Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối

Chương 46: Cơn mưa mùa hạ



“Cô nghĩ sao?”

Người vừa hỏi vừa lấy ra một tờ giấy là một cô gái elf tóc vàng đẹp đến nỗi có thể khiến bất kì ai phải ngoái đầu lại để chiêm ngưỡng dung nhan của cô. Cô hiện đang mặc một bộ váy đen như màn đêm và đang đứng tại tòa nhà Mitsugoshi Co. giữa đêm hôm khuya khoắt.

Gamma nhận lấy tờ giấy được đưa cho, cố tìm câu trả lời.

“Ừm, Alpha… Tôi, tôi không thật sự…”

“À, xin lỗi. Cô hẳn khó mà trả lời được.”

Cô gái elf tên Alpha cười nhẹ. Tờ giấy giữa họ là một tờ lệnh truy nã. Ở trên đó có một hình vẽ phác họa hình dáng của Ảnh Nhân trong bộ áo choàng màu đen.

“Ảnh Nhân, kẻ thù không đội trời chung của vương đô. Bị cáo buộc giết người hàng loạt, phá hoại, giam giữ, phóng hỏa, và trộm cướp… đúng là một con người kinh khủng mà.”

“Có một tờ lệnh truy nã Ảnh Viên với tên của Alpha trên đó nữa. Dù tất cả những gì bọn họ có chỉ là tên của cô.”

“Cho tôi xem.”

Alpha đọc một tờ lệnh truy nã khác được Gamma lấy ra.

“Ảnh Viên… đây đúng là một tổ chức khá là kinh khủng ấy nhỉ?”

Ánh sáng lò sưởi chiếu bên cạnh cô, khắc họa nên một vẻ đẹp kì ảo giữa bóng tối của màn đêm.

“Đáng tiếc thật. Tôi đã quay lại nhanh nhất có thể, nhưng mọi chuyện gần như đã xong khi tôi tới nơi.”

Alpha ném tờ lệnh truy nã vào lò sưởi. Cô ta nhìn cái vệt đen xuất hiện nơi góc tờ giấy khi nó đang dần loang ra.

“’Cứ dồn hết tội lỗi của thế giới này lên đầu bọn ta đi, bọn ta sẽ gánh chịu hết cho! Sẽ chẳng có gì thay đổi! Bọn ta vẫn sẽ làm những gì bọn ta cần phải thực hiện.’ … quả là những lời lẽ tuyệt vời.”

Alpha tiếp tục nhìn tờ lệnh truy nã, thứ đang dần tan thành cát bụi.

“Đâu đó trong tim tôi, tôi đã luôn nghĩ chúng ta ở bên phe chính nghĩa. Nhưng có vẻ như đối với ngài ấy thì không như thế.”

Nhan sắc của cô được chiếu sáng bởi ngọn lửa bập bùng tạo nên những cái bóng đổi dạng liên tục. Biểu hiện của cô cũng thay đổi theo cái bóng của chính mình.

Cô ta lúc thì trông như nữ thần, lúc thì tựa như quỷ dữ, thay đổi liên miên. Kì dị, thất thường, bất định.

“Nhưng nhiệm vụ của chúng ta là đáp trả lại sự quyết tâm của ngài ấy.”

Alpha xoay người. Vẻ mặt của cô làm Gamma phải hít vào một nhịp thở.

“Tập hợp tất cả những người rỗi rãi trong hàng ngũ Thất Đại Ảnh Viên về đây.”

“Vâng. Tôi đi ngay đây.”

Gamma cúi đầu. Những giọt mồ hôi lạnh buốt phủ đầy trên cổ và đang chầm chậm chảy xuống cho tới khi biến mất ở nơi cuống họng.

Một làn gió lạnh lẽo của màn đêm lướt qua, và Gamma ngẩng đầu lên chỉ để thấy rằng không còn ai ở đó nữa. Tất cả những gì còn lại là ngọn lửa trong lò sưởi đang cháy bập bùng.

“Ừm…!”

Khi nghe thấy một giọng nói thân quen vang lên trước tòa nhà học viện đang cháy dở, cậu trai tuổi teen với mái tóc đen quay đầu lại.

“À, xin lỗi. Tôi chỉ đang suy nghĩ vài điều thôi. Sao thế?”

“Người ta bảo tôi rằng tôi có thể sẽ được gặp ông nếu tôi chờ ở đây. Bởi vì tôi có mấy thứ muốn nói cho ông.”

Cô gái tóc hồng nhìn thẳng vào mặt cậu ta.

“Hẳn rồi. Vẫn còn khá nhiều thời gian cho tới lúc tôi đưa lời khai với tư cách là nhân chứng. Dạo này, mấy tiết học cũng bị hủy bỏ hết rồi.”

“Vậy… ừm… cám ơn vì chuyện hôm trước.”

Cô gái tóc hồng lắc lắc đầu.

“Sid giúp tôi nhiều lắm đấy.”

“Nàh, nhiều nhặn gì.”

“Nếu chỉ có một thân một mình thì tôi đâu có làm được những chuyện đó đâu.”

“Không có chi.”

“Vậy, điều tôi muốn nói với ông vào hôm nay là sắp tới đây tôi sẽ đi du học.”

“À… Hóa ra hành lí là để cho việc đó.”

Cô gái tóc hồng đang cầm trong tay một cái va li lớn.

“Đúng thế. Tôi sẽ khởi hành trên chuyến xe ngựa tiếp theo. Tôi sẽ tới Rawagas.”

“Thành phố học viện hả… chà…”

“Tôi, tôi đã biết được những gì mình cần phải làm. Và lượng kiến thức hiện tại tôi có quá ít ỏi để thực hiện điều đó.”

“Hiểu rồi. Chúc bà học được nhiều điều tại đó nhé.”

“Và hơn thế… tôi không còn lí do để ở lại đây nữa.”

Cô gái nhìn về phía ngôi trường với một vẻ mặt sầu não.

“Tôi muốn nói chuyện với Sid nhiều hơn, nhưng…”

“Ừm. Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại, nhé.”

“Đúng thế. Vậy nhé.”

Cô gái tóc hồng mỉm cười rồi đi ngang qua cậu trai.

“À phải, chờ một lát.”

“Hả?”

Cô gái quay người về phía giọng nói của cậu ta.

“Liệu… liệu tôi có thể hỏi điều bà cần làm là gì không?

Cô gái trả lại cho cậu ấy một nụ cười có phần bối rối.

“Bí mật.”

“Ra thế.”

“Vậy thì… khi mọi thứ hoàn tất… liệu ông có muốn lắng nghe câu chuyện của tôi không?”

“... Muốn chứ.”

Cả hai mỉm cười rồi xoay người lại bước đi.

Cái ánh nắng thiêu đốt của mùa hè đột nhiên bị che đi bởi một đám mây giông lớn. Cơn gió lãnh đạm thổi qua đang mang theo không khí ẩm ướt của một trận mưa.

“Tôi, nhất định sẽ…”

Sau đó, cơn gió đã mang những lời cuối cùng của cô đến với tai của cậu ta, khiến cho cậu trai ấy nghe thấy hết cả trong khi đáng lẽ ra lời thì thầm ấy quá nhỏ để bất kì ai nghe được.

Cậu ta xoay người, rồi nhìn vào tấm lưng đang dần rời xa của cô gái.

Lộp độp, lộp độp, những giọt mưa nhỏ rơi từ trên trời xuống. Chúng chầm chậm vấy ướt mái tóc màu hồng của cô gái ấy. Thế nhưng, cậu trai chỉ trời khỏi đó như thể cậu không nhìn thấy gì cả.

Hai người đó không bao giờ quay đầu lại nữa.