Ta Mở Thương Trường Tại Tây Huyễn

Chương 82: Chương 76





Tuy nói có suy nghĩ chế tác viên gia vị lẩu để bán, bất quá bây giờ tạm thời cũng không có đất dụng võ, dù sao nhà hàng lẩu vừa mới khai trương, thanh danh của món lẩu còn chưa có lan rộng, hiện tại mặc dù làm được cũng không có nguồn tiêu thụ nên bán không được.
Ngày kinh doanh thứ nhất kết thúc, Vưu Hạ kết toán cả ngày tổng số tiền kiếm được, sau đó lông mày liền nhíu lại.
Cả ngày hôm nay nhà hàng mới buôn bán tổng số là một vàng tám mươi bạc, trong đó có mười hai tiền bạc vẫn là chính mình cống hiến, cái này tình huống buôn bán không thể nói là kém, bất quá quả thật cũng không như thế nào lý tưởng.
Vưu Hạ tra xét ngày hôm nay tổng số bàn có khách hàng ngồi ăn, tổng cộng mới chỉ có không tới năm mươi bàn, khoảng cách một trăm bàn để mở khóa vị lẩu mới còn kém một đoạn dài.
Hiển nhiên cách ăn món lẩu này đối với người dân của dị thế giới mà nói vẫn là quá mức mới lạ, đặc biệt là giá tiền của nó không bằng quán gà chiên vừa rẽ dễ mua, tiêu chuẩn ăn uống cũng kỳ lạ, khiến nó không dễ dàng mà phổ biến trong giới bình dân.
Tình huống này Vưu Hạ lúc trước cũng có dự liệu được, vì mau chóng mở ra thị trường, ngày hôm qua hắn một lần in 2500 tấm vé ưu đãi, khiến cho mấy cửa hàng khác cũng đồng thời phân phát, mỗi cửa tiệm nhà hàng có 500 tấm vé, ai tới trước được trước.
Vé ưu đãi có in ấn Hạ chi Lâm cùng địa chỉ cụ thể các cửa hàng, đặc biệt là nhà hàng lẩu, bởi vì chính vào dịp khai trương cần tuyên truyền, Vưu Hạ tận lực đem vé ưu đãi mặt chính đều quảng cáo nhà hàng lẩu, hình ảnh chân thực món ăn đặt tới vị trí bắt mắt nhất, khiến khách hàng lấy đến tay có thể liếc nhìn thấy.
Bất quá tình hình buôn bán như ngày hôm nay xem ra, vé ưu đãi tuyên truyền hiển nhiên không nhanh có hiệu quả như vậy.
Có lẽ hắn cần phải lại in một xấp tờ rơi, giống như lúc trước khai trương tuyên truyền quán gà chiên giống nhau, chuyên môn thuê mướn vài người đến quảng trường gần tòa thị chính phân phát..
Vưu Hạ trước khi ngủ suy nghĩ những việc này, đồng thời cũng thật sự là làm như vậy.

Cho nên sáng ngày hôm sau, những người đi đường ngang qua quảng trường gần tòa thị chính và nhân viên công chức làm trong đó, mỗi người trong tay đều bị nhét một tờ rơi.
"Mọi người đi ngang không nên bỏ qua, nhà hàng lẩu của Hạ Chi Lâm mới khai trương, bán những món ngon nơi đó đều không hề thiếu gì cả, hiện tại đi ăn còn có thể được giảm giá, đủ hai trăm tiền đồng, giảm mười lăm, vé ưu đãi liền ở trong tay ta, mỗi người chỉ được một tấm, tới trước được trước nha.."
"Ôi này, tiên sinh, nhà hàng mới khai trương, nhìn một chút đi!"
"Cho ta một tấm vé ưu đãi."
Trong tay còn cầm bữa sáng mua từ quán gà chiên Đỗ Lạp từ đội mũ người trẻ tuổi đưa qua nhận lấy tờ rơi quảng cáo, vừa đi vừa lật xem.
Vốn tưởng rằng tờ rơi bên trên nội dung là quán gà chiên sắp ra cái gì phần ăn hay món mới, lật xem kỹ, mới phát hiện là Hạ Chi Lâm liền mở một cái nhà hàng tên gọi là nhà hàng lẩu.
Hàng hàng mới trên tờ rơi tuyên truyền in hình ảnh một cái nồi uyên ương to lớn chiếm cứ góc trái bên trên, xung quanh bao quanh một vòng những đĩa thịt bò cuộn, thịt dê cuộn, nấm và các lọại rau dưa, chỉ nhìn hình ảnh vẫn là rất hấp dẫn người.
Tờ rơi quảng cáo mặt sau in là một phần cơ bản thực đơn, Đỗ Lạp qua loa mà nhìn lướt qua, phát hiện giá cả cũng không mắc, một đĩa thịt dê cuộn chỉ ba mươi tám tiền đồng, một ly bia là mười tiền đồng, bia thậm chí bán so với những quán rượu khác còn rẻ hơn.
Đương nhiên đồ ăn mắc cũng có, giống như hoa tuyết thịt bò chính là một bạc ba mươi tám tiền đồng một phần, tuy rằng không biết tại sao đồng dạng là thịt bò, loại này tên hoa tuyết thịt bò còn mắt hơn thịt bò cuộn tới gấp ba bốn lần, bất quá giá hàng này nhìn qua cũng gần giống bằng những nhà hàng khác.

Đỗ Lạp là một người nhân viên hành chính trong bộ thương thuế, trong tay hắn không thiếu tiền, gia đình hoàn cảnh của hắn cũng ưu việt, mà hắn cũng không có cái gì ham mê tiêu tiền, duy nhất yêu thích chính là ăn món ngon.
Hạ Chi Lâm phía trước hai cửa hàng ăn uống đều để lại cho hắn ấn tượng không tồi, cho nên khi nhìn xong tờ rơi này, hắn liền quyết định đêm nay lúc tan tầm đi nhà hàng lẩu này ăn một bữa thử xem.
"Phố lớn Beariat số 03.." Đỗ Lạp thì thầm hai lần địa chỉ, đem tờ rơi quảng cáo nhét vào trong túi tay cầm.
* * *
Trước khi nhà hàng lẩu buôn bán bắt đầu như hỏa tiễn bay lên, Vưu Hạ thừa dịp buổi chiều rảnh rỗi, sớm đem mỗi cái kho hàng vật tư đều lấp kín, tiếp đó liền đi đến trại chăn nuôi ngựa kéo xe thuê một người lái xe ngựa cùng hai con ngựa, chuẩn bị ngồi vào chiếc xe bốn bánh mà Tappler tặng đi tới trang viên hắn vừa mua vào tay.
Lần này đi trang viên, Vưu Hạ ngoại trừ kêu lên Rice, còn mang theo con báo nhỏ Hắc Tử.
Hắc Tử bây giờ cũng lớn lên một chút, thân hình cùng bốn chân đều kéo dài rất nhiều, mơ hồ có thể nhìn ra được thân thể mãnh mẽ của báo đen khi thành niên.
Vưu Hạ nghĩ thầm, cứ việc Hắc Tử thật biết điều rất nghe lời, mỗi ngày chỉ ờ nhà không ầm ĩ cũng không nháo, nhưng nó dù sao cũng là con báo đen, cần phải đem nó đưa vào trong tự nhiên đi.
Trước kia là không có điều kiện này, hiện tại nếu đều đã mua trang viên lớn như vậy, đương nhiên không thể đứa nhỏ chịu khổ được, vì vậy lần này liền đơn giản đem theo Hắc Tử mang tới trang viên nuôi thả đi, thuận tiện cũng có thể cho trang viên trống trổng có một con mãnh thú giữ nhà.
Bọn họ xuất phát thời gian là đầu giờ chiều, trải qua hơn bốn giờ dài dằng dặc lộ trình, lúc đến trang viên, mặt trời đều lặn xuống phía tây một nửa.
Xe ngựa dọc theo bằng phẳng đường đá chạy vào bên trong trang viên, từ trước cửa sổ nhìn hướng về phía ngoài, vàng rực rỡ ánh chiều tà chiếu nghiêng lên ngọn tháp màu trắng xuyên qua, đem trước cửa trang viên những cây thông lớn biến thành đỏ rực như một bức tranh cắt hình đẹp đẽ.
Vưu Hạ khiến người lái xe ngựa dắt ngựa đến nơi mà nông nô của trang viên ở nhà gỗ nghĩ ngơi, sau đó cùng Rice mang theo báo đen nhỏ bước qua con đường hẹp xen kẽ giữa những căn nhà gỗ hướng về phía vườn nho đi đến.
Xa xa, thảm cỏ xanh đầy đất cùng bên cạnh ruộng dốc, đào rỗng vườn cây nho vây giờ đã thành một mảnh màu nâu đồng cỏ bao la, trơ trọi trên đất chỉ có phân tán mất cây xanh đứng sừng sững, ngược lại sấn đến vùng đất kia càng hoang vu.
"Vườn nho không có dây nho thật là không dễ nhìn." Vưu Hạ cảm thán.
Rice biết đến hắn sẽ không vô cớ mùa mua lại một khối hoang vu đất đai như thế, liền thuận theo lời của hắn hỏi: "Ngươi chuẩn bị ở đây làm cái gì?"
Vưu Hạ khoé môi tràn ra nụ cười, không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi: "Ngươi biết ma pháp bay lượn sao?"
Rice do dự hai giây, lắc đầu một cái.
"Vậy ta mang người cùng bay đi."
Dứt lời, Vưu Hạ liền lấy ra Ánh trăng pháp trượng, đọc câu thần chú ma pháp bay lượn mà mấy ngày nay hắn luôn luôn luyện tập.
Pháp trượng đột nhiên bay lên trên không, Vưu Hạ vươn mình ngồi lên pháp trượng, nhìn về Rice nhướng mày: "Mang theo Hắc Từ ngồi vào sau đi."
Rice cũng không hỏi tại sao, một tay kẹp lấy báo đen, quay người liền ngồi xuống pháp trượng phía sau lưng Vưu Hạ.
"Ngồi kỹ, ta chưa bay qua vài lần cho nên khống chế sẽ không quá vững vàng, ngươi phải nắm chặt pháp trượng, chân cũng phải kẹp chặt."
Rice đem Hắc Tử chuyển đến trước ngực mình, thấy con báo nhỏ đạp sau lưng của Vưu Hạ ý đồ leo lên nằm úp sấp đến trên vai của tinh linh, hắn lập tức nắm sau gáy của con báo đen, cưỡng ép đem nó lật lại ấn tới trên vai mình, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà trả lời: "Được."
"Nắm chặt rồi sao?"
"Ừm."
"Vậy ta bay!"
Tiếng hô vừa tắt, Ánh trăng pháp trượng bộc phát ra sáng ngời ánh sáng, mang theo hai người một báo bay lên trên không trung.
Rice còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, lướt qua cơn gió liền cuốn theo mái tóc bạc của tinh linh, tất cả tung bay trên mặt của hắn.
Bởi vì không có thừa tay, hắn không thể không nghiêng người kề sát phía sau lưng của người trước mặt, mới có thể miễn đi mái tóc công kích.
Chân rời ánh chiều tà đã rơi xuống dưới sườn núi, hoàng hôn từ từ bò lên bầu trời, long lanh hoa mỹ sắc thái cho người nhìn một cảm giác bản thân như đang ở trong giấc mộng.
Rice nheo mắt lại, bầu không khí của tự nhiên cùng những cơn gió thổi tới, khiến trái tim hắn đập đến càng lúc càng nhanh.

Lúc này, phía trước bỗng nhiên vang lên âm thanh có chút mơ hồ của tinh linh: "Liền tại đây, cũng khá bằng phẳng."
Như rời đi sắc thái mông lung màu sắc, Rice đôi mắt dần phục hồi tinh thần lại, hắn cuối cùng đưa mắt nhìn xuống phía dưới mặt đất, bọn họ đã bay đến vùng đất trung tâm vườn nho, phía trước đúng là nơi mà bọn họ nhìn thấy mảnh đất hoang vu đồng cỏ.
Vưu Hạ khống chế pháp trượng hạ xuống, đến khi hai chân lại đạp đến vững vàng trên đất, hắn không khỏi hít sâu thở ra một hơi.
Rice đem rục rịt báo đen thả trên đất, ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng tất cả đều là đồng cỏ bao la vùng núi, hỏi: "Tới nơi này làm gì?"
Vưu Hạ dựa theo vừa nãy trên không trung xem sơ qua hình dạng mảnh đất, ở trong đầu tổng thể mà quy hoạch tính toán một phen mỗi dạng quang cảnh diện tích cùng vị trí nên đặt ra, sau đó quay đầu lại đối với Rice nói rằng: "Ngươi nhắm mắt lại, ta cho ngươi biến cái ma pháp."
Rice mờ mịt mở mắt nhìn.
"Nhanh nhắm mắt, ta muốn cho ngươi xem điều ngạc nhiên."
Cứ việc không quá hiểu rõ, Rice vẫn là ngoan ngoãn gật đầu, dưới sự hối thúc của Vưu Hạ liền đóng lại hai mắt.
"Nhắm chặt, không thể nhìn lén nha."
"Ừm."

Xung quanh từ từ yên tĩnh lại, Rice trước mắt là một mảnh hư vô bóng tối, trong im lặng, âm thanh ma sát của quần áo tinh linh nhẹ nhàng cùng tiếng bước chân đều bị phóng đại hơn rất nhiều, khiến hắn không tự chủ được ở trong lòng suy nghĩ Vưu Hạ giờ khắc này đang đứng đâu cùng làm gì,
Ước chừng mười mấy giây sau, sự tưởng tượng của hắn đột nhiên bị trước mặt phất tới con gió mát lạnh cùng hơi nước đánh đoạn.
Rice hít vào một hơi sâu, cảm giác tự dưng người thả lỏng ra rất nhiều.
Hắn tò mò hỏi: "Ta có thể mở mắt ra sao?"
"Không thể."
Vưu Hạ âm thanh từ phía bên phải vang lên, Rice tiếp tục nhắm mắt.
Lại qua mấy phút, hắn rõ ràng cảm giác được bên trong thân thể thấm vào một mảnh nồng nặc năng lượng sinh mệnh, bốn phía tràn ngập mùi cỏ cây thơm ngát, dường như hắn một chút từ hoang vu đồng cỏ bao la chuyển đến bên trong vùng rừng rậm sinh cơ bừng bừng.
"Có thể mở mắt ra sao?
" Vẫn chưa được.

"
Lần này âm thanh của Vưu Hạ là từ nơi xa xôi vang lên, đồng thời hắn còn đang hướng về nơi càng xa đi đến.
Rice bắt đầu còn có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân của hắn, sau đó âm thanh kia liền dần dần mà bị thứ gì che giấu mất.

Hầu kết của hắn trượt lên xuống một chút, đáy lòng không khỏi hiện lên một cảm giác nôn nóng, hai chân cũng có chút không đứng yên, hai tay lại vô ý thức lặp đi lặp lại động tác nắm chặt cùng mở ra.
Bởi vì vẫn luôn không nghe được động tĩnh của tinh linh, trong lòng hắn cảm giác lo lắng càng ngày càng nặng, rất muốn lén lút mở mắt ra liếc nhìn phương hướng của tinh linh, nhưng cuối cùng vẫn ráng nhẫn nại xuống.
Rốt cục, tại một khoản thời gian dài lâu chờ đợi trôi qua, hắn nghe được âm thanh của Vưu Hạ đạp trên dày đặc thảm cỏ đang chạy tới, hắn khống chế khó có thể giải thích được cảm giác nóng nảy, vẫn luôn chờ đối phương tới gần bên cạnh mình, mới dò hỏi:" Có thể mở mắt ra sao? "
" Có thể.

"
Rice lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, kế tiếp hô hấp đều dừng lại.
Phía trước, đi vào tầm nhìn của hắn chính là một mảnh cực kỳ rộng rãi màu vàng óng ánh hồ nước, trên mặt hồ phản chiếu bầy trời xinh đẹp xán lạn ánh nắng chiều tà.

Dưới hoàng hôn, sóng nước lấp lánh, rạng ngời rực rỡ, đẹp đến mức khiến người quên cả hô hấp.
Ngoài ra, làm cho hắn khiếp sợ hơn chính là giữa hồ sinh trưởng một cây to lớn che trời.
Cái cây này có thể nói to lớn bằng tòa nhà phủ thị chính như vậy, cành cây tráng kiện xum xuê, mỗi một chiếc lá đều tản ra lung linh hào quang, khổng lồ tán cây như một biển sao được tập hợp đan xen vào nhau, nguồn sinh mệnh năng lượng tràn đầy bao xung quanh, cho dù cách xa xôi như vậy, Rice cũng có thể cảm nhận được nó đem lại cho chính mình ảnh hưởng trực diện.
Tại đây cây lớn vẻ đẹp tôn lên, ngay cả mọc chung quanh ở bên hồ một trăm cây Oánh Đăng đều hiện ra không quá bắt mắt như vậy.
" Đây là..

là cái gì? "Bởi vì quá mức chấn động, Rice lời nói có chút ngập ngừng không nói thành lời.
" Có lẽ, "Vưu Hạ nghiêng nghiêng đầu, trã lời:" Thật sự là quà tặng của thần linh! "
Thực tế là, tâm lý của Vưu Hạ khiếp sợ không chút nào so với Rice ít.

Cho dù tất cả những thứ này là từ hệ thống trong không gian lấy ra qua tay của hắn đặt xuống, nhưng khi ao hồ nước Thánh cùng cây sinh mệnh cổ thật sự được đem ra đặt trên mặt đất, lúc đó hắn vẫn là bị cảnh tượng trước mắt khiến chấn động một hồi lâu.
Cũng vào lúc này, Vưu Hạ mới nhận ra được là hệ thống cho hắn cây sinh mệnh cổ không phải là tuỳ tiện đặt một cái tên, mà là nó thật sự có nặng lượng sinh mệnh mạnh mẽ như vậy!
Hắn tận mắt nhìn thấy, lúc cây cổ vừa đặt vào bên trong ao hồ nước Thánh, xung quanh phạm vi mấy trăm mét đất đai lập tức sinh sôi rậm rạp hoa cỏ, không khác gì ngày xuân trên mặt đất được thức tỉnh, ấn vào nút cấp tốc sinh trưởng, toàn bộ trang viên đất đai trong vòng mấy chục giây liền đều bị hoa cỏ xanh ngát bao trùm.
Liền ngay cả hắn vừa mới rãi trên đất, chuẩn bị chính mình dùng ma pháp sinh trưởng khiến những cây Oánh Đăng nhanh chóng nảy mầm, nhưng chưa kịp làm liền lấy mắt thường nhìn thấy được từng cây từng cây phát triển thành cây cao to lớn, cũng nhanh chóng mọc ra liên tiếp những trái màu xanh lục trái cây Oánh Đăng..
Biến hóa như thế, nói là thần ban cho cũng không phải là quá đáng!
Hai người kinh ngạc mà đứng tại chỗ thưởng thức một hồi lâu yên tĩnh cảnh hồ cùng cây thần, đến khi bóng tối phủ xuống, mặt hồ từ từ ảm đạm, Vưu Hạ mới phục hồi tinh thần lại, gọi Rice cùng đi hướng nơi cây Oánh Đăng được trồng dày đặc nhất.
Rice có chút ngốc lăng theo sát bước chân của hắn, đến khi đi tới rừng cây trung ương, sắc trời đã hơi ám trầm xuống, rừng cây Oánh Đăng những quả trái cây tại bên trong mờ mịt sắc trời dần dần trở nên tỏa sáng rất nhiều.
" Đây là cây Oánh Đăng đi.


"Rice dùng khẳng định giọng điệu nói.
" Ừm.

"
" Tai sao lại muốn trồng loại cây Oánh Đăng này? "
Cái vấn đề này Vưu Hạ là thật không biết nên trả lời ra sao, nói chung hệ thống cho, trồng cũng như không trồng không khác.
Tuy rằng trong lòng là nghĩ như vậy, mà hắn vẫn thuận theo câu hỏi của Rice mà nói:" Ta không thể dẫn ngươi đi xem chân chính rừng rậm Oánh Đăng, mà ta có thể tạo ra một mảnh rừng rậm Oánh Đăng nhỏ, dù cho nó không bằng rừng rậm Oánh Đăng thật một phần ngàn.

"Vưu Hạ nói, chợt cười cười nhạt," Kỳ thực, chúng ta bây giờ đứng ở vị trí này, ngẩng đầu lên nhìn thấy phong cảnh, cùng với ta nhìn thấy bên trong ảo cảnh thật rất giống nhau.

"
Rice ngẩng đầu lên, thưởng thức khắp nơi trái cây mọc trên cây lấp lánh phát sáng, mà rất nhanh, ánh mắt của hắn liền không bị khống chế tất cả đều tập trung vào trên khuôn mặt xinh đẹp của tinh linh đang đứng bên người.
" Bây giờ còn chưa đến thời khắc đẹp nhất, đêm khuya cây Oánh Đăng mới là đẹp nhất, đêm nay chúng ta ở tại nơi này ngủ qua đêm, thế nào? "
Hắn bất thình lình quay đầu lại hướng Rice đề nghị, Rice có chút hoảng hốt mà dời tầm mắt sang chỗ khác, giả vờ trấn định mà gật gật đầu," Ừ "một tiếng.
* * *
Lúc này, trên lầu hai thư phòng trong tiệm tạp hóa, đang ngồi trên ghế lật xem sách cổ Livian đột nhiên đóng sách lại đứng lên.
Sắc mặt hắn nghiêm túc đối với không khí cảm nhận, lập tức giơ tay, dùng ma pháp đem bên cửa sổ trồng hoa nguyệt quý cái bồn hoa dời đến trước mặt mình, đối với cây đọc lên câu thần chú bằng tiếng cổ tinh linh:" Spiritus Vitae (Tinh linh sinh mệnh) "
Cành lá màu xanh cùng hoa hồng nguyệt quý lắc lắc, trên phiến lá bồng bềnh bắt đầu thắp sáng, đột nhiên phịch một tiếng liền biến thành một cái nho nhỏ cánh chuồn chuồn trong suốt màu xanh lục yêu tinh nhỏ.
" Mang ta đi đến nơi có nguồn năng lượng sinh mệnh dày đặc nhất.

"
Yêu tinh nhắm mắt lại cảm nhận một chút, sau đó hướng về phía Livian vẫy tay, liền đập cánh nhỏ bay ra ngoài phòng.
Livian lập tức nhấc chân đi theo ra ngoài.

Hắn vừa ra cửa động tĩnh làm kinh động tới đang nằm ngang trên ghế sa lông Aucertine, ông lão thản nhiên hỏi:" Đi đâu vậy, tới giờ ăn bữa tối món lẩu rồi sao? "
Livian mặc kệ, dọc theo cầu thang chạy xuống đi, chỉ truyền đến một câu bình tĩnh trả lời:" Có khí tức của hồ nước thánh cùng cây thần.

"
" À, như vậy sao.

"
Aucertine đáp một tiếng, sau đó đột nhiên ngồi dậy, tâm lý thầm nói: Hồ nước Thánh không phải chính là cái mà Yolanda luôn luôn đang tìm kiếm sao!
Hắn lập tức vươn mình rơi xuống ghế sa lông, thì thầm đọc lên một câu thần chú khó đem chính mình trực tiếp truyền tống xuống dưới lầu, vừa vặn va vào Livian đang chạy ra cửa tiệm.
" Chờ đã, ta cùng đi với ngươi."Aucertine hô, lập tức đuổi theo bước chân của tinh linh hướng về phía cửa thành chạy tới..