Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 8: “gặp gia trưởng”



Tiêu Liêu gật gật đầu với thú nhân kia xong, sau khi đi theo Cụ vào bộ lạc mới nhớ đến biểu tình của người nọ, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu.

Tiêu Liêu có nhiều thắc mắc về cái bộ lạc này, tuy rằng trình độ văn minh của nơi này không thấp, nhưng những ngôi nhà cơ bản đều được xây bằng đá lớn, có thể là do chủng tộc. Cụ đã nói với cậu, dù gì thì đặc điểm chung của tất cả các thú nhân là sức mạnh, hơn nữa nếu chủng tộc là thú thì đương nhiên không thích chặt cây.

Tuy rằng dùng từ “Bộ lạc” nghe có vẻ khá nguyên thủy, nhưng Tiêu Liêu cảm thấy nơi này thoạt nhìn lại càng giống một tiểu thôn trấn. Đá xếp thành con đường vô cùng nhẵn bóng bằng phẳng, ven đường có người cùng loại cửa hàng bán các loại vật dụng, kiến trúc vô cùng đơn giản rộng rãi, người lui tới đây thoạt nhìn cũng rất chất phác.

Đương nhiên, so với Tiêu Liêu tò mò quan sát chung quanh, cậu và Cụ bị người ta tò mò theo dõi—— chủ yếu nhìn cậu.

Nơi này có không ít người chào hỏi Cụ, chỉ nói hai câu ‘Hái thuốc xong thì trở về rồi à’ hoặc là ‘Đã trở lại’, Cụ cũng nhàn nhạt trả lời, những người chào hỏi đều tò mò nhìn Tiêu Liêu, cũng không nói thêm gì.

Vì thế Tiêu Liêu cùng Cụ sóng to gió lớn không sợ hãi cứ như vậy đi thẳng đến nơi cần đến. Tình huống không thu hút quá nhiều sự chú ý như vậy làm Tiêu Liêu cảm thấy hơi mất mác, nhưng càng yên tâm hơn, dù gì thì tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết, trong hiện thực nhiều tình huống được vạn chúng chú mục như vậy.

Tiêu Liêu hai chữ đơn giản rõ ràng “Thuốc”, Tiêu Lẫm không khỏi có chút không nói nên lời, không cần ngắn gọn như vậy chứ.

Theo Cụ đi vào, vào nhà liền nghe được mùi thảo dược nồng đậm, bên trong có mấy người đang bốc thuốc xem bệnh.

“À! Cụ về rồi!” Một trung niên nam tử khí chất ôn nhuận, diện mạo thanh tuấn cười tủm tỉm nhìn Cụ, tay chân bận rộn trong tủ thuốc.

“Chờ chút, ta lấy thuốc cho bọn họ xong liền rảnh.”

Cụ gật gật đầu, thuần thục đi đến một bên, mở bao ra, lấy những thảo dược tích góp được, Tiêu Liêu cũng giúp hắn cùng làm.

Vài người trong phòng tò mò đánh giá Tiêu Liêu, cũng không nói chuyện, lấy được thuốc rồi liền đi.

Trung niên nam tử cuối cùng cũng xong việc, nhàn nhã đi tới vỗ vỗ vai Cụ, nhìn Tiêu Liêu đang vội vàng sửa sang đồ đạc từ trên xuống dưới, cười nói: “Được nha, tiểu tử Cụ, nhanh vậy liền tìm cháu dâu cho chú, làm tốt lắm!”

Cháu dâu? Cậu là…… Tiêu Liêu đã xấu hổ lại nghi hoặc, giải thích nói: “Việc này, ta, ta không phải.”

Không phải? Nam tử kinh ngạc nhướng mày nhìn về phía Cụ.

Cụ gật gật đầu, bất quá vẻ mặt của hắn lại nói cho nam tử, việc này không đơn giản như vậy.

“À, vậy à, ngại quá, ta vẫn luôn rất lo lắng tiểu tử này, lần đầu nhìn thấy hắn dẫn người tới nên hiểu lầm, hy vọng ngươi không để ý.” Nam tử ôn hòa lại mang theo xin lỗi cười cười Tiêu Liêu.

“Không, không sao, ta có thể hiểu được, sẽ không để ý.” Tiêu Liêu vội vàng xua xua tay, tình huống này của Cụ ở hiện đại tương đương với kẻ khác loài, thử hỏi có trưởng bối nào đau lòng con trẻ sẽ không lo lắng?

“Chú Liễu, ta cảm thấy ta có thể xây hang, đến lúc đó muốn nhờ chú Thành giúp đỡ.” Cụ nói với vẻ mặt trịnh trọng.

Cái người được gọi là “Chú Liễu” cũng trở nên nghiêm túc, kéo Cụ qua một bên, “Ngươi là nghiêm túc?”

“Đúng, cậu ấy không chán ghét thậm chí rất thích bộ dáng của ta, hơn nữa còn rất đặc biệt, chúng ta đã ở chung một khoảng thời gian ta cảm thấy cậu ấy thật tốt, ta muốn thử xem.”

Ông nhíu mày nhìn biểu tình nghiêm túc của Cụ, quay đầu lại nhìn Tiêu Liêu một cái, đối phương phát hiện ra liền mỉm cười lễ phép đáp lại, không chờ ông nói thêm gì nữa, Cụ đã xoay người.

“A Kiều, đây là Liễu Phong, chú… chú tôi.”

“Chú Liễu, người có ngại cháu kêu người như vậy không? Chào ngài, ta tên là Tiêu Liêu.” Đột nhiên không kịp phòng ngừa “Gặp mặt gia trưởng” Tiêu Liêu có chút khẩn trương.

Liễu Phong cười cười, một Á Chủng rất sạch sẽ, ánh mắt không tồi.

“Được, đương nhiên có thể, ta không ngại.”

“Cháu không cẩn thận rơi vào sông, là Cụ đã cứu cháu, vừa lúc cháu tạm thời không có nhà để về, liền…… Đi theo Cụ tới, muốn ở tạm nhà hắn…… Đương nhiên, cháu sẽ không ăn ở miễn phí, cháu ——”

Tiêu Chiêu chưa nói hết đã bị Lưu Phong cắt ngang, híp mắt cười vô hại nói: “Cụ cùng các phụ thân hắn đồng ý là được, ta chỉ là chú của hắn.”

Nhìn nụ cười mang theo áp lực vô hình, Tiêu Liêu nghĩ thầm: Địa vị của ngài ta thấy chính là không thấp, làm sao dám thiếu cảnh giác như vậy?

Vừa tới đến thế giới này, cậu cũng không muốn một người lẻ loi hàng động, hơn nữa gặp dân bản xứ có tình huống đặc thù như thế, cậu không nhanh chóng ôm đùi mà là tìm đường chết để vuột mất, đầu óc cậu bị lừa đá hay là bị nước vào?

“Chú Liễu, ta cảm thấy baba sẽ thích A Kiều.”

Liễu Phong nhướng mày, phu quân của em trai hắn tuy rằng đầu óc đơn giản, nhưng thiên phú nhìn người lại rất đáng kinh ngạc, rõ ràng thoạt nhìn bộ dáng rất dễ dụ, lại có trực giác thiện ác so với thú nhân ấu tể còn nhạy bén hơn, Cụ nói gì thì cũng là con hắn……

“Ta chỉ là chú của ngươi mà thôi, ngươi đã có thể vì chính mình tự làm chủ, bất quá ngươi phải biết rằng ta là đứng ở bên baba ngươi.”

“Dạ, con đã biết.” Cụ gật gật đầu.

“Được được, ngươi đi ra ngoài lâu như vậy hiện tại đã trở lại, ba ba ngươi chắc còn chưa biết, dọc đường đi bôn ba, mau về nghỉ ngơi đi.” Liễu Phong cười tủm tỉm đuổi người.

“Chú Liễu!”

“Ừ?” Liễu Phong tiễn người ra đến cửa đang chuẩn bị trở về nghe vậy sửng sốt, “Còn có việc sao?”

“Vừa nãy quên mất, đây là nấm mối chúng ta phơi trên đường, bởi vì thời tiết không tốt lắm, cũng không hái được bao nhiêu, lần đầu gặp mặt cũng không chuẩn bị thứ gì, chỉ có thể lấy mấy thứ này là trò cười.” Tiêu Liêu mỉm cười và lấy ra một nắm nấm khô to bằng cổ tay từ chiếc túi da thú đã khô quắt trong tay Cụ, đưa cho Liễu Phong.

“Ha hả ha hả, đứa nhỏ ngoan, là chú Liễu chiếm tiện nghi của ngươi, về sau nếu là tiểu tử Cụ ăn hiếp ngươi, ngươi có thể tới tìm ta tố cáo.” Liễu Phong vỗ vỗ bả vai Tiêu Liêu, cũng không cự tuyệt đồ vật cậu đưa, sau đó cười tủm tỉm xoay người trở về —— nấm mối a, chính là đồ tốt đâu.

Cụ mang theo Tiêu Liêu đi đến một con đường khác, trong lúc đi Tiêu Liêu cũng vô thức rút ngắn khoảng cách với Cụ, ở hoàn cảnh xa lạ, Tiều Liêu vẫn còn có chút sợ hãi.

“Chú Liễu là phu nhân tộc trưởng Man thành, là người thông minh nhất tôi đã từng thấy, tộc trưởng Man thành uy vọng rất cao, ở nơi nào cũng có danh tiếng tốt, chính là bởi vì có chú Liễu. Bất quá cậu yên tâm, người nơi này đều chất phác thiện lương, rất ít có người thông minh giống như chú Liễu. Chú Liễu đối với ba ba rất tốt, hay chăm sóc hắn, đối với tôi cũng vô cùng tốt, hơn nữa theo tôi thấy, ông ấy cũng rất xem trọng A Kiều.”

Cái gì? Xem trọng cái gì ở tôi? Bất quá Cụ mở miệng nói ra nói lại làm Tiêu Liêu thả lỏng rất nhiều. Thì ra chú Liễu là quân sư của nơi này, trách không được cảm giác yêu nghiệt như vậy, may mắn loại người này chỉ là ngoại lệ, nếu không, sau này cuộc sống sẽ không dễ dàng.

“Tuy rằng chú Liễu rất thông minh cũng có năng lực, nhưng hắn đối ba ba lại là như là phụ thân đối với nhi tử, rất đau lòng ba cũng nghe ba ba nói, tuy rằng chú Liễu chỉ lớn hơn ba năm tuổi, mới nhìn lại như cách ba ba cả thế hệ, chú Liễu kết thân rất sớm, trước khi phụ thân cùng ba ba kết thân cũng đã có bạn lữ, hắn vẫn luôn muốn có một nữ nhi hoặc là Á Chủng, lại nhận nuôi hai thú nhân, có thể là bởi vì diện mạo và tính cách của ba ba, khi ba ba cùng cha kết thân, chú Liễu và cha xem ba như hài tử mà nuôi dưỡng, đến khi có tôi còn là như vậy, phụ thân cùng chú Liễu từ nhỏ liền yêu cầu tôi chăm sóc baba thật tốt, cho nên, ba ba những năm gần đây đều là được nuôi như nuôi đứa nhỏ.”

Ba của Cụ, thực sự may mắn khi gặp được những người chân thành tốt với hắn,Tiêu Liêu nghĩ thầm.

“Ba anh thật may mắn, có người thân đối tốt với hắn như các người như vậy.” Tiêu Liêu hâm mộ.

“Đúng vậy, còn may là có chúng ta ở bên ông ấy.” Cụ cảm khái.

Giọng điệu này hình như có gì đó không ổn? Tiêu Liêu nghi hoặc nhìn Cụ, hy vọng hắn có thể cho cậu một lời giải thích.

“Trước khi được cha mang về, ba sống không tốt, cha của ba mất từ ​​khi ông ấy còn rất nhỏ, mà thân thể bà nội vẫn luôn không khỏe. Bà nội tôi đã ra đi khi cha tôi mới mười hai tuổi. Ba chỉ có thể kiếm cái ăn để nuôi sống bản thân bằng cách giúp đỡ người khác làm việc, lúc đó không ai muốn chơi với ba, thậm chí bắt nạt ba, nhưng ba chỉ đánh trả khi không thể chịu đựng được nữa, vì bà nội đã dạy ba cái gì cũng có thể nhẫn, trừ phi thật sự không thể tha thứ, hơn nữa loại phản kích này không vi phạm tâm hồn khoan dung, ba vẫn luôn làm như vậy, ông ấy rất ôn hòa, kiên nhẫn và nhân từ.”

Cụ vốn dĩ đang cười rất dịu dàng, nhưng tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm, thanh âm cũng rất tức giận, “Khi ba lớn lên, cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, nhưng ngày vui không kéo dài được bao lâu. Một nhóm cướp tàn bạo đột kích, bộ lạc tổn thất nặng nề, đám người kia là được một giống cái có tính cách vô cùng cực đoan mà ba tôi cứu dẫn đến, ba bị thương và bị đuổi khỏi bộ tộc, khi tôi gặp ba, ông ấy suýt chết, chính chú Liễu đã cứu chữa cho ông ấy “

“Ba anh hiện tại thế nào rồi?” Tiêu Liêu sau khi nghe xong có chút lo lắng, thực đáng thương cùng khổ sở.

“Ba hiện tại không sao rồi, vừa rồi không phải nói như vậy sao?” Cụ cười sờ sờ đầu Tiêu Liêu, bị “ sủng vật mao nhung lớn” sờ đầu, Tiêu Liêu tỏ vẻ thực mới mẻ, bất quá cũng không ghét.

“Khi tôi còn nhỏ, tôi đã được cha yêu cầu chăm sóc ba thật tốt. Sau khi nghe về quá khứ của ba, tôi đã hỏi rất nhiều câu hỏi, ba cũng đều kiên nhẫn trả lời tôi. Mấy câu nói kia làm tôi ấn tượng nhất.”

“…… Thiện lương không phải là cái cớ cho những người đó lấy ra làm càn, nhưng sự thiếu lương tâm của một số người không phải là lý do để bạn từ bỏ sự tử tế. Suy cho cùng, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Con phải xứng đáng với trái tim của chính mình, nhưng cũng phải phân biệt giữa thiện và ác, quyết đoán. Hãy tự mình lựa chọn, thay vì mù quáng trao đi lòng tốt... Đây là lời ba tôi đã nói khi tôi được ôm vào lòng khi còn nhỏ.”

“Ba anh thật thông minh, thật sự khiến người ta khâm phục.” Tiêu Liêu thật sự rất bội phục ba Cụ, ông ấy không dễ dàng từ bỏ lòng tốt, nhưng cũng không mù quáng cho đi lòng tốt khắp nơi, rất ít người có thể làm được điều đó.

“Thật sao? Khi còn bé tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên cha tôi không phải loại người như vậy, nếu ngươi không tin, về sau sẽ biết, còn hiện tại hãy tự mình xác nhận đi?” Cụ chỉ về phía trước, ra hiệu cho Tiêu Liêu nhìn sang.

“Đại Phong! Đại Phong! Ngươi về rồi! Ba ba nhớ ngươi muốn chết!”

Tiêu Liêu vừa lúc nhìn thấy một bóng người, còn chưa kịp phản ứng, một người đã nhào vào trong lòng Cụ. Người kia còn ở dùng sức cọ cọ mặt vào lông trên người Cụ.

Tiêu Liêu nhất thời có chút sững sờ, vừa rồi mới xông là cái gì? !