Mấy ngày nay, trên giang hồ truyền lưu một cái tin tức để đám thanh niên tuấn kiệt khắp nơi cực kỳ phấn chấn.
Minh cô nương đáp ứng Viêm Đế lời mời đến kinh thành biểu diễn nhân dịp 120 năm đại thọ. Tại đây nàng sẽ liên tục 3 ngày xuất tràng đàn ca vũ đạo hiến nghệ nhằm thỏa mãn lòng yêu mến của đông đảo người ái mộ.
Một đám Minh Minh fan não tàn đã sớm rục rà rục rịch nhấc mông chạy đến kinh thành để được thỏa lòng ngắm nhìn mình thần tượng đây.
Nhưng mới đi được nửa đường, bọn họ lại nghe được một tin tức mới.
Không hiểu vị này tài nữ trong đầu nghĩ gì, vậy mà trên đường di chuyển nàng lại cố tình cho thuyền ghé qua Dương Nam một chuyến, đồng thời tại đây tổ chức một buổi diễn nghệ nữa. Thế là một đám lại hưng phấn bẻ lái, chen chúc nhau đổ xô ùa tới Dương Nam.
Tống đại quan nhân nhận được lá thư kia chính là Minh mời hắn đến vì nàng cổ vũ.
Đối với vị này hoạt bát đáng yêu cô nương Tống gia hắn rất có hảo cảm, thực ra trong lòng cũng muốn đến cho nàng phủng tràng. Nhưng việc đều có ưu tiên trước sau, đã hẹn với Vân Hi cùng nhau ở nhà rồi vậy thì Minh cũng đành phải đứng sang một bên.
Vốn chuyện cứ như thế vui sướng quyết định, ai ngờ Vân mỹ mi lúc này lại không đồng ý:
“Không được, Minh cô nương đã tự tay mời chàng, làm sao chàng có thể không đi đây?”
Tống Khuyết mộng bức!
Hắn hiếu kỳ đưa tay lên trán nha đầu này sờ thử xem có hay không bị nóng, làm sao còn cổ vũ bạn trai mình đi cùng nữ nhân khác gặp mặt.
“Hi nhi, ngươi không sợ nhân gia đem lão công của ngươi cướp đi sao?”
Chán ghét đem bàn tay con hàng này gạt ra, Vân Hi mới trợn mắt sẵng giọng:
“Ai thèm gả cho chàng rồi! Hơn nữa nếu như chàng thật sự mang được Minh về nhà, ta còn vui mừng giơ hai tay hoan nghênh đây, chỉ sợ là chàng không có cái bản lĩnh đó.”
Nà ní!
Khinh nhau đây?
Tống gia trợn mắt nhìn tiểu nương bì này, rất muốn đè nàng xuống chứng minh cho nàng thấy rõ mình vĩ ngạn phong thái. Nhưng chứng kiến Vân Hi nói đến Minh trong mắt cũng đã bắt đầu hưng phấn tỏa sáng, hắn đành lắc đầu thở dài ngao ngán.
Khá lắm! Này một vị thình lình cũng là Minh crazy fan!
Những cái này fan não tàn điên cuồng đứng lên thì thật sự là thần cản sát thần phật cản sát phật. Bây giờ mình dám nói lời không hay lúc này Vân cô nàng khéo cũng sẵn sàng vì trong lòng thần tượng mà diệt trừ dị đoan, thế thì chết oan uổng lắm.
Tống bảo bảo rất ngoan, rất biết nghe lời ngồi im thin thít.
Tiện thể hắn cũng được nghe Vân Hi kể rất nhiều về Minh, thật sự hiểu hết về cô bé đó, Tống Khuyết cũng dâng lên lòng cảm phục vạn phần.
Sinh ra mồ côi, lại bẩm sinh bị mù hai mắt. Bị một đám khất cái bắt ngày ngày tra tấn đánh đập rồi đem ra ngoài bán đồng tình kiếm tiền bố thí của thiên hạ. Nhưng Minh vẫn không vì thế mà cam chịu số phận, vẫn ước mơ được đàn hát múa ca.
Nàng thích nhất là ngồi ăn xin bên ngoài các cửa hàng nhạc khí, vì như thế có thể thuận tiện được nghe người bên trong đánh đàn. Dần dà, cô nàng này đã học thuộc được không ít khúc phổ.
Phần này tư chất bị một vị chủ tiệm nhạc khí phát hiện. Thế là họ đã nhận nuôi Minh rồi cho nàng đi bái sư học nghệ và có thành tựu như ngày nay.
Thật sự là một câu chuyện cực kỳ dốc lòng, tràn đầy chính năng lượng.
Người lớn lên lại còn như thế xinh đẹp đáng yêu, thảo nào trên thế gian người truy phủng nàng như cá diếc sang sông, bất kể các giai tầng, già trẻ lớn bé.
Cuối cùng, vì mình thần tượng, Vân Hi bạn trai cũng không cần. Quyết tâm bắt thằng này phải phó ước bằng được, còn thuận tiện giao cho Tống gia nhiệm vụ mang về cho mình một tiểu lễ vật của Minh, để nàng giữ làm kỷ niệm.
Còn có thể làm sao, Tống đại quan nhân đành phụng chỉ tán gái rồi.
........ Dương Nam Phủ, Diệu Âm Các.
Vốn nơi này thường ngày đã không thiếu khách nhân, đêm nay tại đây còn có Minh cô nương xuất hiện, chính vì thế nó càng trở nên chật trội đông đúc rồi.
Ngày trước Minh đã đến đây một lần, nhưng khi đó nàng chỉ là kế hoạch lâm thời, cũng không hề có thông báo từ trước nên ở xa người cũng không biết mà chuẩn bị. Lần này khác thì rồi, nhìn một đám thanh niên tuấn kiệt, phú gia công tử, hay kể cả quan nhị đại nhóm đang chen chúc ven đường kêu ra giá thiên kim kêu gào muốn mua một chiếc vé vào cửa. Tống Khuyết mới thiết thân cảm nhận được phần nào của cô bé kia nhân khí.
Thật sự so với Tống bán tiên tại Thanh Hà còn được hoan nghênh nha.
Cảm thán lắc đầu một cái, Tống gia mới đưa ra thư mời, mang theo Cao Tuấn nữa hai người nhanh chóng đi vào bên trong.
Vốn thằng này thấy Vân Hi hâm mộ Minh vậy còn muốn rủ nàng đồng hành cơ, làm sao cô nàng kia tiếc việc. Hàng tuần rút ra thời gian đi bồi tình lang đã là cố gắng lớn nhất rồi, thật sự không rảnh để đi làm những việc khác nữa.
Hơn nữa theo như lời của nàng, yêu mến một người là chỉ cần nhìn thấy đối phương hạnh phúc là đủ rồi. Hiện nay Minh cô nương được nhiều người như vậy mến mộ, có thể thỏa sức truy đuổi ước mơ của mình, biết được những thứ đó là nàng đã hài lòng.
Phần này siêu việt tình yêu giác ngộ để Tống gia cũng phải ngả mũ thán phục.
Còn có thể làm sao, hắn đành chạy đến Dương Nam rủ thêm Cao đại thiếu cùng đi cho vui vậy.
Tiểu Cao thì còn phải nói, đang háo hức trông đợi giai nhân đây. Con hàng này thấy Tống đại quan nhân có thư mời đặc biệt như vậy liền vô cùng sảng khoái ôm đùi, thuận tiện còn đem cái kia vé vào cùi bắp của mình bán lấy vạn lượng bạc. Lòng bây giờ còn đang sung sướng không ức chế được cứ cười ngây ngô suốt cả dọc đường.
..... Diệu Âm Các
Tòa kiến trúc này không biết thợ khéo xây dựng kiểu gì, vừa bước vào trong Tống Khuyết đã như cảm thấy mình như cùng thế giới bên ngoài cách biệt. Không còn những tiếng ồn ào xô bồ vang lên nữa, bên tai chỉ còn nghe thấy những tiếng đàn trầm bổng du dương mà thôi. Hắn tinh thần đều được thả lỏng, khoan thai bước theo thị nữ dẫn đường tìm đến trên lầu hai phía gần sân khấu nhất một cái đặc biệt ghế lô.
“Tạ sư huynh!”
Ngồi ở bên cạnh bọn hắn vậy thình lình lại là Triệu Tinh Thần đại đệ tử Tạ Hiền. Cao Tuấn còn không mau nhanh tay nhanh chân chạy đến cho mình đại sư huynh vấn an. Lão Tạ nhìn thấy là hai người bọn hắn mới mỉm cười gật đầu đáp lễ:
“Tống Các chủ, chúng ta lại gặp mặt!”
“Tạ huynh! Đã lâu không gặp.”
Đơn giản chào hỏi một phen sau, vì đêm diễn sắp bắt đầu, hai bên cũng không tiện nói chuyện lâu lắm. Tống Khuyết lúc này liền cùng lão Cao trở về chỗ của mình yên lặng ngồi chờ.
“Các ngươi Tạ huynh cũng thật sự là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, ta đến Dương Nam bao nhiêu lần nhưng đây còn là lần đầu được gặp hắn, thường ngày hắn vẫn luôn ở lại trong sơn môn tu luyện sao?”
Nghe Tống đại quan nhân hiếu kỳ hỏi thăm, Cao đại thiếu mới nhỏ giọng cho thằng này giải thích.
“Tạ sư huynh chính là trưởng tử của Tri Phủ đại nhân, trong nhà còn sắp xếp cho hắn một chức quan nhàn tản để làm việc. Vì thế Tạ sư huynh mới luôn phải tất bật hai đầu chạy, ngay cả bọn ta cũng hiếm khi gặp được người.”
Đậu xanh rau má!
Hóa ra tất cả đều là cái loại đặc biệt trâu bò nhị đại.
Tống Khuyết thiết thân cảm nhận được giang hồ bang phái tại thế giới này lực ảnh hưởng là cỡ nào sâu rộng.
Như ở Dương Nam đạo, từ Thanh Hà huyện lệnh cho đến tối cao người đứng đầu Tri phủ đại nhân đều đem con cái gửi gắm đến Thiên Hà Kiếm Phái đào tạo. Thật sự là cùng tiền kiếp các trường trọng điểm đại học cũng không khác, thậm chí nó chiêu bài còn dễ sử dụng hơn.
Lắc đầu cảm thán thêm một lần nữa, hai người rất nhanh bỏ qua cái đề tài này, vì trên kia buổi biểu diễn cũng đã bắt đầu rồi.
Trước hết đi ra là mấy vị nhạc nương, ca cơ hiến nghệ, trước tiên làm ấm tràng. Nhưng những người này mỗi người đều nhan sắc thượng giai, lại tài nghệ siêu quần, để đám người xem cũng thấy vô cùng hấp dẫn.
Trải quá mấy màn vũ đạo như vậy, đợi trong Các không khí đã trở nên nóng nảy, lúc này mới đến tiết mục của Minh đăng tràng.
“Leng keng leng keng ....”
Tiếng đàn của nàng vẫn luôn là như thế đặc biệt, mang theo một thứ gì đó tình cảm chân thành để người nghe không thể tự chủ nhập tâm đi vào.
“Mảnh trăng thanh lầu cao che khuất
Lòng đau vì xa cách nhiều năm
Tiếng tiêu điệu sáo lặng im
Một mình buồn bã ngóng nhìn phương xa
..... Theo dòng nước loạn hồng trôi mãi
Tấm tình em một phiến vì chàng
Xin làm mây núi Vu Sơn
Nhập sâu vào cõi mộng hồn người thương.”
Khúc dứt, cả Diệu Âm Các liền trở nên tĩnh mịch, chỉ còn những tiếng hít thở đều đều, khe khẽ vang lên. Tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong cái kia ai oán, sầu thương cố sự không muốn thoát ra.
Mãi đến hồi lâu sau, theo Tạ Hiền cất tiếng vỗ tay bắt đầu, trong phòng mới dần dần vang lên từng tràng pháo tay nhiệt liệt, kéo dài mãi không thôi.
“Minh cám ơn chư vị đêm nay đã đến đây cổ vũ!”
Phải đợi Minh đứng dậy khom người cho đại gia bái tạ, tất cả mới dừng lại động tác, lần nữa chăm chú nhìn về phía trên đài.
Cô bé này thập phần thành thạo cùng mọi người chào hỏi, vấn an. Nhìn nàng một đôi màu xám con ngươi cùng nụ cười ngây thơ rực rỡ, hai thứ như đối lập với nhau lại cùng tồn tại trên khuôn mặt của nàng khiến Minh như có một sức hút trí mạng, khiến người vừa tiếc thương, vừa cảm phục, lại dâng lên lòng yêu thương trìu mến, muốn được bao bọc chở che ioEyn cho nàng.
Như những người bạn thân thiết cười cười nói nói cùng bên dưới đám khách nhân hàn huyên một lúc sau, Minh cô nương mới lần nữa tiếp tục mình biểu diễn.
Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la... Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...