Nhìn vẻ mặt gấp gáp nôn nóng Lý Tín, Tống Khuyết cũng là tâm mệt.
Nhờ có hắn thường xuyên vào thành dùng Tesseract năng lượng liệu thương, tiểu tử này hơn một tuần trước cũng đã coi như khỏi hẳn, nhưng dường như nằm nhà gần 1 tháng đã để hắn gen lười trỗi dậy, những ngày nay Lý Tín chính là chết sống tìm cớ không quay về Mai Trang gặp Tần Vũ báo danh, đối với cái này Tống gia cũng rất có ý kiến.
Vì thế thấy tiểu tử kia bộ dáng này, hắn cũng lười để ý, chỉ không mặn không nhạt nói:
“Có chuyện gì bình tĩnh rồi nói, vội vàng nhao nhao như thế còn ra thể thống gì.”
“Đại ca, đại ca, ta có chuyện quan trọng, ngươi phải giúp ta cho ý kiến.”
“Nga, là chuyện gì, nói ra xem!” – Tống lão gia có chút hứng thú.
“Cái này...”
Lý Tín bắt đầu đưa mắt dáo dác nhìn quanh, nơi này ngoại trừ Tống Khuyết, Hùng Bá, vậy cũng chỉ có Dương gia tỷ muội. Chăm chú nhìn 2 nha đầu kia một hồi, thằng này mới nhăn nhăn nhó nhó:
“Đại ca, chuyện này có chút tế nhị.”
Ồ, Tống đại quan nhân hứng thú càng đậm.
Dương Mật, Dương Tử thấy thế vội đứng dậy lễ phép:
“Thiếu gia, vậy ta trước xin lui xuống!”
“Không cần, đều là người mình, không có việc gì phải tránh. Tiểu tử, có rắm mau thả, lề mà lề mề cái gì.” – Tống Khuyết không vui khoát tay.
Lý Tín thấy thế cũng không nói thêm, chần chờ một hồi mới bắt đầu cắn răng mở miệng:
“Đại ca, ta thật giống như đang yêu.” – Nói đến đây tiểu tử mặt đã đỏ như đít khỉ.
Ấu xịt!
Tống gia 2 mắt trợn to khó tin nhìn thằng này:
“Ngươi? Yêu ai? Ai yêu?”
Ba câu hỏi liên tiếp thể hiện hắn trong lòng không bình tĩnh. Nhìn lại thằng nhóc này, khổ người vậy là đủ rồi, nhưng xem hắn ngoại hình đi, vừa đen vừa xấu, tính cách lại mao táo chíp bông, mặt hàng này vậy mà cũng có nữ nhân nhìn trúng.
Chẳng lẽ lại là từ đâu đến đào mỏ nữ nhân, muốn lợi dụng Lý Tín tiểu tử này. Cái này rất có khả năng, bằng hắn bây giờ thân phận Tống Các chủ huynh đệ cùng với Lý gia tài sản, vậy hẳn đủ hấp dẫn không thiếu các loại tâm cơ nữ.
“Ai yêu ai rồi?” – Lão Nhiếp nghe bên này tiểu Lý tử gây ra động tĩnh đến xem, nghe Tống lão gia cao giọng hỏi cũng hiếu kỳ chạy tới hóng chuyện.
Ngay cả luyện võ cuồng nhân Hùng đại gia cũng lúc này dừng tay, trừng một đôi ngưu nhãn nhìn về phía bên này.
Đối mặt mấy người ánh mắt, Lý Tín cũng cảm thấy áp lực sơn đại, khô cằn xoa đầu cười cộc lốc mới xấu hổ lí nhí:
“Chưa phải yêu.... không đúng.. là yêu, cũng không phải... giống như là ta có cảm giác yêu, đối phương còn chưa biết.”
“Vậy là ngươi đang yêu đơn phương người ta nữ nhi rồi, vì thế mà mấy hôm nay không đến đây thao luyện.”
Đã mọi người đều biết hết, Lý Tín cũng là bất chấp, vội vàng gật đầu thừa nhận:
“Cũng có thể nói là như thế, nhưng mà ta còn không biết có phải hay không đó là tình yêu, vì thế hôm nay mới đến tìm đại ca.”
Dù kiếp này còn chưa có một cuộc tình vắt vai, Tống lão gia lúc này vẫn nghiêm trang vỗ vai hắn trầm thấp mở miệng:
“Tiểu tử, vậy ngươi tìm đúng người.”
Tiếp đó, chỉ thấy Tống thi nhân ngửa mặt lên trời nhìn xa xăm:
“Đố ai định nghĩa được tình yêu. Có nghĩa gì đâu một buổi chiều. Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt. Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu.”
Lý Tín:????
What? Dell hiểu?
Không quan tâm thằng này vẻ mặt mộng bức, Tống Khuyết bắt đầu chỉ điểm giang sơn:
“Muốn biết có phải hay không yêu còn không là đơn giản. Tiểu tử, có phải hay không ngươi bây giờ cả ngày trong đầu chỉ có hình bóng của đối phương? Luôn thấy hồi hộp, lo lắng khi biết hai người chuẩn bị có thể gặp nhau? Khi gặp nhau rồi lại thấy mình thật sự ngốc nghếch, không biết cư xử làm sao? Cuối cùng là không muốn cùng nhau nói lời tạm biệt, chỉ muốn giữ lấy đối phương cho riêng mình?”
Quá chuẩn rồi, xem ra mình có việc liền tìm đại ca vậy chính là chân lý.
Lý Tín điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc, kích động quát lớn:
“Đúng, đúng, đại ca, quá đúng rồi. Ta chính là thường xuyên cảm thấy như thế.”
Trưởng huynh như phụ sao, giờ phút này Tống gia bỗng cảm thấy trách nhiệm nặng nề, dường như hài tử của mình đã trưởng thành vậy bùi ngùi vỗ lên vai hắn:
“Vậy chúc mừng ngươi, a Tín, ngươi chính xác là đang yêu rồi.”
Tiểu tử giờ phút này hưng phấn mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy ái tâm cơ hồ chảy nước ra tới.
Chỉ có Hùng Bá bỗng thấy hứng thú thiếu thiếu, yêu là cái đếch gì, lại không thể ăn, không thể tăng lên thực lực. Hùng gia dell care, tiếp tục luyện võ đi.
......
Đợi qua hồi lâu, dư vị xong cảm giác tình yêu đầu đời. Tiểu Lý tử lúc này mới ánh mắt sáng quắc nhìn Tống gia gấp gáp hỏi thăm:
“Đại ca, vậy ta bây giờ phải làm sao?”
“Làm sao? Còn làm sao nữa, yêu thì tỏ tình thôi. Tìm đến nhân gia, mạnh dạn hô lớn anh yêu em, bình thường nữ nhân tất nhiên sẽ bị như vậy hạnh phúc bất ngờ đập cho choáng váng, ngươi liền thừa thắng xông lên dắt tay, ôm chặt lấy đối phương, thân mật trao cho nàng một nụ hôn nồng cháy.
Đợi khi đó ván đã đống thuyền vậy nàng không yêu cũng phải yêu, mà dù có không yêu ngươi cũng không chịu thiệt, dù sao cũng đã chiếm đủ tiện nghi.”
Tống tặc chém gió nước bọt tung bay để lão Nhiếp cùng Dương gia tỷ muội trái tim run rẩy mấy lần, thầm nghĩ tiểu tử kia nếu nghe theo lời hắn vậy 9 thành chắc chắn sẽ bị coi là dâm tặc đưa vào đại lao không thể.
Lý Tín dù đối với mình đại ca kính như thần minh, nhưng cũng biết cách này không quá đáng tin đấy, hắn chỉ dám ý dâm tưởng tượng một hồi mới tiếc nuối nuốt nước bọt hỏi:
“Đại ca, còn có cách nào ổn thỏa hơn một chút không. Có biện pháp nào để xác định đối phương có hay không thích mình?”
Chính mình bày mưu nghĩ kế vậy mà bị người không thích, Tống lão gia không quá hài lòng, nhưng nghĩ đến tiểu tử này da mặt còn mỏng, vì thế vẫn nhẫn nhịn cho hắn trả lời.
“Cái này không khó, bằng nhiều năm kinh nghiệm tình trường của ta, nếu nữ nhân chịu khó nhẫn nại nói chuyện cùng ngươi, không ngại thường xuyên tiếp xúc gặp gỡ, hơn nữa nếu nhân gia còn tỏ ra quan tâm và chăm sóc ngươi vậy thì chắc chắn nàng cũng là có tình ý với ngươi.
Thế nào, nghĩ kỹ xem, đối phương có hay không cùng ngươi có những biểu hiện như thế?”
“Cái này, hình như là... có đi, nàng vậy thường xuyên nói chuyện cùng chăm sóc ta, đại ca, vậy có phải hay không nàng cũng yêu ta.” – Tiểu Lý tử âm thanh bất giác đề cao mấy phần.
“Ồ, ai yêu tiểu tử ngươi rồi.” – Bỗng dưng lúc này một giọng nói vang lên.
“Hắc, Hồng ca, làm sao có rảnh đến đây?”
“Tống thiếu!”
Hóa ra người đến chính là Chung Hồng cùng Phạm Nhất Vượng. Nghe Tống Khuyết hỏi lão Chung liền không vui:
“Làm sao, ta tại nơi này phòng ốc là không thể về ở nữa?”
“Ha ha, là tiểu đệ lỡ mồm. Nơi này tự nhiên mãi là nhà của ngươi, chỉ là ta hiếu kỳ làm sao nay ngươi lại có thời gian rảnh rỗi thế này.”
“Đừng nói nữa, việc quá mệt mỏi quyết định nghỉ ngơi một hôm. Làm sao, a Tín, cho ca nói cô nương nào nhìn trúng ngươi rồi.” – Chung Hồng lúc này cũng bát quái hừng hực nhìn về Lý Tín.
“Hắc hắc, hắn còn đang tương tư đơn phương người ta nữ nhi, đối phương ý định thế nào còn chưa rõ ràng đây.” – Tống đại quan nhân hớn hở cho người chia sẻ.
Lập tức tổ tư vấn tình cảm lâm thời thành lập, mấy đại lão gia quây xuống một bàn vây lấy tiểu Lý tử tò mò thăm hỏi.
“A Tín, nói nói xem, đó là nhà ai cô nương.”
Mặt nghẹn đỏ bừng, do dự hồi lâu Lý Tín mới cắn răng lắc đầu:
“Bây giờ chưa thể nói!”
“Được, vậy chúng ta không hỏi. Tiểu tử ngươi muốn hỏi gì liền nói ra đi, để bọn ta cho ngươi tư vấn.” – Bất ngờ có việc giải trí, Tống gia đó là vui vẻ cực kỳ.
“Đại ca, vậy như ngươi nói, nàng hẳn cũng có ý với ta. Ta tiếp đó phải làm sao bây giờ?” – Lý Tín 2 mắt sáng quắc, tràn đầy l khát vọng nhìn qua.
“Chít.. chít... chi” – Manh Manh từ nãy nghe đến mùi ngon lúc này cũng đứng dậy bộc lộ quan điểm.
Tất nhiên mọi người không hiểu hồ ngữ, nó nói gì liền chẳng ai quan tâm. Cái này để con xấu bụng Hồ ly này tổn thương rất sâu, chỉ thấy nó phẫn nộ đứng thẳng lên bám lấy tay Tống lão gia rít gào:
“Chíttttt... chi chi...”
“Thiếu gia, nó nói gì?”
Lúc này mọi người liền hiểu tiểu gia hỏa này có chuyện, Dương Tử hiếu kỳ vội vàng hỏi thăm.
Không cưỡng lại được gia hỏa này, Tống Khuyết đành đen mặt thay nó phiên dịch:
“Nó khuyên a Tín ngươi mua 1 con gà quay tặng cho người ta, nếu đối phương nhận vậy chứng tỏ họ đã bằng lòng, liền có thể tiến hành giao phối”
Mọi người:..... F*ck
Trong sân mấy người không thể nhẫn nhịn ôm bụng cười, Dương gia tỷ muội còn tưởng hắn làm quái, đỏ mặt liên tiếp cho hắn mấy phấn quyền đây.
Tống lão gia trong lòng cũng là phát khổ, đây thật sự là nguyên văn nguyên kiện con tặc Hồ này nói ra. Hắn chỉ là đúng nghĩa phiên dịch đi ra mà thôi.
Thật sự không hiểu tiểu gia hỏa này học đâu một bụng xấu ý nghĩ nhiều như thế.
Mình lời vàng ý ngọc vậy mà bị đám phàm nhân này chế giễu, Manh Manh công chúa phẫn nộ là có thể nghĩ. Chỉ thấy con xấu bụng Hồ ly này mắt trợn xù lông, lập tức rít gào kêu gọi dưới trướng Hanh Cáp nhị tướng.
Buồn cười xách cổ nó lên trấn an, Tống gia mới cười mở miệng:
“Tuy Manh Manh nói hơi bậy bạ, nhưng phương pháp của nó cũng là một ý đúng. Lý Tín ngươi có thể trước tìm hiểu xem đối phương sở thích là gì, từ đó chuẩn bị lễ vật thi thoảng tặng người ta, tăng tiến tình cảm chứ sao.”
“Hắc hắc, nữ nhân vậy chung quy cũng có vài sở thích như thế. A Tín ngươi về dẫn nàng đi dạo phố phường, xem quần áo, vải vóc, trang sức có thứ gì nàng thích liền mua tặng. Đảm bảo không ra mấy ngày sẽ đối với ngươi nói gì nghe đấy, ngoan ngoãn thuận theo.” – Chung Hồng cũng hùa vào nói.
Lão Chung bây giờ nắm tài chính quyền to, tác phong làm việc mạnh vì gạo, bạo vì tiền cũng là thô bạo mười phần. Hẳn không thiếu cấu kết trong thành đám trăng hoa nữ tử.
Mỗi người một ý, nghe xong tổ tư vấn lời khuyên Lý Tín bây giờ đầu cũng là to như cái đấu, không biết theo ai.
Cuối cùng hắn vẫn là nhận chuẩn đại ca tin cậy nhất.