Ta Muốn Tu Tiên, Ta Không Muốn Làm Ông Trùm Truyền Thông Giải Trí

Chương 2: 22 tuổi làm ông chủ



Chương 2: 22 tuổi làm ông chủ

Tại một chiều không gian khác. Một buổi sáng thường ngày tại khu tập thể xí nghiệp hóa chất cũ ở Hà Đô. Tiếng rao hàng bán hàng rong vang lên văng vẳng, ánh nắng bình minh chiếu sáng khắp nơi. Không gian trở nên bận rộn khi thấy những người trẻ tuổi hối hả rời nhà đi làm hoặc đi học. Cùng lúc đó, một số người lớn tuổi hưu nhàn vui vẻ ngồi trước nhà, uống chè, đọc báo và trò chuyện với nhau. Một số khác lại đi dạo, tập thể dục, chăm sóc cây cảnh tạo ra một không khí thân thiện và gần gũi giữa các cư dân.

Tại tầng ba của khu tập thể. Tại một căn hộ cũ rộng khoảng 70m², bên trong được bài trí đơn giản và mang chút hoài niệm về những năm 1990. Phòng khách có bộ bàn ghế cũ, trên bàn có bộ ấm chén mang đậm phong cách thời bao cấp. Trên tường có thể thấy những khung ảnh gia đình, mang lại một không khí trầm lắng và ấm cúng. Hình ảnh này mang lại cảm giác ấm áp và thoải mái, như một góc nhỏ đậm chất nhớ nhung về quá khứ.

Trước cửa một trong hai phòng ngủ của căn hộ, một thanh niên béo mập có chút không kiên nhẫn đập cửa gọi không ngừng:

“Bảo! Bảo! Mày có dậy hay không ? Hôm nay là ngày đầu mày tiếp nhận công ty mà giờ này vẫn ngủ thế? Tối qua lại đi bắt sóc bỏ lọ à”

Trong phòng, vẫn còn trong trạng thái ngủ say Hoàng Minh Bảo theo bản năng bật dậy rồi đáp lại:

“ A, dậy rồi”. Trong trạng thái mơ mơ màng, hắn mở mắt nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh rồi bột miệng chửi bậy: “ Đậu xanh, cái gì thế này, sao lại ngủ ở đây”.

Đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì một cơn đau đầu bất chợt khiến hắn khẽ kêu lên đau đớn rồi hiện lên khuôn mặt trở lên ngốc trệ. Một mảnh ký ức xa lạ bỗng dưng ào ào tiến vào đầu hắn. Cùng lúc đó, bên ngoài lại vang lên tiếng nói: “ Nhanh lên nhé, cho mày 10 phút, tao xuống trước lấy xe, khẩn trương không tắc đường”

Bên trong phòng, Bảo máy móc rời giường mở cửa ra đi vệ sinh cá nhân, thay một bộ quần áo rồi nhanh chóng khóa cửa xuống sân khu tập thể, nơi có Thành, chính là cậu thanh niên béo mập vừa rồi đã gọi hắn dậy đang nổ máy xe chờ sẵn.

- Không kịp ăn sáng rồi, ngồi lên, không sủa linh tinh để tao tổ lái không lại muộn giờ. Còn nữa, sau ít xem phim con lợn thôi - Thành cằn nhằn nói.

Bảo gật đầu ngồi lên xe không nói gì thêm. Hiện tại hắn cũng không muốn nói chuyện vì hắn còn muốn đang tiêu hóa những tin tức kinh người trong đầu hắn vừa nhận được. Thì ra hắn đã đến một chiều không gian song song khác, là sự thật, không phải là mơ. Theo như trên một số tiểu thuyết trên mạng hắn đọc được thì sự việc này được gọi là xuyên việt.

Tại thế giới này hắn cũng là Hoàng Minh Bảo, nam 22 tuổi, ngoại hình cũng giống hệt hắn trước kia và cũng vừa tốt nghiệp đại học. Cha mẹ Bảo ở thế giới này đã mất năm hắn 17 tuổi trong một vụ t·ai n·ạn giao thông. Sau đó Bảo chuyển về sống với bà nội. Nhưng cũng chỉ hai năm sau, vào năm thứ nhất Đại học. Bà nội hắn q·ua đ·ời sau một cơn bạo bệnh. Họ hàng thì ở quê xa, từ đó hắn gần như đã không còn người thân cận ở gần nữa.

Còn cái thằng bạn cùng căn hộ tên Đặng Hữu Thành này thì là bạn thân từ hồi mới vào đại học của Bảo, quê ở vùng núi Tây Bắc. Tính cách Thành hào sảng, vui vẻ lại rất hợp cạ với Bảo. Cũng chính từ đợt bà nội Bảo mất, tên bạn thân này sợ hắn ở một mình buồn chán nên đã chủ động dọn đến thuê lại một phòng ngủ ở căn hộ cũ này. Mặc dù ở vùng núi nhưng Thành có gia cảnh khá tốt, là một thiếu gia thật thụ.

Cha mẹ Thành có một nhà máy thủy điện tư nhân cùng một số mỏ khai thác khoáng sản nên không hề có áp lực kinh tế. Trước đó, ngoài điện thoại tốt, xe máy xịn đã gửi xuống, bố mẹ Thành còn thuê một căn hộ chung cư cao cấp ngay trong nội thành để hắn có điều kiện sinh hoạt tốt nhất nhưng hắn cũng đã hủy hợp đồng thuê để về ở chung với Bảo.

Ngày trước cha mẹ Bảo có kinh doanh một công ty quảng cáo tổ chức sự kiện có sinh ý khá tốt. Nhưng kể từ sau tan nạn, công ty mất đi người chèo chống. Việc làm ăn kinh doanh ngày càng kém cỏi. Sau khi cố gắng hoàn thành nốt những hạng mục còn dang dở. Phần lớn nhân viên chủ chốt đều rời đi thành lập đội ngũ mới. Chỉ vài người là bạn bè cũ của cha mẹ hắn đứng ra giúp đỡ dặt dẹo duy trì đến ngày hôm nay.

Nhưng việc gì đến cũng phải đến. Hiện tại người đang đứng tên pháp nhân Công ty là cô Hà, bạn thân của mẹ hắn cũng phải theo gia đình chuyển vào Sài Thành sinh sống. Hôm nay, nguyên chủ Hoàng Minh Bảo của thế giới này sẽ phải đến nhận bàn giao từ cô Hà, chính thức tiếp quản công ty mà cha mẹ hắn để lại.

Thế giới này về cơ bản ngôn ngữ, vị trí địa lý, điều kiện sống, hoàn cảnh sinh hoạt cũng gần giống với trái đất trước kia hắn từng ở nhưng một số tên quốc gia, sự kiện cũng như danh nhân ở đây lại hoàn toàn khác. Hắn hiện tại đang ở Hà Đô, thủ đô của Nam Quốc, một đất nước đang phát triển.

Tại sao ta lại xuyên đến thế giới này ? Xuyên việt chỉ có khả năng là mình đụng chạm phải vật gì đó hoặc là không may q·ua đ·ời mà thôi. Hắn chỉ nhớ đang trên đường về chùa thì bị thứ gì đó đâm mạnh vào… rồi không còn sau đó nữa. Không biết mẹ Lan, các sư, các vãi cùng mấy đứa đứa nhỏ hiện tại ra sao rồi.

Đột nhiên, Thành béo phanh gấp cộng thêm tiếng còi xe máy inh ỏi trong khung cảnh tắc đường khiến Bảo xực tỉnh lại.

Đằng nào cũng xuyên đến rồi, tiếp nhận tất cả những ký ức của nguyên chủ. Lại thêm một lần nữa cũng không có cha mẹ bên cạnh thì hãy cố gắng sống tốt nốt quãng đời này đi.

Tự động viên mình thích ứng với hoàn cảnh mới, chịu cảnh kẹt xe tắc đường thêm khoảng 15 phút đồng hồ nữa. Bọn hắn cuối cùng cũng đến đại bản doanh hiện tại của công ty. Đó là một cửa hàng trong một con ngõ ở phía bắc thành phố có đề một bảng tên nhỏ ghi: “ Công ty TNHH Quảng cáo & Truyền thông Minh Bảo” địa chỉ, mã số thuế... Trong cửa hàng bày biện 3 dàn máy tính, một số máy in cũ kỹ cùng bảng thông tin giá dịch vụ đã mờ rách trên tường.

Có ba người đang ngồi sẵn trong cửa hàng nhỏ chờ hắn. Đó là cô Hà và hai thanh niên trẻ tuổi một nam, một nữ.

“Cô Hà tới sớm vậy ạ, chào cả nhà nha” - Bảo tiến vào chào hỏi.

Cô Hà tùy tiện ngồi trong cửa hàng với vẻ ngoài chỉn chu và phong thái trầm lắng, toát lên sự tự tin và ổn định. Dù đã trải qua tuổi 40, cô vẫn giữ được sự trẻ trung và phong cách riêng của mình.

“ Tới đúng giờ vậy nha ông chủ nhỏ. Lại đây cô giới thiệu chút, đây là Linh, nhỏ hơn cháu vài tuổi hiện phụ trách chủ yếu bán hàng tại cửa hàng này. Còn đây là anh Tuấn, phụ trách máy móc thiết bị, kỹ thuật, kinh doanh… nói chung cái gì cũng biết. Lát mấy đứa là cộng sự rồi giao lưu với nhau nhiều hơn nhé”

Linh nhẹ nhàng quay ra gật đầu cười chào hỏi, còn Tuấn không nhúc nhích vẫn ngồi đó lướt điện thoại di động như thể không biết có người đang đến. Vì trong cửa hàng hơi chật chội nên cô Hà đề nghị Bảo sang quán cafe gần đó kiếm một chỗ ngồi an tĩnh để cô bàn giao công việc. Phục vụ mang hai phần đồ uống lên rồi rời đi, cô Hà mở lời nói:

“ Bảo à, cô xin lỗi vì đã không thể duy trì giúp cháu thêm một thời gian nữa, chú Thuần muốn chuyển công tác vào Sài Thành, lần này cả gia đình cô đều đi. Còn nữa, thật mà nói tình hình công ty cũ bố mẹ cháu để lại rất không tốt hiện tại gần như không còn nghiệp vụ gì, chỉ duy trì cái tên và làm một số việc photo đánh máy in ấn kiếm thu nhập hàng ngày thôi, cháu vẫn muốn tiếp nhận chứ ?”

“Không bằng cô làm thủ tục giải thể, đồ đạc thiết bị thanh lý được gì thì thanh lý. Chú Thuần cháu sẽ vận dụng mối quan hệ giới thiệu cháu một công việc ổn định có lộ trình thăng tiến tốt. ”

“ Cháu cứ suy nghĩ kỹ đi, dù cô cũng rất đau lòng vì đây là sản nghiệp bố mẹ cháu để lại nhưng thời đại đã thay đổi. Nghiệp vụ trước kia của công ty dần lỗi thời không theo kịp xu hướng. Cô tin rằng bố mẹ cháu có linh thiêng cũng không đành lòng nhìn cháu phí thời gian vào việc không rõ tương lai này.”
— QUẢNG CÁO —