Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối

Chương 37: Điều mà mọi đứa con trai hằng mơ tưởng.



Lớp học vào cái ngày sau khi tôi hồi sinh quay trở lại kết thúc sớm hơn bình thường.

“Sắp tới đây một ứng viên cho cuộc bầu cử Hội Học Sinh và Hội Trưởng sẽ tới để thông báo. Cho nên mấy em ngồi yên tại chỗ đi.”

Đó là những lời mà ông thầy giáo đang nói với đám học sinh khi chúng đang cố lỉnh ra ngoài.

“Mà này, ông có biết bọn năm ba biến đâu mất rồi không?”

“Không biết.”

Tôi trả lời nhát gừng kèm theo một cái ngáp dài để đáp lại cái câu hỏi vớ vẩn của Hyoro.

“Ồ, học sinh năm ba hả? Bọn họ đi ngoại khóa cả tuần nay rồi.”

Jaga bảo trong lúc xoay người lại từ chỗ ngồi ở trước mặt bọn tôi.

Vào lúc đó, cửa phòng học bật mở và hai học sinh nữ bước vào. Đổi lại, thầy giáo bước ra ngoài.

Tôi nhận ra một trong hai ngườ. Đó là Hội Trưởng Hội Học Sinh, một cô gái mang tên Rose Oriana, và cũng là người mà tôi phải chiến đấu vài ngày trước.

Tại sao đồng phục cũng giống người ta mà khi một đứa con gái bán bông mặc nó tôi lại có cảm giác như cô ta luôn sẵn sàng ra đường đứng thế không biết.

“Ừm, bọn mình khá là biết ơn khi thầy giáo đã bỏ ra một ít thời gian quý báu cho bọn mình vào hôm nay. Còn về cuộc bầu cử của Hội Học Sinh...”

Tôi có thể thấy cô gái năm nhất đó không quen với việc này qua cái giọng nói đơ đơ của cô ta. Có phải tôi là người duy nhất để lời của cô ấy xọ tai này lọ tai kia không nhỉ? Tôi quay sang và thấy Hyoro cũng vừa nghe những lời cô ấy nói vừa ngáp với một vẻ mặt tỉnh rụi. Jaga thì đang ghi chú mấy thứ gì đó.

Đột nhiên, tôi có cảm giác Hội Trưởng Hội Học Sinh và tôi vừa trao nhau một cái nhín. Nếu cô ta thật sự nhớ tôi là đứa nhân vật phụ đã có một cái thất bại khó coi khi đấu với cô ta ở vòng một thì cô ấy có vẻ khá là quái dị đấy.

“Oi, Hội Trưởng Hội Học Sinh vừa ngó tui kìa.”

Hyoro nói khi dậm mông xuống ghế.

“Ngon nhỉ...”

“Oi oi oi, tui không muốn dây vô mấy chuyện phiền phức đâu.”

“Ngon ha...”

Và thời gian cứ trôi qua như thế đấy.

Bất chợt, tôi thấy có một thứ gì đó xáo trộn dòng chảy pháp thuật của mình.

“Ể?”

“Chuyện gì thế?”

Tôi đã luôn thao tác và điều khiển thứ pháp thuật bên trong cơ thể tôi mọi lúc mọi nơi để luyện tập. Nhưng vừa rồi, bất chợt tôi không còn cảm nhận được bất kì pháp lực nào nữa. Giống như có một cái gì đấy đang ngăn dòng chảy pháp thuật lại vậy. Tuy thế, tôi có thể ép pháp lực để bắt nó tuần hoàn bình thường hoặc tìm một lối khác cho dòng chảy lưu thông.

Khi những ý nghĩ đó nảy sinh trong đầu tôi, tôi cảm nhận được có người đang tới gần lớp học.

“Chúng đang tới...”

Tôi chỉ cảm thấy mình cần nói câu đó ra.

Ngay lúc đó... một vụ nổ lớn bùng phát. Cánh cửa phòng học bị thổi bay và toàn bộ học sinh trong lớp đờ người ra. Ngay sau đó, những kẻ mặc đồ đen tuốt kiếm trần xông thẳng vào lớp học.

“Không ai được cử động! Bọn ta là Ảnh Viên tới đây để chiếm đóng học viện này!”

Chúng la lên như thế và án ngữ trước lối thoát duy nhất.

“Không thể nào...”

Tiếng lầm bầm của tôi trôi mất giữa những tiếng huyên náo chung quanh.

Không một học sinh nào dám cử động. Ai cũng đang nhốn nháo xem đây có phải một trò đùa, hay là một bài luyện tập... hay chính là thực tế?

Hầu hết học sinh đều không muốn chấp nhận sự thật rằng Học Viện Pháp Kiếm Sĩ Bushin đang bị tấn công. Chỉ có tôi là người nắm bắt được tình hình hiện tại. Tôi biết bởi vì dòng chảy pháp thuật đã bị bít kín rồi. Hẳn những lớp khác cũng gặp tình trạng tương tự.

“Tuyệt vời ông mặt trời...”

Những lời cảm kích vang lên từ tận đáy lòng tôi.

Những kẻ này, bọn chúng thật sự xông vô đây chơi tới bến. Bọn chúng làm thật kìa, trời ơi.

‘Đây’ đúng là điều mà bất kì đứa con trai nào cũng hằng ao ước.

‘Đây’ chính là thứ đã tô điểm cho những ảo mộng của bọn thanh thiếu niên.

‘Đây’ chính là... trường bị tấn công bởi bọn khủng bố!!!!

Tôi đang run người lên vì phấn khích. Tôi đã mơ tưởng đến cảnh này biết bao nhiều lần rồi? Mấy trăm, mấy ngàn... hay mấy triệu lần? Tôi còn nghĩ ra vô số tình huống có thể xảy đến nữa cơ, và giờ thì hàng thật vật thật đang được bày ra trước mắt tôi đây nè!

“Bọn bay ngồi yên tại chỗ. Ngẩng hết đầu lên!”

Khi thấy bọn học sinh cuối cùng cũng vỡ lẽ ra, bọn mặc đồ đen đe dọa chúng bằng kiếm của mình.

Tôi nghĩ tôi muốn về phe khủng bố hơn, nhưng biết sao được, bọn chúng chọn phe đó trước rồi. Không sao, tỉ lệ rơi vào phe học sinh cao hơn mà.

Giờ tôi nên làm gì đây? Tôi sẽ hành động ra sao?

Những khả năng vô tận đang được tôi vẽ ra.

“Có vẻ như phần lớn bọn bay không nhận ra được vị trí mà bọn bây đứng.”

Lúc đó, một giọng nói ga lăng vang lên. Nó đến từ một cô gái đang đặt tay lên chuôi kiếm đeo bên hông. Cô đang mặt đối mặt với bọn bận đồ đen.

“Muốn chiếm Học Viện Pháp Kiếm Sĩ sao? Chắc đầu óc bọn bây không được bình thường nhỉ.”

Đó chỉ có thể là người đó thôi, Rose Oriana, người duy nhất dám đứng ra nhìn thẳng vào mắt bọn chúng.

“Bọn ta đã bảo rồi, buông vũ khí đi đồ nhóc tì.”

“Ta từ chối.”

Vừa nói Rose vừa rút kiếm ra.

“Hừm, vậy mày sẽ được dùng để cho cái bọn kia một bài học nhớ đời.”

Một tên trong số chúng nâng kiếm lên và vào tư thế chiến đấu.

Tệ rồi đây. Cô ta vẫn chưa nhận ra rằng cô ta không còn có thể sử dụng pháp thuật ở nơi này nữa.

“...! Sao thế này?”

Sắc tím đỏ đang nở ra trên mặt Rose.

“Cuối cùng cũng nhận ra rồi sao?”

Gã mặc đồ đen đó cười sau lớp mặt nạ.

Tệ rồi. Không thể để chuyện này tiếp diễn nữa.

“Nhưng quá trễ rồi.”

Gã vung thanh kiếm về phía Rose. Một cô gái bị phong ấn pháp thuật không thể nào chống đỡ lại thứ kiếm kĩ yểm nhiều pháp thuật tới thế được.

Tôi nhảy khỏi ghế và lao tới.

“...!”

Dừng lại, đây không phải như những gì tôi đã tính toán.

Não bộ tôi tăng tốc độ xử lí lên, và cả thế giới này trở nên chậm lại. Hiện giờ, tim tôi đang rơi xuống đáy vực vì giận và mất kiên nhẫn.

“……aaaAAAAHHHH!!”

Nếu tiếp tục thì cô ta sẽ bị giết bởi bọn khủng bố và trở thành Nạn Nhân số 1 mất. Điều đó không được phép xảy ra. Tôi chắc chắn sẽ không để nó xảy ra.

“AAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHH!!!!”

Người đầu tiên bị giết trong một vụ khủng bố luôn luôn phải là ...

MỘT NHÂN VẬT PHỤ!

“DDDDDỪỪỪỪNNNNNGGGG TTTTTAAAAYYYYY!!”

Và với tiếng thét được cất lên từ tận đáy lòng mình, tôi nhảy vào giữa hai người bọn họ.

Khi thấy lưỡi kiếm trần đó tiến tới gần, Rose dự đoán được cái chết của mình.

Với một cơ thể yếu ớt không thể vận pháp thuật , cô hoàn toàn không thể đỡ hay né được đòn đánh ấy. Vì thế cô cố làm cho vết thương sắp lãnh nhận càng nông càng tốt bằng cách xoay phần thân trên đi, nhưng cô cảm giác cô thực hiện việc đó rất chậm chạp. Sẽ không kịp mất!

Cửa tử đã mở, thực tế là vậy.

Nhưng vào giây phút đó, một tiếng gào đã đâm xuyên qua màng nhĩ của cô.

“DDDDDỪỪỪỪNNNNNGGGG TTTTTAAAAYYYYY!!”

Ngay sau đó, thứ gì đó đã tông trúng và đánh văng cô đi.

“Ui daa...!”

Cô dựa vào phản xạ và làm một động tác lộn nhào. Khi đứng lên, một cảnh tượng kinh hãi đập vào mắt cô.

“Sao lại...”

Có một cậu học sinh tái nhợt đang nằm trên nền đất, người ngợm loang lổ máu.

Máu chảy nhiều quá, loang ra khắp nơi và tạo thành một vũng lớn. Cái vũng đó đang càng lúc càng to ra.

Đây là một đòn chí mạng.

“AAAAAAAAHHHHHH!!!!”

Tiếng la của ai đó vang vọng khắp lớp học.

Rose chạy như bay tới cái cơ thể của cậu ấy, không mảy may quan tâm rằng máu đang nhuộm đỏ lấy áo cô.

“Sid Kagenou, cậu...”

Đáp lại tiếng lẩm bẩm của Rose, cậu ta mở mắt.

“Đ-Đồ ngốc. Sao lại che cho mình...?”

Cô chỉ mới gặp cậu gần đây thôi. Cô còn chưa có cơ hội để nói chuyện một cách đàng hoàng với cậu ấy cơ mà...

Cậu ta mở miệng ra, cố nói gì đó.

“Khụ... khụ...”

Nhưng chỉ có thể ho ra mấy bụm máu lớn.

“Sid!!”

Vài tia máu đã bắn lên cái cằm trắng ngà của cô, nhưng cô mặc kệ. Cậu ta mỉm cười với khuôn mặt vấy máu... rồi tắt thở. Trên khuôn mặt đó tràn ngập sự mãn nguyện.

“Tại sao...”

Một dòng nước mắt rơi xuống má Rose. Cô nắm chặt lấy cơ thể cậu ta, cố kìm lại những tiếng thổn thức.

Cô nhớ...

Về cái nỗ lực dị thường của cậu ở Giải Đấu Tuyển Chọn.

Về cái nhìn cháy bỏng của cậu ta dành cho cô.

Về cách cách mà cậu ta đã bảo vệ cho cô, dù phải đánh đổi bằng mạng sống của mình.

Mọi thứ bắt đầu liên kết lại với nhau.

Rose khá chậm trong việc tiếp thu. Với tước hiệu công chúa và ngoại hình của mình, ngay từ khi còn nhỏ cô đã có biết bao kẻ đã đeo đuổi. Thế nhưng, chưa từng có một ai đã cho cô thấy thứ tình yêu mãnh liệt tới dường này. Cô chưa từng được bất kì yêu thương sâu đậm đến nỗi họ sẵn sàng ngã xuống vì chính bản thân cô.

“Cám ơn...”

Cô đã không còn cơ hội để cho cảm xúc của cậu ấy một câu trả lời. Nhưng cô thề rằng cô sẽ không để những gì cậu bỏ ra hoài công vô ích.

“Hà, đó sẽ là một bài học bổ ích cho bọn bay đó.”

Gã mặc đồ đen dừng lại và đứng trước Rose.

“...!”

Rose cắn môi và ném cái lườm tóe lửa vào gã.

“Vẫn còn muốn chống cự à?”

“Kưh... Ta sẽ làm theo những gì bọn bây bảo.”

Rose ngẩng đầu lên. Cô đã thề sẽ không để cảm xúc của cậu trôi đi vô nghĩa rồi, cho nên giờ chưa phải là lúc.

“Hừm, được rồi. Mọi người bắt đầu di chuyển tới khán phòng đi.”

Đám người mặc đồ đen tuân lệnh. Chúng bắt đám học sinh đứng lên để trói tay vòng ra phía sau lưng và đưa tất cả rời khỏi lớp học. Không ai dám phản kháng cả.

Phía cuối đoàn người đó là hai học sinh nam cố xoay người lại dù chỉ trong một chốc.

“Sid...”

“Sid ơi...”

Hai đứa đó nhìn về phía cái xác nằm ngay đơ trên sàn nhà. Cỏ vẻ như chúng có điều gì muốn nói với người vừa bị thảm sát.

“Đi!”

Lũ bận đồ đen thúc chúng đi, và rồi lớp học vắng tanh. Tiếng bước chân trên hành lang nhỏ dần cho tới khi chỉ còn sự im lặng bao trùm nơi đây.

Thế rồi...

Cánh tay của cậu học sinh đã chết giật giật.