Nghệ sĩ nhân dân Doãn Trọng là một người như vậy .
Bình thường con người đáng kính này sẽ không thức đêm , sức khỏe của ông không cho phép nhưng đêm nay Doãn Trọng không ngủ được , ông ngồi thừ ra trên bàn làm việc , mãi đến khi ở sau lưng vang lên tiếng bước chân mới làm Doãn Trọng ổn định lại , nhẹ quay đầu nhìn về phía sau .
"Bác , bác nghỉ ngơi uống miếng nước ".
Doãn Hà lại gần bác của mình , nàng nhẹ đặt một chén nước trên bàn làm việc của ông đồng thời ánh mắt cũng đang nhìn thứ trên bàn làm việc của Doãn Trọng sau đó khẽ thở dài .
Nếu không phải bất đắc dĩ , nàng cũng không muốn đến làm phiền bác mình .
Ngay như bài hát Người Đàn Bà Hóa Đá được Doãn Trọng khen hết lời thật ra cũng là bản ý của ông , không có bất cứ tác động gì đến từ phía cô cháu gái Doãn Hà hay nhà sách Sao Khuê .
Việc của họ nhà Doãn bản thân nhạc sĩ Doãn Trọng về cơ bản cũng rất ít quản .
Doãn Trọng tiếp lấy ly nước của cháu gái , đây là một ly nước ấm pha lẫn một chút mật ong cùng vài lát chanh .
Cảm nhận hương chanh cùng mật ong theo làn khói nhè nhẹ bốc lên , tinh thần của nhạc sĩ Doãn Trọng không khỏi cảm thấy thoải mái hơn một chút .
Doãn Hà cũng biết ý bác mình , nàng sau khi mang ly nước lên liền kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh nhạc sĩ Doãn Trọng .
Doãn Trọng lúc này lại dùng bàn tay già nua nâng lên vài tờ nhạc khúc trên bàn , trong đầu cũng rất loạn .
NSND Doãn Trọng thật sự không tài nào hiểu được những bản nhạc đang ở trên bàn mình lúc này .
Ở Đại Nam này trong giới nhạc sĩ cũng không có mấy người dám nói qua được Doãn Trọng về mặt chuyên môn , ngay cả với dòng nhạc Rock – dòng nhạc mà nhạc sĩ Doãn Trọng không quá yêu thích thì ông vẫn cứ hiểu chứ đừng nói các thể loại âm nhạc dân gian truyền thống như quan họ , ca trù , trầu văn . . . .
Nhạc sĩ Doãn Trọng có thể lấy toàn bộ danh dự của mình ra đặt cược , những bản nhạc trên bàn này không thuộc bất cứ dòng nhạc nào hiện nay , từ trước đến nay chưa từng xuất hiện .
Người Đàn Bà Hóa Đá , là một tác phẩm được rất nhiều lời ngợi khen của nhạc sĩ Doãn Trọng , một tác phẩm cực kỳ mới lạ , mở ra một con đường mới , con đường kết hợp âm nhạc dân gian cùng Rock . Ngay cái khái niệm này cũng là nhạc sĩ Doãn Trọng nói ra .
Chỉ là những bài hát mà nhạc sĩ đang cầm trên tay rất khác .
Người Đàn Bà Hóa Đá nói là một con đường mới nhưng về bản chất nó chỉ là từ một con đường ban đầu rồi khai thông ra thành một ngã rẽ , thành một con đường mới mà thôi .
Còn những bản nhạc này mới thật sự là con đường mới , thật sự là một con đường chưa từng tồn tại .
Nếu là chỉ như thế , Doãn Trọng chỉ giật mình sau đó cảm thấy cực kỳ kinh hỉ nhưng hiển nhiên không đơn giản như vậy .
Nếu là một con đường mới , dù gì nhạc sĩ cũng tự tin ông có thể hiểu , cho dù không thể hiểu một cách tường tận nhưng cũng có nhận thức .
Hiện tại những bản nhạc này rõ ràng là một con đường chưa từng xuất hiện , một con đường mà nhạc sĩ Doãn Trọng càng xem càng không hiểu .
Doãn Hà vừa nhìn nhạc khúc đã có thể liệt ra một đống điểm xấu , một đống điểm không hợp thói thường thì nhạc sĩ Doãn Trọng càng nhìn rõ hơn .
Nếu là đám học trò của ông có bất cứ ai mắc dù chỉ một lỗi trong rất nhiều lỗi kể trên , nhạc sĩ Doãn Trọng đều sẽ phê bình một phen còn nếu mắc toàn bộ những lỗi này thì ngay cả người như Doãn Trọng cũng sẽ nổi nóng , mắng người học trò kia như tát nước vào mặt .
Vấn đề là Doãn Trọng không giải thích được vì sao một bản nhạc có từng đấy lỗi khi kết hợp với nhau là . . . trở thành một dạng khác , trở thành một thứ âm nhạc mà Doãn Trọng không thể gọi tên.
"Cháu gọi thứ âm nhạc này là gì ? ".
Ở bên cạnh , Doãn Hà nghe vậy lập tức nói .
"Âm nhạc không hoàn hảo một cách hoàn hảo ".
Lại một lần nữa nghe câu này từ miệng cháu mình , nhạc sĩ Doãn Trọng không khỏi gật đầu .
"Cháu theo ta xuống phòng thu một chuyến ".
Nhạc sĩ Doãn Trọng nói xong liền tự mình cầm theo vài bản nhạc đứng lên .
Doãn Hà nghe vậy rõ ràng tỏ ra hơi bất ngờ sau đó nhìn đồng hồ một chút , lúc này đã là 1h sáng .
Nàng chỉ phân vân một chú nhưng rốt cuộc vẫn đứng lên , bước theo bước chân nhạc sĩ Doãn Trọng xuống phòng thu .
Nhạc sĩ Doãn Trọng từ lâu đã không sáng tác nữa , đến cả hoạt động nghệ thuật cũng rất ít khi tham gia nhưng dù sao nhạc sĩ Doãn Trọng cũng vẫn là nghệ sĩ , khi không phải chịu áp lực kinh tế thì lắp đặt một phòng thu nho nhỏ trong nhà cũng không phải chuyện gì lạ .
_ _ __ _
Nhìn thấy bác mình lại cầm lên cây đàn ghita , Doãn Hà cũng có chút nôn nào .
Nàng không nhớ đã bao nhiêu năm rồi bác mới lại đêm đàn cho nàng hát .
Nhạc sĩ Doãn Trọng ngồi đó , nhẹ đệm từng nốt từng nốt đàn , nhạc sĩ Doãn Trọng cũng nhìn ra thứ âm nhạc 'không hoàn hảo' này càng tự nhiên , càng đơn giản mới càng tốt .
Nó không cần cả một hệ thống thu âm cùng phối âm , chỉ cần một cây đàn ghita là đủ , là quá đủ .
Khi từng giai điệu từ cây đàn ghita kia vang lên , Doãn Hà rốt cuộc cất lên tiếng hát .
Trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang Từng ngón tay buồn em mang, em mang đi về giáo đường ngày Chủ Nhật buồn Còn ai còn ai? đóa hoa hồng cài lên tóc mây ôi đường phố dài lời ru miệt mài Ngàn năm ngàn năm Ru em nồng nàn, ru em nồng nàn ...
Trời còn làm mây, mây trôi lang thang Sợ tóc em bồng trôi nhanh trôi nhanh Như dòng nước hiền ngày Chủ Nhật buồn Còn ai còn ai? đóa hoa hồng vùi quên trong tay ôi đường phố dài lời ru miệt mài Ngàn năm ngàn năm Ru em giận hờn, ru em giận hờn ...
Trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi Từng phiến băng dài trên hai tay xuôi Tuổi buồn em mang đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ
Trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi Từng phiến mây hồng em mang trên vai Tuổi buồn như lá gió mãi cuồn đi bay tận cuối trời Trời còn làm mưa, mưa rơi thênh thang Từng gót chân trần em quên em quên ôi miền giáo đường ngày Chủ Nhật buồn Còn ai còn ai? đóa hoa hồng tàn hôn lên môi Em gầy ngón dài lời LZsDY ru miệt mài Ngàn năm ngàn năm Ru em muộn phiền, ru em bạc lòng ...
Trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi Từng phiến băng dài trên hai tay xuôi Tuổi buồn em mang đi trong hư vô ngày qua hững hờ Trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi Từng phiến mây hồng em mang trên vai Tuổi buồn như lá gió mãi cuốn đi quay tận cuối trời Trời còn làm mưa, mưa rơi thênh thang Từng gót chân trần em quên em quên ôi miền giáo đường ngày Chủ Nhật buồn Còn ai còn ai? đóa hoa hồng tàn hôn lên môi Em gầy ngón dài lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em muộn phiền, ru em bạc lòng
_ _ __ _ _
Đồng hồ điểm 3h sáng , rốt cuộc tiếng đàn ghita cùng giọng hát của nữ Diva mới dừng lại , hai người bốn mắt nhìn nhau .
Thứ nhạc này thực sự rất ám ảnh , từng lời từng lời , từng giai điệu từng giai điệu nó ám vào tâm trí con người .
Nếu thứ âm nhạc này là một loại tôn giáo thì nhạc sĩ Doãn Trọng phát hiện ra mình trong vô thức đã bị thứ tôn giáo này thuyết phục , trong vô thức ông trở thành một giáo đồ .
Thứ âm nhạc này làm nhạc sĩ Doãn Trọng mê mệt , có chút khó mà tự thoát ra được .
Nhạc Trịnh quả thật là như vậy , nhạc Trịnh là thứ âm nhạc càng nghe càng ám ảnh , càng nghe càng không thể xóa khỏi tâm trí , nó cũng như một loại rượu hảo hạng tăng dần theo năm tháng , càng trải nhiều thì càng thấy hay , càng có nhiều tâm sự thì càng thấy mê mệt .
Con người ta càng về già , càng trải nhiều càng hay tìm đến nhạc Trịnh , càng bị thứ âm nhạc này quyến rũ .
Ba giờ sáng . . . nhạc sĩ Doãn Trọng cũng không nhớ ra được lần cuối ông thức muộn như vậy là khi nào , chỉ là lúc này ông hướng về cô cháu gái của mình mà nói .
"Thứ âm nhạc này không phải cậu nhóc ấy có thể sáng tác , thiên tài hơn nữa cũng không thể".
Đây là nhận xét cuối cùng của nhạc sĩ Doãn Trọng với Minh , với thứ âm nhạc này .
Quả thật , nhạc Trịnh không phải là một đứa bé như Minh có thể sáng tác , nó không chỉ cần thiên phú , không chỉ cần tài hoa mà còn cần cả sự lắng đọng trong tâm hồn , cần cảm nhận tinh tế với vạn vật giữa đất trời , cần . . . cả sự trải nghiệm với nhân thế .
Doãn Hà nghe vậy , nàng cũng gật đầu , nàng biết bác mình nói không sai .
"Thời điểm cháu hỏi Minh , Minh cũng nói không phải em ấy sáng tác . . . mà là OV , em ấy chỉ sở hữu tác quyền mà thôi ".
"Cháu cũng đã liên hệ với vài người bạn bên cục quản lý trí tuệ . . . tác quyền của bài hát này không có vấn đề ".
Doãn Hà nói đến đây không khỏi ngập ngừng một chút .
Nhạc sĩ Doãn Trọng như có điều muốn nói nhưng phát hiện ra Doãn Hà không đúng , ông không khỏi lại nói .
"Cháu có gì thì nói nốt đi , không cần lo lắng , ta nghe ".
Doãn Hà hít vào một hơi thật sâu , nàng nói một câu tương đối kinh người .
"Cháu cũng biết thứ âm nhạc này một đứa bé như Minh không thể sáng tác được nhưng mà người có thể sáng tác thứ âm nhạc này tuyệt đối không thể vô danh mới phải , đã sớm nổi khắp Đại Nam".
"Hơn nữa theo Minh nói , tác giả của dòng nhạc này gọi là OV ".
"Cứ coi như OV là mộ bút danh đi chăng nữa , coi như nó có ý nghĩa đặc biệt đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận OV cũng sáng tác những thể loại nhác khác , những bài nhạc khác mang theo xu hướng hoàn toàn khác biệt như Bùa Yêu , Tâm Hồn Của Đá , Người Đàn Bà Hóa Đá , Có Khi Nào Rời Xa . . .".
"Một người không có khả năng sáng tác như vậy mới đúng dù sao khác biệt trước sau quá lớn".
"Hơn nữa OV thật sự quá vô danh , căn bản như chưa từng xuất hiện trên thế giới này , toàn bộ manh mối dẫn đến OV đều dẫn đến Minh ".
"Cháu tiếp xúc với Minh , chính cháu cũng công nhận tài năng đứa bé này , trước đây việc Minh là OV thì cháu hoàn toàn tin bởi thiên phú âm nhạc của Minh rất mạnh , những bài hát kia không phải Minh không thể sáng tác chỉ là bản thân Minh luôn nói mình không phải tác giả , chỉ sở hữu tác quyền ".
"Hiện tại khi cầm những bản nhạc này , cháu bắt đầu không tin OV là Minh dù sao như bác nói , điều này là không thể nhưng nếu như vậy càng nghĩ càng rối ".
"OV vừa giống Minh , vừa không giống Minh , vậy OV là ai ? ".
"Người này nếu không phải là Minh thì có thể là ai ? , tại sao từ trước đến nay chưa bao giờ nghe tiếng ? ".
"Có thể OV không thích nổi tiếng nhưng nếu thế vì cái gì Minh lại sở hữu tác quyền của những bài hát này ? , mà nếu OV thực sự là một người độc lập không thích nổi tiếng thì cũng không đúng bởi hiện tại OV đã quá nổi tiếng trong giới ".
"Suy nghĩ hợp lý nhất của cháu là giữa Minh cùng OV có liên hệ nào đó , để Ov chấp nhận cho Minh sử dụng toàn bộ tác quyền của mình ".
"Nếu như vậy , câu hỏi đặt ra là vì sao ? , là vì OV không tiện gặp người hay là vì một lý do nào khác ? ".
Nhạc sĩ Doãn Trọng bình tĩnh nhìn cô gái cháu gái mình , trong nội tâm cũng đắn đo suy nghĩ .
Thật sự có quá nhiều điểm khó hiểu trong việc này .
Nên biết cái gọi là 'tuyệt thế cao nhân ' hay 'cao nhân ẩn thế' chỉ xuất hiện trong truyện Tàu , nào có xuất hiện trong đời thường ? .
Trong cái thế giới này , trong cái thời đại này , cao nhân đi nữa cũng phải để lại dấu vết tồn tại trên thế gian , cho dù không thích tiếp xúc với người đời nhưng chỉ cần có chân tài thì nhất định sẽ được người đời để ý hoặc chí ít cũng bắt được dấu chân .
OV thì khác , nếu OV là Minh thì cái gì cũng dễ nói nhưng nếu OV không phải là Minh , một người như OV rốt cuộc là ai ? , vì sao từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện ? .
"Vậy ý của cháu là thế nào ? ".
Giọng của Doãn Hà lúc này hơi run nhưng nhìn ánh mắt bác mình , Doãn Hà vẫn nói , vẫn nói ra suy nghĩ của mình , một cái suy nghĩ mà chính nàng cũng không tin .
"Tâm thần phân liệt hoặc có thể nói là đa nhân cách ".
"Cháu chỉ có thể nghĩ đến Minh là người đa nhân cách ".
"OV chính là Minh , Minh cũng là OV , là hai mặt sáng cùng tối của một bản thể , chỉ có như vậy mới có thể xuất hiện hai thiên hướng âm nhạc hoàn toàn khác nhau của cùng một người ".
"Cháu đã tìm hiểu qua về Minh , cậu nhóc từ trước đến nay quá mức bình thường , ở trong lớp thuộc diện nhút nhát , ít giao tiếp với bạn bè , là một học sinh bình thường như bao học sinh bình thường khác , không có một điểm đặc biệt , cùng lắm chỉ có thể nói ở trên lớp Minh nhút nhát hơn . . ở nhà mà thôi , ở nhà cậu nhóc này cũng coi như có chút hiếu động ".
"Đến khi vào cấp 3 , Minh mới chân chính thay đổi nhưng mà thay đổi của Minh đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng không hề hay biết ".
"Từ nguồn tin của cháu , ở trên lớp Minh vẫn là đứa trẻ nhút nhát , không thích giao tiếp , bạn bè của Minh chỉ là một nhóm nhỏ bao gồm những người ngồi bên cạnh câu bé , trừ việc Minh có một cô bạn gái ra thì cũng không khác hồi học cấp 2 là mấy ".
"Chỉ có chân chính tiếp xúc với Minh mới phát hiện ra cậu bè rất rất khác so với những gì cháu thu thập được , khác với thời điểm cấp 2 , khác hoàn toàn với cả thời điểm ở trên trường ".
"Minh bình thường đi học đều có thói quen hóa trang , đội một bộ tóc giả dày cộp trên đầu , che đi đến nửa khuôn mặt mình , đeo một cặp kính gọng tròn kết hợp vào đó càng khiến người ta khó thấy mặt cậu bé , ngoài ra luôn mang một bộ áo mùa đông càng thêm phần lù xù ".
"Đến khi ra khỏi trường hoặc đúng hơn là khi ra ngoài xã hội . . . cậu nhóc này lại trở thành Minh mà cháu quen biết , một Minh rất khác ".
"Cùng một người , tại hai thời điểm khác nhau . . . tưởng như hai người vậy ".
Trước đây , cái suy nghĩ ấy trong đầu Doãn tỷ không phải là không có dù sao Minh thành công làm Doãn tỷ hứng thú , ai chẳng có hứng thú với một thiên tài ? , chí ít là tò mò .
Thời điểm đó khi có cái suy nghĩ này , Doãn tỷ còn cảm thấy chính mình quá mức buồn cười nhưng vào thời điểm nàng cầm những bản nhạc của Trịnh Công Sơn trở về , suy nghĩ này trong lòng nàng càng ngày càng rõ ràng , căn bản không thể xóa đi được .
Như Sherlock Holmes nói : "Khi đã loại trừ hết những điều bất khả, thì điều gì còn lại, cho dù phi lí tới đâu, nhất định phải là sự thật ".
Doãn tỷ cảm thấy mình đã đến rất gần với cái sự thật ấy .
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm