Ta Muốn Tu Tiên, Ta Không Muốn Làm Ông Trùm Truyền Thông Giải Trí

Chương 4: Chuyển địa điểm



Chương 4: Chuyển địa điểm

Lời phát biểu hùng hồn của Bảo khiến ba người trong cửa hàng phản ứng khác nhau. Thành há hốc mồm tự hỏi thằng bạn thân của mình mồm mép tép nhảy như thế từ bao giờ. Tuấn liếc mắt nhìn rồi lại chăm chú lướt điện thoại. Riêng Linh phản ứng mãnh liệt vỗ tay hoan nghênh. Nhưng được đâu đó hai, ba giây đồng hồ thấy bên cạnh hai người không phản ứng lại xấu hổ bỏ tay xuống.

Mặc kệ phản ứng của mọi người Bảo tiếp tục diễn thuyết.

“ Để thực hiện được điều đó, tôi kêu gọi sự hợp tác của mọi người trong việc thanh lý toàn bộ thiết bị cũ tại đây, chuyển văn phòng về địa điểm mới đắc địa hơn. Việc đổi mới này không chỉ nâng cao hiệu quả làm việc mà còn cải thiện bộ mặt công ty, giúp chúng ta tự tin hơn khi đón tiếp khách hàng và đối tác. Tôi rất mong nhận được sự ủng hộ và hợp tác nhiệt tình từ tất cả mọi người trong kế hoạch quan trọng này.”

Nhiệm vụ tân thủ yêu cầu Bảo thua lỗ 5 tỷ trong vòng 30 ngày. Việc mua sắm trang thiết vị, văn phòng nằm trong hoạt động đầu tư kinh doanh của công ty nên hắn đã suy tính điều này. Việc di chuyển và mua sắm sẽ tốn một số tiền không nhỏ và không thể ra lợi nhuận ngay trong thời gian ngắn.

Cũng tại thời điểm Bảo vừa phát biểu xong câu này. Tuấn cũng đã dừng lướt điện thoại và không nhịn được nữa. Một thằng ranh con miệng còn hôi sữa lại không nhận ra được tình hình. Công ty cái khỉ gió, Tuấn làm ở đây hai năm nay cũng chỉ in ấn, photo đánh máy. Làm gì có cái gì gọi là nghiệp vụ công ty. Nó làm như cái cửa hàng bé tý này làm ăn hàng trăm tỷ mỗi năm vậy.

Cửa hàng đổi chủ đã khó chịu rồi, giờ lại phải làm dưới tay một thằng nhóc. Nó lại muốn thanh lý hết đồ đạc, chuyển địa điểm đi nơi khác thì khách quen in ấn photo của Tuấn sẽ mất hết. Do cô Hà còn có công việc của mình nên nhiều khi không quản được chặt chẽ cửa hàng. Hắn trong bóng tối tranh thủ chấm mút được rất nhiều khoản công việc không ghi vào sổ sách để bỏ vào túi riêng. Cho nên việc tự nhiên có một ông chủ tới, lại muốn thay đổi hoàn cảnh mới như Tuấn chả khác nào đày đọa hắn.

“ Tôi phản đối. Ông trẻ mới đến đây nên chả hiểu cái quái gì cả! Chúng ta ở đây rất tốt, tiền thuê cũng rẻ. Lại có lượng khách nhất định. Máy móc mua mới thì cũng được. Nhưng bảo tôi chuyển sang chỗ khác thì tôi không đi.”

Linh ngồi cạnh có điều gì muốn nói nhưng nhìn Tuấn thì lại thôi. Bầu không khí ngày càng có chút không đúng. Đây chả phải là đánh mặt lãnh đạo mới nhậm chức như trong phim truyền hình đây sao.

Bảo nghe xong cũng không tức giận lắm. Vì hắn hiểu đang yên ổn tự nhiên có người mới đến đưa tay chỉ trỏ ra lệnh, lại còn trẻ tuổi nên ít nhiều con người ta sẽ có tâm lý phản kháng và không phục. Nhưng Bảo là ai? Là người có hệ thống nên cũng sẽ không chỉ vì một chút lực cản mà thay đổi quyết định của mình.

Bảo và Tuấn nhìn nhau chằm chằm trong cửa hàng. Không khí có chút đông kết lại. Được một lúc Tuấn có chút gai gai người. Làm sao thằng nhóc này khí thế lại mạnh vậy. Hắn không khỏi thu hồi ánh mắt rồi có chút nhẹ giọng nói.

“ Vừa rồi cậu nói thanh lý hết cửa hàng này sao. Không bằng thanh lý cho tôi đi. Tôi cũng quen với môi trường ở đây rồi. Không muốn chuyển đi đâu cả. Đồng thời tôi cũng xin nghỉ việc tại Công ty luôn.”

Đây cũng là dự định của Tuấn. Khi cô Hà trước có trao đổi với hắn và Linh đến phương án nếu Bảo muốn thanh lý cửa hàng giải thể công ty thì Tuấn đã lên tiếng muốn nhận lại cửa hàng này. Quay đi quẩn lại một vòng dù Bảo vẫn nhận lấy công ty nhưng cửa hàng vẫn thanh lý nên hợp đúng với ý của hắn.

Nghe đề nghị của Tuấn, Bảo suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Đằng nào nếu cứ cố gượng ép trước sau gì cũng không vui vẻ.

“ Tôi cũng làm nghề này vài năm rồi nên cũng biết đại khái giá cả. Cửa hàng hiện tại cũng chỉ còn 2 máy photo, 2 máy in màu cỡ lớn nhỏ, máy ảnh, máy in ảnh thẻ, 3 bộ máy tính, bàn ghế, quạt treo tường… cộng tiền thuê nhà còn lại 2 tháng tôi trả cậu 70 triệu, thế nào được chứ?”

Bảo kiểm tra chút hệ thống thấy hệ thống ước tính giá trị chuyển nhượng cửa hàng khoảng từ 72,6 triệu đến 89,2 triệu. Tuy có tiện nghi chút cho Tuấn nhưng cũng không ý kiến rồi đồng ý.

Mọi quá trình diễn ra chớp nhoáng đến không ngờ. Do có chuẩn bị vay mượn tài chính từ trước nên Tuấn nhanh chóng làm hợp đồng. Đến phần chuẩn bị thanh toán số tiền đến số tài khoản cá nhân của Bảo thì đột ngột hệ thống hiện lên cảnh báo.

“ Cảnh cáo sai phạm, không thể chuyển dời tài sản của công ty tới tài khoản cá nhân của ký chủ”

Hệ thống bất ngờ cảnh báo khiến Bảo chợt nhớ lại +999 điều hạn chế của hệ thống khi thực hiện nhiệm vụ tân thủ. Bảo có xem qua nhưng các điều khoản quá dài nên hắn chỉ nhớ một số nội dung chính như không được đầu tư kinh doanh quá quy mô hiện tại của công ty, không được cố tình thực hiện hành vi tiêu cực, vô lý cùng rất nhiều những việc không được làm.

Hệ thống gần như bịt hết tất cả các lỗi bug đề phòng tạo ra kết quả sai lệch cũng như có lợi cho ký chủ. Hắn đành lấy tài khoản ngân hàng của công ty ra ký hợp đồng và bảo Tuấn chuyển khoản vào đó.

Thỏa thuận xong với Tuấn. Bảo quay sang Linh rồi hỏi

“ Còn Linh thì như nào? Em có dự định gì không?”

Linh là cô gái khoảng chừng 20 tuổi có khuôn mặt thanh thuần tương đối dễ nhìn, đôi mắt trong trẻo, ngây thơ tạo cảm giác thân thiện và dễ có cảm tình ngay lần gặp đầu tiên.

Linh là họ hàng xa của cô Hà, chỉ học hết cấp 3 xong lên làm giúp việc tại Hà Đô. Nhưng được một thời gian không biết vì lý do gì mà nghỉ việc không làm nữa. Cô Hà biết chuyện liền để Linh vào làm tại cửa hàng. Một phần để Linh có công việc bám trụ lại mảnh đất này, một phần cũng để có người giá·m s·át hạn chế Tuấn.

“ Em theo anh đến làm việc ở chỗ mới ạ, có gì mong anh dạy bảo nhiều hơn”

Linh lễ phép đáp lời. Trước đó cô Hà cũng đã dặn dò Linh mọi công việc hết sức phối hợp với Bảo. Ở lại làm với Tuấn chưa chắc Tuấn đã nhận, ra ngoài với trình độ học hết THPT như Linh thì cũng khó tìm được công việc tốt. Ấn tượng ban đầu của Linh về Bảo cũng tạm được. Cảm giác ông chủ nhỏ này rất có tinh thần và khá nhiệt huyết.

Trao đổi số điện thoại xong với nhau. Bảo quyết định để Linh nghỉ ngơi ở nhà cho đến khi Bảo tìm được địa điểm mới cho công ty. Hắn và Thành rời khỏi cửa hàng để thực hiện việc đó.

Trên đường đi, Bảo kể sơ lượt cuộc trao đổi của hắn với cô Hà, cùng ý định dự kiến của hắn. Nghe xong, Thành mới nói:

“ Tao thấy cô Hà nói cũng không sai. Như vậy là lựa chọn tốt nhất với mày rồi. Nhưng nghe mày phát biểu trong cửa hàng tao hết hồn luôn, có ý chí. Thế mới là bạn tao chứ. Không thử làm thì sao biết mình có làm được hay không? Cùng lắm phá sản về làm công ty chỗ bố tao. Ông ý cũng đang dự định làm chi nhánh Hà Đô để tiện công việc.”

Mọi việc diễn ra trong cửa hàng vừa rồi Thành đều không lên tiếng. Là bạn thân Thành cũng sẽ ủng hộ sự quyết tâm của Bảo. Mặc dù sau khi tốt nghiệp, bố mẹ Thành luôn kêu gào hắn trở lại để làm việc cũng như tiếp xúc dần với sản nghiệp gia đình hắn. Nhưng với bản tính ham chơi, Thành vẫn luôn trì hoãn trở lại. Đến nay Bảo lại đang muốn lập nghiệp khiến hắn lại càng có lý do ở lại giúp đỡ bạn để không phải trở về.
— QUẢNG CÁO —