Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 229: Hiện thân



Thanh Hà thành,

Từ sáng sớm khắp thành đã sục sôi truyền tin Hái Hoa tặc Điền Hoành bị Nguyệt Khuyết Các Tống Khuyết chém giết trong đêm qua, để bách tính nơi này vui vẻ một hồi.

Chưa được bao lâu, đến chiều liền thấy Tống lão gia đứng ra làm rõ, hôm qua chính mình cùng Điền Hoành là có gặp mặt, đồng thời phá hư hắn gây án một lần nhưng cũng bị đối phương đả thương không nhẹ. Trải qua một đêm dưỡng sức bây giờ mới có thể hành động vô ngại.

Đồng thời Tống Các chủ cũng tuyên bố, tự nhận rõ bản thân không phải đối thủ của đối phương, nhưng vì Thanh Hà bách tính an nguy. Vì thế hắn thay mặt trong thành mấy vạn bách tính mời vị này Hái hoa tặc giơ cao đánh khẽ, xin hắn nương tay bỏ qua mà đi nơi khác.

Tất nhiên cũng không phải xin không, vì thế mà Tống đại hiệp sẵn lòng móc tiền túi ra 2 vạn lượng bạc dâng lên.

Thông báo nếu Điền Hoành đồng ý việc này, mời tối nay giờ Dậu đến cổng thành Nam lấy tiền, tiền sẽ được treo sẵn trên cờ thành Nam môn. Xung quanh khu vực đó sẽ được Nguyệt Khuyết Các thanh tràng, tuyệt đối không có việc mai phục phát sinh.

Sau khi nghe được chính miệng Tống Khuyết tuyên bố việc này, trong thành người đối với hắn thái độ có thể nói cái nhìn khác nhau.

Có người nói hắn hèn nhát, lấn yếu sợ mạnh, không dám xả thân vì nghĩa, vì dân mà trừ hại. Có người gật đầu tán thưởng hắn biết co biết giãn, sâu hiểu đạo lý làm người, cũng không ít người đối với hắn có thể đứng ra thay Thanh Hà giải quyết mối nguy này tâm tồn cảm kích, mang ơn đái đức.

Nói chung chín người mười ý, Tống gia cũng không quản bọn họ trong đầu nghĩ gì. Việc ta ta làm, sau khi tuyên cáo xong liền đi bái phỏng Từ Thanh, Ngô Thiên một chuyến, sau đó cùng bọn họ mấy người cùng nhau khởi hành tiến về Nam môn.

......

Nam môn,

Nguyệt Khuyết Các người làm việc, thêm nữa có Từ, Ngô 2 vị này Thanh Hà đại lão bảo lãnh, bữa này trên cổng thành lính gác hết thảy được nghỉ ngơi.

Phía dưới xung quanh bán kính trăm trượng vậy không một bóng người, Nguyệt Khuyết Các người dàn trải đứng thành vòng vây đem xung quan quan sát người ngăn cách bên ngoài.

Trên đường cái, Tống Khuyết, Từ Thanh, Ngô Thiên, Thập Thủ Hằng cùng mấy vị Nguyệt Khuyết Các cao tầng sắc mặt túc mục, nghiêm túc chờ đợi.

Giờ Dậu đã tới, 2 vạn lượng ngân phiếu khi nãy cũng đã được treo lên đại kỳ, nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa có bất kỳ người nào chạy ra thu lấy. Giống như Điền Hoành là tỏ vẻ không đồng ý với cuộc này giao dịch như thế.

Theo thời gian trôi qua, mọi người tâm trạng dần trở nên nóng nảy bồn chồn, tất cả ánh mắt đều chú ý về trên thân Tống đại quan nhân.

“Hắc hắc, Tống Các chủ. Làm sao người không thấy bóng dáng, có phải hay không Điền thiếu hiệp đã xảy ra điều gì bất trắc. Ta nhưng là nghe nói đêm qua khu thành Bắc chiến đấu không nhỏ, không khéo hôm nay việc chỉ là người nào đó muốn lẫn lộn câu chuyện nhằm che giấu chân tướng mà thôi.”

Lúc này một giọng nói vang lên phá vỡ không khí tĩnh mịch, mọi người tập trung nhìn qua mới hiện hóa ra là Linh Giang Bang Trưởng lão Sở Thiên Thu.

Không cùng đối phương chấp nhặt, Tống Khuyết chỉ nhàn nhạt đáp:

“Sự thật thế nào còn chưa phiền Sở Trưởng lão phí tâm, ta nghĩ bây giờ Điền huynh chưa xuất hiện hẳn chính là vì lo lắng những người khác ý đồ bất chính muốn giá họa cho chúng ta mà thôi.”

“Hắc hắc hắc!” – Sở Thiên Thu cười lạnh, cũng không muốn nhiều lời, vui vẻ xem diễn kịch chính là.

Đêm qua thám báo chuyển về tin tức, hắn đã thấy nghi ngờ trọng trọng. 8, 9 thành chính là tiểu tử này lỡ tay đem người đánh chết thôi, bằng Điền Hoành cái loại kia mặt hàng có thể thương được tiểu tử này mới là gặp quỷ.

Nếu sự thật như thế vậy sau này liền vui, hắn chỉ việc ngồi cắn hạt dưa nhìn đối thủ bị diệt chính là, thật sự quá bớt việc.

Đang lúc mọi người còn đang dư vị lão Sở vừa mới một phen lời nói, trong sân tình hình đột biến.

Từ vòng ngoài đám võ giả bỗng nhiên có một người phi thân xông ra, đạp vai mượn lực mấy người liền nhảy qua tường rào hộ vệ, lập tức thân hình như cơn gió nhanh chóng tiến về phía trên cổng thành bay lên.

“Hái hoa tặc Điền Hoành!” – Xung quanh mấy người sợ hãi hét lên.

“Muốn chết!”

Tống gia 2 mắt phát lạnh, lão Điền còn đang dấu trong đám người chưa hoạt động đây. Thằng ất ơ chỗ nào cũng dám ham tiền mạnh dạn làm liều?

Chỉ thấy hắn bàn tay khẽ vẫy, từ trên tay một luồng sáng bạc lóe lên, mọi người chỉ thấy ánh mắt một hoa, xông lên người kia trên huyệt thái dương đã cắm một thanh phi đao nhỏ bằng 2 ngón tay, chết không thể chết lại.

“Xôn xao!”

Đám người không khỏi nhốn nháo cả kinh, kinh vì Tống Khuyết tùy ý một tay vừa lộ, cũng hãi vì không hiểu người này đây là cái gì thái độ. Chẳng lẽ không sợ thật sự giết nhầm Điền Hoành, hay lại có âm mưu gì khác, quả thật nghi vấn trùng trùng.

Tống lão gia cũng thập phần thức thời cho đám người giải thích:

“Chư vị chớ hiểu lầm, ta đêm qua đã cùng Điền huynh giao thủ, đối với hắn võ công, khinh công là thập phần khắc sâu. Vừa rồi người tu vi lơ lỏng, chỉ sơ nhập Tứ giai tầm đó, hơn nữa thân pháp cực độ tầm thường, quả quyết không phải Điền Hoành huynh.”

Thì ra là thế, mấy người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Ha ha ha, tiểu tử ngươi như vậy mà hiểu rõ ta.” - Đúng lúc này, một tiếng cười chói tai vang lên.

Mọi người nhất tề xoay đầu, giật mình nhìn về một chỗ.

Chỉ thấy ven đường kiến trúc, trên tầng 2 một tòa nhà, một vị ăn mặc cẩm y hoa lệ nam tử chính đang tiêu sái phi thân bay xuống.

Người này thân pháp cực kỳ phiêu dật, tay hắn ném ra mấy viên bạc, cả người liền như một đạo tàn ảnh đuổi theo, chân nhẹ nhàng dẫm liền mượn lực bay lên, tiếp tục đuổi theo viên kế tiếp.

Cứ thế liên tiếp hoa cả mắt hành động, chỉ trong chốc lát hắn đã chạy đến tường thành. Lúc này bàn chân còn chưa một lần dính đất đây.

Phong tao như thế phong cách ra sân, tự nhiên là Tống lão gia học trên phim kiếm hiệp mấy đứa lẳng lơ trang bức cách làm. Như thế rung động hiệu quả tự nhiên khiến đám quê mùa võ giả nơi này tập thể nghẹn ngào chân trối.

Nhưng chưa hết, chỉ có càng trang bức, không có nhất trang bức.

Điền huynh vừa đến tường thành, cả người vậy lại như một con chim bay ngược lên bầu trời, đợi đến độ cao ngang với ngọn cờ liền dừng lại không tiến. Cả người cứ như thế trệ không lững thững bước nhẹ 2 bước xoay người tiêu sái đưa tay cầm lấy ngân phiếu rồi mới nhẹ nhàng như lông ngỗng rơi xuống cổng thành.

Soái đến ngây người.

Tất cả mọi người đồng loạt nghiêm nghị, bất kể kẻ này nhân phẩm làm sao, nhưng phần này kinh hãi thế tục khinh công đủ để khiến người kính sợ.

“Điền Hoành, ta muốn cùng ngươi sinh em bé!” – Mỗ vị 200 cân bác gái rơi lệ gào thét, thật sự hối hận mấy ngày qua mình làm sao lại nghe người truyền ngôn núp tại trong nhà. Nếu như mình vẫn như bình thường hàng ngày ra đường, không chắc sẽ có cơ hội gây nên Điền lang chú ý.

“Điền Hoành, chiếm lấy ta đi!” – Mỗ vị khu chân đại thúc kích động mặt đỏ rần hét lớn.

Xung quanh mấy người lông tơ dựng ngược âm thầm cách hắn xa một chút.

......

Nhìn mình điêu tạc thiên phong cách ra sân để toàn trường rung động không thể tự kiềm chế, Tống lão gia cũng âm thầm đắc ý. Đợi người rơi xuống cổng thành mới vênh váo quát lớn:

“Bản thiếu vâng lời phụ thân ta Điền Bất Nhị đi Cự Mộc thành có chuyện quan trọng, ngang qua nơi này mới vào dạo chơi một hồi. Vốn hôm qua chuyện tốt bị Nguyệt Khuyết Các người phá hủy để ta thập phần tức giận, định giày vò các ngươi đám này quê mùa mấy ngày nữa cho hả dạ.

Nhưng nể tình Tống Khuyết tiểu tử ngươi thức thời vụ, chuyện lần này bản thiếu bỏ qua cho. Hắc hắc, nếu những nơi khác người cũng giống ngươi biết chuyện, lão tử chẳng mấy chốc vậy cũng thành triệu phú sao, cạc cạc cạc....”

“Lão tử đi vậy!”

Lời vừa dứt, cả người liền hóa thành tàn ảnh, chớp giật mấy lần đã thành một chấm nhỏ biến mất phía xa chân trời.

Nhẹ nhàng ta đi như nhẹ nhàng ta đến, Điền thiếu gia cứ thế đi rồi không mang theo một chút bụi trần.

Lần đầu để người thấy Dâm tặc lại có bức cách cao như thế, nếu không phải thằng này có sở thích phơi thi khoe chiến tích, khéo không ít vị bác gái, đại thẩm là sẵn sàng hiến thân đây.

Còn đối với người này thân phận thật giả, tự nhiên không có bất cứ người nào tỏ ra nghi ngờ.

Không nói thân xác kia 100% là của lão Điền, riêng hắn ngón này phong tao thân pháp. Vậy hàng thật giá thật Điền Bất Nhị thành danh Phi Yến Bộ không nghi ngờ.

Từ đêm nghiên cứu bí tịch, dựa vào bản thân cực cao tài nghệ khinh công cùng hơn người nhanh nhẹn, Tống gia mất nửa ngày đã đem môn này Phi Yến Bộ nghiên cứu cái thất thất bát bát.

Tuy không dám nói có thể sử xuất lô hoả thuần thanh, nhưng đem ra loè người là không thành vấn đề đấy.

Ở đây người với Điền Hoành không quen thuộc, chỉ qua ảnh vẽ cùng miêu tả hiểu biết một hai. Lúc này được chứng kiến tự nhiên tất tin không nghi ngờ.

Theo đó lời đồn kẻ này thảm tao Tống gia độc thủ vậy cũng không cần giải thích tự tan.

Tuy chuyến này đến không có cái gì kinh thiên động đị chiến đấu để đám quần chúng có chút tiếc nuối, nhưng có thể nhìn đến thần diệu như này thân pháp bọn họ cũng đủ hài lòng. Nhiều người ngứa chân cũng muốn bay một phen, vội vàng giạt ra song cước chạy một vòng, tuy không được như người ta tiêu sái, nhưng cũng coi như nếm thử cảm nhận tốc độ cùng kích tình sao.

Đoàn người đâu ra đấy bắt đầu túm năm tụm 3 ai về nhà đấy, chuẩn bị đi tìm gà mờ khoe khoang kiến thức để tăng lên bức cách.