Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 214: Không Đề .



Câu lạc bộ bóng rổ thật ra cũng không giống trong Manga Nhật Bản hay phim Mỹ , về cơ bản câu lạc bộ bóng rổ của Đại Nam khá tự do .


Sau khi làm đơn đăng ký ra nhập câu lạc bộ mới từ trong đó chọn ra tuyển bóng rổ của trường .


Chỉ có vào tuyển trường thì mới coi như chịu giới hạn , phải tuân theo kỷ luật của đội có điều ngay cả kỷ luật của đội thật ra cũng chẳng kỷ luật lắm .


Bóng rổ ở Đại Nam phát triển hơn xa Việt Nam cùng thời kỳ nhưng cũng không đủ để tạo nên khác biệt , bóng rổ vẫn là cái gì đó 'chơi cho vui' chứ không thể coi là một môn thể thao có thể 'go pro' .


Muốn trở thành dân chuyên bóng rổ nghe còn viển vông hơn dân game thủ chuyên nghiệp .


Trừ khi là thiên tài đứng trên vạn vạn người mới có thể bước vào lĩnh vực chuyên nghiệp của bóng rổ , hướng về Mỹ mà đi .


Bóng rổ ở Đại Nam không thể so sánh được với bóng đá , bóng đá có giải , có các câu lạc bộ , có tất cả mọi thứ còn bóng rổ . . . chẳng có gì cả .


Đến cả giải cũng chỉ giới hạn trong giới học sinh cùng dân văn phòng chơi cho vui , không tồn tại khái niệm giải chuyên nghiệp , tất cả các giải bóng rổ hiện tại đều là phong trào .


Cũng vì bóng rổ không có đường ra cho nên tất cả mọi thứ vẫn quy về tự do cùng mơ hồ .


Nếu không như thế , Minh cũng chưa chắc đã xin vào câu lạc bộ làm gì , không phải hắn lo lắng thời gian tập trong câu lạc bộ sẽ ảnh hưởng hắn đi kiếm tiền mà là vì hắn sợ mình ảnh hưởng tới mọi người .


Chung quy bóng rổ hiện tại vẫn là . . . đam mê thuần túy .


Chị Tuyên lần này quả thật thay đổi hoàn toàn cái nhìn đối với Minh , lập tức kéo hắn vào trong phòng thể chất , Thanh thấy thế cũng vội đứng lên theo sau .


Lại sau mấy phút , chị Tuyên chủ động đẩy hắn ngồi xuống ghế sau đó đưa cho hắn một bảng kê khai .


"Đây , em điền thông tin của em vào đây cho chị sau đó chị lưu hồ sơ cho em , từ mai em tham gia câu lạc bộ như mọi người ".


"Câu lạc bộ mình sinh hoạt chủ yếu vào chiều thứ 2 , thứ 4 , thứ 6 sau khi khóa chiều tan học , tất nhiên lịch của tuyển bóng rổ trường sẽ khác ".


Chị Tuyên vừa nói vừa tủm tỉm nhìn Minh mà cười .


"Với cả em cho chị xin số đo của em , còn làm đồng phục đội nữa ".


Có thể không được vào tuyển trường nhưng đồng phục nhất định phải có , đây là quy luật bất thành văn .


Bất quá số đo .... thú thật Minh không biết số đo của chính mình .


Con gái có lẽ còn thực sự quan tâm số đo bản thân nhưng con trai rất ít quan tâm cái này .


Chị Tuyên nhìn mặt Minh , cũng không cần hắn trả lời chị cũng hiểu .


"Được rồi , ở đây có thước dây , chị đo cho , với cả bạn gái em không ngại chứ ? ".


Thanh nghe chị Tuyên trêu một câu , nàng vốn da mặt mỏng , lại cúi đầu .


"Em không ngại ạ ".


Nghe nàng trả lời bằng cái giọng lí nhí , chị Tuyên suýt nữa phá lên cười .


Không thể không nói , chị Tuyên bạo hơn Thanh nhiều lắm bất quá cái này cũng dễ hiểu , có thể làm quản lý đội bóng rổ nam của trường không bạo sao được ? .


Bạn gái còn không có ý kiến gì , Minh tất nhiên cũng không có ý kiến bất quá hắn có chút nhíu mày.


Mãi đến khi thấy chị Tuyên đứng lên , cầm thước dây đi về phía mình hơn nữa trong mắt còn mang theo vẻ dò hỏi 'em làm sao thế ? ' , thì Minh mới động .


Minh đi học luôn luôn chỉ có một phong cách , hắn mặc áo đồng phục bên trong , bên ngòa là áo mùa đông , ngoài ra không còn gì cả .

Nhưng vấn đề là khi Minh cởi chiếc áo mùa đông của mình ra lập tức khiến chị Minh nhìn ra vài điểm .


Áo đồng phục bên trong của hắn căng ra , phải nói là da thịt của Minh khiến lớp vải căng phồng .


Áo đồng phục lấy số đo từ gần hai tháng trước , cái lúc Minh mới sống lại , so với thời điểm đó Minh trở nên rất rất khác , số đo còn có thể vừa vặn mới là lạ .


Dạng áo đồng phục này không phải áo bó nhưng Minh mặc cũng chẳng khác gì áo bó thân .


Chị Tuyên nhìn Minh từ trên xuống dưới , càng nhìn mắt càng sáng .


Nàng khác với các nữ sinh khác , khá quen thuộc với đám con trai dù sao năm nay đã là năm ba của nàng , năm thứ ba nàng đi cùng câu lạc bộ bóng rổ .


Đám con trai có gì mà nàng không hiểu ? Bởi vậy nàng cảm nhận được từng đường cơ bắp của Minh ẩn dưới lớp vải thô kia , cảm nhận rất rõ ràng .


Lúc trước Minh mặc áo mùa đông che đi tất cả , chị Tuyên cái gì cũng không nhìn thấy nhưng hiện tại nàng như đang nhìn một bảo tàng vậy .


Cái này cũng không phải bà chị trước mặt Minh mê trai hay có sở thích biến thái mà uQpCe là dân chuyên nghiệp , là quản lý câu lạc bộ bóng rổ .


Dân thể thao luôn cần quan tâm cơ thể mình đặc biệt là trong bóng rổ , nơi sức mạnh thể chất của con người quyết định rất nhiều thứ .


Chị Tuyên vốn đã đánh giá Minh cực kỳ cao bởi vì tính cả mấy thành viên năm 3 trong câu lạc bộ cũng không có mấy người có thể Dunk tốt như Minh , cao hơn Minh thì không ít nhưng nhảy cao hơn hắn thì chị Tuyên cũng chỉ có thể đếm được 1-2 người , đấy là chưa kể tốc độ của Minh cực kỳ tốt , trọng tâm cực kỳ vững .


Minh còn mới là học sinh năm nhất , đây đã không phải viên ngọc thô nữa rồi , đây là viên ngọc đang tỏa sáng chỉ có điều khi lớp áo mùa đông kia được cởi ra , viên ngọc kia càng thêm sáng , có chút sáng 'mù mắt' người khác .


"Khụ . .. em không ngại cởi nốt áo đồng phục trong ra chứ ? , thế này thì chị khó đo lắm ".


Nàng nói đến đây chính nàng cũng đỏ mặt , cảm thấy lý do này chẳng ra sao cả nhưng đúng là bà chị này muốn quan sát bắp thịt của Minh .


Minh thì nhất thời chẳng thể đoán được nhiều thế , hắn nghĩ thoáng vài giây sau đó cũng gật đầu .


Đàn ông con trai mà , sợ cái gì ? , hơn nữa hắn cảm thấy một 'trung niên ngoài 30 cởi trần trước mặt một cô bé 17-18 ' thì có khi hắn mới là bên kiếm lời .


Hắn quay đầu lại , mỉm cười với Thanh sau đó tháo từng nút cúc áo đồng phục ra , thú thật lúc cởi lớp áo đồng phục chính Minh cũng cảm giác chật .

Theo chiếc áo trắng rời khỏi nửa thân trên của hắn , toàn bộ bắp thịt hai tay của Minh như được giải phóng , cánh tay chắc nịch với từng đường cơ như ẩn như hiện .


Sau lớp áo trắng đồng phục là một lớp áo lót mỏng bên trong , Minh cũng không ngại ngần mà cởi nó ra .


Cơ thể Minh hoàn toàn hiện ra trước mặt chị Tuyên , từng múi cơ căng tràn dưới lớp da thịt , sáu múi bụng chắc nịch chia làm hai bên , phần hông của Minh thậm chí như thắt lại thành hình chữ V .


Cơ thể này ở nhiều năm sau thật ra cũng không phải là cái gì quá đặc biệt , hầu hết dân Gym trong điều kiện tập đầy đủ , hơn nữa có thể đồ phụ trợ đều có thể đạt được trong vòng 3 tháng nhưng mà tại niên đại này thì rất khác .


Phong trào Gym vẫn còn tương đối xa lạ , không phải ai cũng có trách nhiệm với cơ thể mình vì vậy trong mắt chị Tuyên , cơ thể Minh như một bức tượng đồng được đúc ra vậy .


Cũng may , bà chị Tuyên này cũng không biết có một số thứ không thể nhìn lâu , cũng tương đối chuyên nghiệp bắt đầu lấy số đo cho Minh hơn nữa còn không quên khuyên hắn .


"Em . . . em sau này đừng mặc bó thế , mặc size rộng ra mới giải phóng các bó cơ trong cơ thể , nếu em không cảm thấy quá lạnh . . . chỉ cần mặc một chiếc áo lót trong còn khoác áo đồng phục mùa đông bên ngoài là được ".

"Dù sao trường mình cũng không kiểm tra đồng phục kỹ càng đâu , chỉ cần mặc đồng phục mùa đông bên ngoài cũng được rồi ".


Chị Tuyên vừa nói vừa lấy số đo của hắn , công việc này chị Tuyên là dân chuyên hơn nữa cũng may mắn là bà chị này còn chưa phát rồ đến mức bắt Minh cởi quần .


Đại khái khoảng hơn 2h chiều , Minh cùng Thanh bắt đầu rời khỏi sân trường , lúc ra khỏi cổng trường Thanh mới đưa hai ngón tay ra , cấu nhẹ vào hông của Minh .

"Anh này , nãy anh không thấy bà chị kia nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống à ".


Nghe Thanh nói câu này , Minh mới quay lại nhìn nàng , cứ như lần đầu tiên nhìn thấy bạn gái của mình vậy , Minh không khỏi bật cười .

"Sao anh ngửi thấy mùi chua chua đâu đây nhỉ " .


Thanh đương nhiên hiểu câu này là gì , nàng đưa tay ra nhẹ đánh vào vai hắn .


"Anh còn cười nữa , em là bạn gái anh mà còn . . . mà còn chưa thấy , sao lại để người khác thấy trước ".


Nói xong câu này , Minh sững lại nhìn Thanh , Thanh cũng cảm thấy mình nói sai sai .


Ý của nàng đại khái là thế nhưng mà nàng thật sự không biết diễn đạt làm sao cả .


Nhìn bộ dạng của Thanh , Minh một lần nữa bật cười , hắn vươn cánh tay ra ôm lấy bờ vai của nàng , kéo nàng vào gần người mình mà nói .


"Được rồi , được rồi từ hôm nay mỗi lần đến nhà anh , anh cởi trần cho em ngắm được chưa , nhưng mà mình anh cởi thì thiệt cho anh quá , vụ làm ăn này anh không làm ".


Thanh nghe vậy , mặt càng đỏ , nàng cũng chỉ biết dùng bàn tay nhỏ nhắn đánh nhẹ vào cánh tay hắn .


"Sao lúc nãy chị Tuyên bảo thì anh không nói gì , thấy em hiền toàn bắt nạt em ".


"Không nói chuyện với anh nữa , em bắt xe về nhà đây ".


Minh thật sự rất muốn cười , đây là lần đầu tiên hắn thấy Thanh phụng phịu như vậy có điều . . . như vậy mới càng giống tình yêu .


"Ăn xoài dầm không ? ".


"Ăn " . . . Thanh đáp bằng giọng lí nhí .


Hắn đưa bàn tay to của mình nắm lấy bàn tay mềm mại kia , hai người cứ thế tay trong tay lững thững đi bộ về phía trước , bước thật chậm thật chậm .


Hai bên đường từng làn cây rì rào theo gió , chiều mùa thu . . . cũng thật đẹp .

Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy Vô Thượng Sát Thần