Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 255: Minh Nguyệt bao lâu có



Tống Khuyết, Tuệ Vô hai thằng đầu trọc đen mặt trừng nhau không nói câu nào, chỉ một mực im lặng cúi đầu uống trà để bên này bàn bầu không khí khá là lúng túng.

Vân gia 2 huynh muội có lòng muốn cùng Tuệ Vô kết giao, làm sao thấy tình hình này còn là sáng suốt im miệng không nói.

Vốn Tống gia còn cứ nghĩ cứ thế hờn dỗi ngồi chơi một buổi đây, lúc này chiến hỏa nơi nào lại bất ngờ dẫn đến trên người hắn đốt.

“Chư vị, dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, chờ đến lúc dùng Ngọ yến hẳn còn một đoạn thời gian, không bằng chúng ta mấy người tranh thủ chơi một trận đấu thơ để gia tăng bầu không khí.” – Từ sáng đến giờ giả bộ cao lãnh Chúc Doãn Minh lúc này thập phần cao điệu đứng dậy lớn giọng hô.

“Hay hay, ý tưởng này không tồi!”

Ngồi xung quanh hắn mấy người nam nhân lập tức lớn tiếng khen, bên này đám mỹ nữ cũng sáng hai mắt lên vỗ tay tán đồng.

Văn võ toàn tài ai mà không thích, các nàng cũng muốn nhân cơ hội ngóng trông xem kề bên mình mấy vị thanh niên tài tuấn văn thải ra sao. Biết đâu tìm được người vừa ý vậy tiến tới luôn cũng không ngại.

“Ý kiến là do tại hạ đưa ra, đã mọi người không phản đối vậy để ta trước xin bêu xấu tự dâng lên một đoạn thủ từ, không biết chư vị nghĩ xem bữa này viết về đề tài gì là thích hợp nhất?”

“Chúng ta đang dự Dao trì tiệc trà, vậy làm thơ về trà đi.” – Một vị mỹ nữ lên tiếng.

“Không ổn, trà quá khô khan rồi, không bằng làm thơ vịnh hoa, tả cảnh xuân.” – Bách Hoa Cốc bên này người sáng mắt lên cho ý kiến.

“Ta xem như này, chúng ta đang ở Vọng Nguyệt Đình, không bằng lấy từ Nguyệt làm đề, chư vị thấy thế nào?” – Lâm Chấn Kiệt lúc này mở miệng.

Ý kiến của hắn lập tức được một đám nam nhân ủng hộ nhiệt liệt, bên kia mấy vị mỹ nữ cảm thấy cũng không sai, liền không thêm phản đối.

“Được, đã mọi người thống nhất vậy tại hạ xin trước tiên bắt đầu, đến một lần ném chuyên dẫn ngọc.”

Chúc Doãn Minh nói rồi bắt đầu làm bộ làm tịch nhắm mắt đi dạo mấy bước, nhìn hắn soái khí khuôn mặt cũng không có ít thiếu nữ bị thằng này hớp hồn đây. Nếu không phải bên cạnh hắn còn kè kè một vị Trịnh sư muội, đêm nay không chừng đã có thể cùng mỹ nữ nào đó cộng độ xuân tiêu.

Qua thời gian uống cạn chén trà, lão Chúc mới tao bao mở mắt thở dài:

“Mặt đất vừa ngủ êm

Gió buông lời ca đêm

Sao… dấu mình hư ảo

Trăng non vắt qua thềm”

“Hay hay hay... Chúc huynh đại tài!” – Lâm Chấn Kiệt cùng một đám huynh đệ không keo kiệt từ khen ngợi, lập tức tru miệng gào rú.

Bài thơ này cũng khá có ý cảnh, biết tròn biết méo, bên kia đám nữ nhân cũng tán thưởng cho lên mấy tràng vỗ tay. Trịnh Sảng cái này tiểu mê muội Tống Khuyết còn để ý thấy là nhìn về mình sư huynh hai mắt có thể đã chảy ra xuân thủy đến nơi.

Không cứu được nha!

Thật một bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu vậy – Tống shit thơm tiếc nuối lắc đầu.

......

“Đa tạ mọi người nâng đỡ!”

Nhận đủ khen ngợi rồi Chúc Doãn Minh mới không kiêu ngạo siểm nịnh nhàn nhạt chắp tay đi về chỗ ngồi.

“Không biết tiếp theo là vị nào lên cho mọi người hiến thơ?”

Hắn hỏi rồi nhìn một vòng, không thấy ai chủ động sau Lâm Chấn Kiệt mới đứng ra.

“Tống huynh đệ, khi nãy bại bởi ngươi tại hạ tâm phục khẩu phục. Hơn nữa nghe nói Tống huynh văn võ toàn tài, tại tất cả mọi mặt đều thập phần xuất sắc. Đáng tiếc tại đây mọi người đối với ngươi còn chưa quá quen, không bằng tiếp đó liền do Tống huynh làm một bài thơ cho mọi người mở mang tầm mắt?”

Đến!

Hóa ra quanh quanh quấn quấn vẫn là nhằm vào ca, muốn ca xấu mặt trước mọi người.

Thật sự là luôn có điêu dân muốn hại trẫm nha.

Tống lão gia trong lòng thầm vui. Thơ gì không nói chứ thơ về trăng hắn còn là biết mấy bài đấy, đám này tốt đồng đội đây là gấp không chờ nổi cho hắn đưa lên trợ công sao.

Lòng nghĩ như vậy nhưng mặt ngoài Tống tiện nhân còn mấy phần rụt rè:

“Cái này... tại hạ đam mê võ nghệ, mỗi ngày chỉ là trước khi ngủ rút ra mấy khắc chung như vậy để nghiên cứu thơ văn, thật sự trình độ cũng chỉ coi là tạm được mà thôi.”

Cạc cạc cạc...

Còn muốn chống chế? Lâm, Chúc mấy người cười thầm trong bụng.

Thằng này xuất thân, cùng với bên ngoài dáng vẻ thô kệch, nhìn vào cũng biết chú định là cái loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển rồi. Còn nghiên cứu thơ văn? Vậy hẳn là cho mặt mình thếp vàng thôi.

“Tống huynh không cần khiêm tốn, ngươi tài văn thải Chúc mỗ đến qua Thanh Hà cũng đã được nghe, hôm nay xin mời cho chúng ta chỉ bảo nhiều hơn.” – Chúc Doãn Minh ngôn tình khẩn thiết đứng dậy bái dài.

“Haizzzz...”

Tống Khuyết thao thap bất tuyệt bắt đầu chém gió:

“Ngay cả ta cái này đã tận lực giấu giếm danh hiệu Tiểu Thi tiên Chúc huynh cũng đã nghe thấy, thật sự để mọi người chê cười rồi. Tất cả chỉ là Huyện thành hương thân nể mặt nâng đỡ thôi.”

“Mà thôi, mà thôi.. đã chư vị như thế nhiệt tình, tại hạ còn từ chối nữa vậy đơn giản là quá mức làm kiêu. Vậy Tống mỗ xin bêu xấu tại đây sáng tác một bài.”

Bị ép buộc không còn cách nào Tống thi nhân mới bất đắc dĩ lắc đầu khoan thai đứng dậy.

Bưng lên chén trà khẽ nhấp một ngụm hắn còn tiếc nuối:

“Đáng tiếc đây không phải dịp trung thu, nếu không linh cảm càng nhiều nghĩ được những vần thơ càng hay. Hôm nay tình trạng như thế, thơ không được mong mọi người chớ chê trách.”

“Không trách không trách! Mời Tống huynh ban thưởng tuyệt cú!” – Mấy con hàng bên kia tuy bị hắn bộ dáng tin tưởng mười phần hù được có chút chột dạ, nhưng vẫn không tin tà gấp không chờ nổi chờ hắn xấu mặt.

Bị bọn này sở thích tìm ngược đánh bại, Tống Khuyết thở dài, lững thững đi đến bên ngoài lan can ngửa mặt nhìn về nơi xa xăm, một lát sau mới mở miệng du dương trầm bổng:

“Minh nguyệt bao lâu có?

Nâng chén hỏi thanh thiên.

Chẳng hay thiên thượng cung khuyết,

Đêm nay lại năm nào?

Ta muốn cưỡi gió đi,

Lại sợ quỳnh lâu ngọc vũ,

Cao xứ bất thắng hàn.

.....

Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết

Tự cổ vẹn toàn đâu

Chỉ nguyện người trường cửu

Thiên lý cộng thiền quyên.”

Tĩnh!

Phi thường yên tĩnh!

Vốn không ôm cái gì chờ mong, đa số đều hướng chế giễu mà đi đám người lần này lại bị Tống đại thi nhân tài hoa cho rung động một lần, thật sâu không thể hồi phục.

Đám người này tuy tài văn thơ không thể nói là rất cao nhưng chữ nghĩa học bao nhiêu năm, tóm lại đều là người biết hàng đấy.

Tống Khuyết này một bài hắn đạo thơ từ tiền kiếp mà đến Thủy Điệu Ca Đầu, tuy vì ngôn ngữ mà có hơi chút biến dạng vần luật một chút nhưng không ảnh hưởng đại cục, trong đó ý cảnh mênh mông là đem tất cả mọi người dọa đến rồi, bây giờ vẫn đang đắm chìm không thể tự thoát.

“Chỉ nguyện người trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên. Thơ hay! Tống Đường chủ không ngờ ngoại trừ võ công cao cường, tài văn chương cũng đồng dạng cũng là nhất tuyệt, thật sự là văn võ toàn tài!”

Lúc này tiếng leng keng châu ngọc vang lên khiến mọi người hoảng hốt hồi thần, hóa ra Triệu Minh Nguyệt mấy người khi nãy cũng đã đến, chỉ là đứng ở xa xa quan sát mà thôi, lúc này thấy Tống thi nhân phun ra được một bài thiên cổ tuyệt cú như thế mới không nhịn được hiện thân khen ngợi.

“Chỉ là điêu trùng tiểu kỹ thôi, Hội trưởng ngài quá khen rồi.” – Tống gia được tán dương vẫn không chút kiêu ngạo, chỉ phong khinh vân đạm nhàn nhạt lắc đầu chắp tay nói tạ.

Phong thái này lần nữa đem người chiết phục.

Chỉ có như Tuệ Vô một số người nghe ra bọn hắn 2 người xưng hô khác biệt, lúc này ánh mắt lóe lên hiểu ra, đầu trọc này cũng thay thằng tiện nghi đại ca của mình vui vẻ mỉm cười.

“Không đúng, ngươi đây là từ chỗ nào đạo văn, đã sớm chuẩn bị từ trước bây giờ đem ra lừa thiên hạ.” – Bất ngờ một tiếng hét vang lên.

Chúc Doãn Minh dường như không tin vào sự thật này, lúc này thất thố gào lên muốn vạch trần tiểu tặc kia bộ mặt dối trá, hắn một câu thảm gào để bầu không khí lập tức lâm vào quỷ dị.

Tống Khuyết nghe thế cũng không giận, đón nhận xung quanh người ánh mắt nhìn qua hắn rất thành thật gật đầu thở dài thừa nhận rồi:

“Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu nhiên đắc, Chúc huynh nói đúng vậy. Chúng ta những người này chỉ là trộm từ trong thiên địa một sợi linh cảm mới có thể đem thơ văn viết ra mà thôi, vốn lại không phải của bản thân mình.”

Chậc chậc, phần này lòng dạ rộng lớn, đám hoa si nữ tử kia còn không mau cúng bái.

Nói xong mấy câu tinh tướng đó Tống Khuyết cũng là vừa lòng đắc ý, bất động thanh sắc ngắm nhìn xem có mỹ nhân nào đối với mình lay động phương tâm không.

Ca đây là thực sự có tài nha, cả tài sản và tài năng đều tụ tập một thân, chẳng lẽ còn lo không có gái theo.

Đáng tiếc có vẻ mấy cô nàng này da mặt quá mỏng rồi, không ai dám tại chỗ hét lớn thổ lộ để Tống đại quan nhân thầm tiếc nuối. Đến là Minh Nguyệt vị này Yêu Cơ đối với hắn nhìn bằng con mắt khác xưa.

“Văn chương bản Thiên thành, diệu thủ ngẫu nhiên đắc, Tống Khuyết ngươi quả thật là diệu ngữ liên châu, lời ra luôn để người lâm vào cảnh đẹp ý vui. Bài thơ này không biết tên gọi là gì?”

“Hội trưởng quá khen, nó gọi Thủy Điệu Ca Đầu.”

Lẩm nhẩm tên bài thơ mấy lần, Triệu Minh Nguyệt gật đầu hài lòng:

“Tên hay, đây chắc chắn sẽ là một bài thiên cổ tuyệt cú, chúng ta ở đây người đều thật may mắn là người đầu tiên nghe được những vần thơ này.”

Nói đến đây, giai nhân không khỏi cười nhạt:

“Còn như nói đây là đạo văn người khác? Vậy chỉ đơn thuần nói ẩu nói tả. Diệu cú như này nếu đã trên đời xuất hiện vậy hẳn sẽ lập tức nổi tiếng, tuyệt đối không thể minh châu long đong để ở đây người không ai nhận thức thế này.”

Vừa nói nàng còn không quên chán ghét nhìn qua Doãn Chúc Minh một mắt để bên đó mấy người rùng mình hoảng sợ, câm miệng không dám nói gì thêm.

Với tính cách của vị này, một lần nói nhiều thế này đã là khó được, Yêu Cơ chỉ thay mình dưới trướng mới thu thuộc hạ giải thích đôi câu liền không tiếp tục quản chuyện này nữa, cứ thế thướt tha đi về nơi mình chủ vị ngồi xuống.

Tống gia vậy cũng hài lòng, trang bức xong rồi hắn còn không mau nhanh chóng thoát thân. Lỡ may vị nào lại ra yêu thiêu thân muốn hắn phun ra thêm một hai bài thơ nữa vậy không phải phá vỡ hắn quang huy hình tượng.

Tiểu tử này còn là biết đủ hãy thu, đón nhận mấy chục đạo sùng bái ánh mắt liền hài lòng ngoan ngoãn về bàn ngồi rồi.

“Tống huynh, chúc mừng ngươi!” – Tuệ Vô lúc này mới dâng lên chúc phúc.

Mỉm cười cùng hắn gật đầu, Tống Khuyết tự nhiên hiểu đầu trọc này nói gì.

Vừa nãy hắn ở lại cùng Triệu Minh Nguyệt bàn chuyện, quả nhiên như Tuệ Vô nói trước, vị này Yêu Cơ đối với hắn hôm nay biểu hiện đặc biệt hài lòng, Tống gia cũng vinh quang trở thành Phượng Hoàng Hội nguyên lão đầu tiên, hưởng chức Đường chủ.

Hiện nay Hội còn chưa thành lập, nhân sự khác cũng chưa được đầy đủ. Nhưng nghe ý Tưởng Bình thay hắn giảng giải, Phượng Hoàng Hội sẽ không có quá 5 vị Đường chủ đâu, dù sao chỉ là quá độ tổ chức, không cần làm như thế cồng kềnh.

Tống Khuyết vậy cũng là 1 trong 10 người quyền lực nhất chỉ sau Hội trưởng Triệu Minh Nguyệt, đối với sau này còn thu nhập thêm Nam vực các nơi thế lực, chức vị này đã là vô cùng khả quan.

Hơn nữa điều hắn hài lòng nhất không phải mấy cái này, mà là trong đoạn thời gian tới hắn cùng Nguyệt Khuyết Các sẽ được Cửu Giang Minh Triệu Minh chủ cái này tôn quái vật khổng lồ âm thầm chiếu cố.

Hôm nay Yêu Cơ đến đây thưởng trà, lúc vào phòng nàng Tống Khuyết còn thông qua Lĩnh Vực cảm nhận được một vị khí tức khủng bố nghi là Cửu giai võ giả núp ở phía sau rèm âm thầm bảo hộ đấy. Như thế có thể thấy được nàng lão cha đối với mỹ nhân này quan tâm yêu chiều.

Đi theo lão đại như thế vậy còn sầu gì người dám bắt nạt, vậy là có thể yên tâm lớn mật mà phát triển, không còn nơm nớp lo sợ người khác dòm ngó.

Tự nhiên để được thế hắn cùng cần bỏ ra tương ứng đại giới. Hàng tháng tiền lệ 1 vạn bạc nộp lên, cùng với hàng năm 2 lần nghe theo Hội trưởng chỉ đạo cộng đồng hành động. Nhưng tất cả những này vậy đều là mây bay, với chuyến này thu hoạch Tống gia đã đủ hài lòng.

Tuệ Vô hiền đệ không lừa ta, lần này tiệc hội đi là chuẩn cmnr!