này sắp bị ăn hết rồi, đây đều là các ngươi cực cực khổ khổ đổi được nha.”

“Gạo nếp nhà Kiều Kiều ca ca, chính là gạo dính, đã không đủ rồi.” Kiều Kiều nhận được ánh mắt Tiêu Liêu, vội vàng đáp ứng.

“Đúng vậy, đúng vậy, gạo dính nhà ta lần này đều sắp bị ăn hết rồi, còn lại không đủ.”

“Hơn nữa các em nhớ không, lúa mạch non hôm nay đã bị chúng ta nhổ sạch rồi, không có lúa mạch non thì không làm ra kẹo mạch nha được, cho nên, anh chỉ còn nửa bình kẹo mạch nha kia thôi, bọn họ nếu ăn hết rồi, vậy thì không còn nữa, các em về sau cũng không được ăn.”

Nhóm nhỏ bu lại vừa nghe Tiêu Liêu phân tích như vậy, ngay lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng cho kẹo mạch nha của mình, nếu lần này bị các gia trưởng ăn hết rồi, bọn nó về sau sẽ không được ăn nữa! Không được! Tuyệt đối không được! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đó là kẹo của bọn nó!

“Đừng ăn đừng ăn nữa, đường sắp hết, sắp hết rồi! Trẻ con liền không có mà ăn!”

Một đám nhóc phóng cực nhanh lên người gia trưởng nhà mình, ngăn cản từng bàn tay tội ác đang duỗi về phía kẹo mạch nha của bọn chúng.

Mà các gia trưởng nghe lời này, cũng đều phát hiện mình làm hơi quá, sao có thể tranh kẹo với đám nhóc nhà mình được? Thật là không biết xấu hổ!

Nhưng mà…… Kẹo kia đúng là ăn khá ngon.

Nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của các gia trưởng, Tiêu Liêu nhân cơ hội đứng dậy, nói: “Kẹo mạch nha này cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều không nên ăn nhiều, ngày mai ta giao cách làm kẹo mạch nha này cho tộc trưởng, ai muốn có thể đi hỏi tộc trưởng, hôm nay sắc trời cũng đã trễ, ta thấy không bằng mọi người đều nhanh đưa hài tử về nhà ăn cơm đi.”

Nghe được lời này của Tiêu Liêu, các gia trưởng hướng cậu xin lỗi hoặc là cảm kích cười cười, lục tục dẫn hài tử về nhà.

Kiều Kiều cũng đi theo người nhà cậu trở về, còn vẫy vẫy tay với Tiêu Liêu.

Tiêu Liêu cùng Cụ dọn dẹp đồ đạc xong, còn chưa ra cửa Lan Loan đã đi vào.

“Chuẩn bị xong rồi?” Lan Loan nhướng mày, “Ta còn tưởng tối hôm nay các ngươi không trở lại, định ngủ qua đêm ở đây.”

“Nào có, còn không phải đang định nhân trời còn chưa tối đen nhanh chạy về nhà nấu cơm cho ngài ăn đây sao, hì hì hì.” Tiêu Liêu mặt nịnh nọt tiến đến phía sau bóp vai cho Lan Loan.

“Chậc, lúc đi trên đường ta gặp dì Tố của ngươi, nàng nói ngươi có đồ nhỏ có thể vừa ăn vừa chơi?” Lan Loan ra vẻ cao ngạo hỏi Tiêu Liêu.

Tiêu Liêu nhịn cười tiếp tục nịnh nọt, liên thanh nói: “A, đúng đúng đúng, ngài xem trí nhớ của ta này, sớm nên đưa kẹo mạch nha này, đây đây đây, ta đút ngài, a.”

Mắt thấy trong tay Tiêu Liêu không có cái gì, còn cố làm ra vẻ muốn đút hắn ăn, Lan Loan nhịn không được đập tay cậu một cái, cười mắng: “Thôi đi, còn dám lên mặt nữa? Đi đi đi, nhanh về nhà ăn cơm.”

“Là cha làm sao?” Cụ thử thăm dò hỏi một câu.

“Làm sao? Không muốn ăn cơm ta làm? Hừ!” Lan Loan quay đầu, lại làm vẻ mặt cao ngạo, không cho Cụ cơ hội giải thích, “Ta tự mình hiểu lấy mình, tên tiểu tử thúi ngươi đã lớn như vậy, làm sao đến phiên ta nấu cơm cho ngươi ăn, đừng tưởng bở.”

Cụ dùng móng vuốt cọ cọ mũi của mình, trộm ngó Tiêu Liêu định che đi sự xấu hổ.

Bọn họ mới vừa đi ra cửa, cha Để cũng tới, lần này Lan Loan tìm được đối tượng cáo trạng, chỉ thấy hắn há mồm liền nói:

“Đại Thạch Đầu, nhi tử ngươi khi dễ ta!”

Nghe thấy lời này, lông mày Để hơi nhíu một cái, ánh mắt lộ ra uy hiếp làm Tiêu Liêu cảm thấy không thể đụng tới, ngay cả Cụ cũng thấy tê cả da đầu, so về thực chiến, hắn cũng đánh không người cha đã học kinh nghiệm đi săn còn sớm hơn hắn mấy chục năm này a.

Hơn nữa hắn cũng mặc kệ tuổi ngươi còn nhỏ hay đã lớn, ai dám khi dễ Lan Loan, hắn nhất định lấy lại đủ trên người tên kia.

“Hắn chê ta nấu cơm không ngon!”

Ai ngờ Lan Loan vừa nói lời này, bầu không khí căng thẳng vừa nổi lên liền tan biến, hắn bất đắc dĩ bế Lan Loan lên, như hơi bất mãn cắn đôi môi đầy đặn của Lan Loan một cái, miệng cố ý để kề sát vào lỗ tai Lan Loan.

“A Lan hết thảy của ngươi đều là thuộc về ta, Đại Phong đã lớn như vậy, về sau, ngươi không được nấu cơm cho hắn nữa.”

Giọng nói trầm ấm nam tính làm cho Tiêu Liêu đều cảm thấy tê tái trong lòng, haizz, thanh âm dễ nghe như này không làm cv thật uổng phí, giọng Cụ cũng dễ nghe, nhưng so với loại âm thanh trưởng thành trầm ấm này vẫn còn thiếu một chút hương vị.

Lớn lên đẹp, thực lực mạnh, trước kia còn là người được đề cử làm tộc trưởng, yêu thương đệ đệ như vậy, giọng nói còn rất dụ người, vì vậy chẳng trách chú Thành Man nói chú Để hồi trẻ chính là người được nhiều giống cái yêu thích nhất trong tộc, phối ngẫu cực phẩm trên đời.

Trong lòng Tiêu Liêu cực kỳ kích động, vừa theo Cụ chậm rãi ăn cẩu lương trưởng bối nhà mình rải, ừ, không thể không nói, cẩu lương của đại thúc so với người trẻ tuổi đúng là có hương vị hơn, trên mặt Tiêu Liêu lộ ra một nụ cười thô tục, may là không bị Cụ đang vô cùng tập trung nhìn các phụ thân ân ái thấy, nếu không hình tượng của cậu liền sụp đổ rồi.

Tiêu Liêu cũng không nói lời nào, theo chân Cụ chậm rãi đi phía sau bọn họ, sau đó liền nhìn thấy · đại thúc · Để, làm bộ đứng đắn cùng với giả bộ · “Nhỏ” kiều thê · Lan Loan làm các loại động tác phu phu thân mật, ví như đi tới liền rất ấu trĩ hôn nhau một cái, cho dù ngươi không cẩn thận làm rớt một cọng tóc của ta, ta cũng sẽ cù lét ngươi cùng đủ các hành vi khác.

Hai người đi phía trước chơi vui vẻ, liền rất tự nhiên quên béng hai bóng đèn đi theo phía sau, thật giống như không nhìn thấy hai người bọn họ.

Trong lúc Để nghe Lan Loan nói Tiêu Liêu làm ra một loại đường vừa ăn ngon lại chơi vui, gọi là kẹo mạch nha, sau đó ánh mắt liền vô cùng tự nhiên dừng trên người Cụ.

Không đợi hắn nói gì, Cụ liền rất tự giác đưa đồ ra.

Kẹo mạch nha được rót vào một đốt trúc đã rửa sạch,hỗn hợp sền sệt màu hổ phách trong suốt như pha lê, hương vị càng hấp dẫn hơn, ngay cả cha Để cũng nghiêm túc nhìn thứ này một cái, tuy rằng lúc này cũng không có đũa, nhưng Tiêu Liêu tỏ vẻ có thể dùng tay chấm một chút nếm thử trước, dù sao đây đều để cho bọn họ ăn, còn giơ tay làm động tác khuấy đũa, Lan Loan nhìn một lát liền gật đầu ý bảo mình đã học xong.

Nhìn thấy Lan Loan gật đầu, Tiêu Liêu liền yên lặng lui xuống, không dám ảnh hưởng đến bầu không khí giữa bọn họ.

“Tiểu Tiêu nói cái này tên là kẹo mạch nha, ăn ngon lại thú vị.” Lan Loan dùng ngón tay dính một chút, học theo động tác của Tiêu Liêu, bắt đầu tiến hành trộn lẫn, sau đó nói: “Hẳn là như vậy, thật đúng là biến thành màu trắng, thật thú vị.”

Lan Loan tách kẹo mạch nha dính vào ngón tay ra, một ngón tay để vào miệng ngậm, một tay khác mới vừa đưa ra đã bị cha Để há to miệng ngậm cả ngón tay vào, đầu lưỡi đặc biệt dùng sức liếm kẹo mạch nha thơm ngọt kia, Lan Loan cố gắng rút tay ra cũng không được, tức đến mức hắn ăn đường xong liền gõ vào đầu Để một cái, nhưng vẫn không có thể kéo ngón tay ra.