Lục Việt đóng cửa lại, bèn nhìn thấy tiểu Nguyệt lão tự coi mình như một chậu cây cảnh trong phòng làm việc rộng rãi của anh, đứng thẳng ở một góc.
Giống như vừa rồi cậu sợ bị người khác đụng chạm vào, vậy nên mới dùng hết sức co người lại trong góc thang máy.
Sau khi đặt rắc rối nhỏ Tô Quân dưới tầm mắt mình, Lục Việt cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, ngay cả tốc độ xem xét phê duyệt giấy tờ cũng nhanh hơn.
Thoạt nhìn tiểu Nguyệt lão giống như một tác phẩm điêu khắc, môi thì bĩu ra, rúc ở trong góc nhưng lại cực kỳ nghiêm túc đứng im thẳng tắp tựa như đang đứng gác vậy.
Ngay cả đôi mắt cũng lâu lâu mới lại chớp một cái, đôi mắt lanh lợi thường ngày của cậu lúc này cũng không hề động đậy.
Không lâu sau, cậu phát hiện ra rằng mặc dù nhân viên thường xuyên ra vào văn phòng này, nhưng họ đều sẽ không đi vào phạm vi "trụ sở" mà cậu đã chọn.
Vì vậy bờ vai nhỏ nhắn bèn sụp xuống, sống lưng cũng không ưỡn thẳng như thước kẻ nữa.
Một lát sau, có một vài giám đốc điều hành cao cấp đi vào báo cáo tình hình thực hiện hợp đồng với Lục Việt, mấy người bọn hò bèn cầm lấy tài liệu rồi ngồi xuống khu vực trò chuyện ở đầu bên kia của văn phòng và đóng cửa lại.
Trông thấy Lục Việt và mấy tay giám đốc điều hành cấp cao kia đã cách xa "trụ sở" của mình, hơn nữa sau khi đóng cửa lại cũng không có ai vào được, thế là Tô Quân bèn bung lụa.
Cậu nhớ như in lời sếp nói nếu làm việc lâu hoặc đứng ngồi lâu sẽ bất lợi cho việc tu luyện linh lực, vì vậy Tô quân bèn nhảy qua nhảy lại mấy cái liền trong không gian trống bên cạnh căn phòng Lục Việt đang ngồi kia
Cậu nhảy một bài thể dục dụng cụ mà theo Tần Vô Duyên nói, là có thể hấp thu tốt nhất tinh hoa nhật nguyệt của Sở Nguyệt lão.
Lục Việt, người vô tình chứng kiến tất cả những điều này: ...
Anh gần như nghĩ rằng tiểu Nguyệt lão sẽ thực hiện động tác nhào lộn trước công chúng trong chính văn phòng của mình, thậm chí là biểu diễn đầy đủ chín bài thể dục dụng cụ tiêu chuẩn.
Sau khi co duỗi tay chân cứng ngắc, Tô Quân lại bước về phía góc tường rồi khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tranh thủ khoảng thời gian trống này để xử lý các sợi dây tơ hồng.
Những sợi dây mà cậu mang theo vẫn chưa được chia rõ ràng, vẫn còn là một đống bùi nhùi y như lúc ban đầu.
Vì thế Tô Quân bèn dùng sức kéo ra ngoài một ít, một cuộn lớn sợi dây tơ hồng chỉ lộ ra một góc, phần còn lại vẫn ẩn náu trong túi đồ của cậu.
Tiểu Nguyệt lão không tin tiếp tục kéo đống dây tơ hồng ra ngoài.
Kéo mãi kéo mãi, đống dây tơ hồng đã bị Tô Quân kéo ra được hơn nửa, trọng lượng đổ dồn về phía trước đè lên người cậu và bên trong chỉ còn lại một phần nhỏ.
Lục Việt trơ mắt nhìn Tô Quân, bị đống dây tơ hồng do mình kéo ra nặng nề đè ở bên dưới.
Tiểu Nguyệt lão cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn đống dây đang đè mình xuống, cơ thể hoàn toàn chìm trong bóng đen của dây tơ hồng, thậm chí còn không biết làm cách nào để thoát ra.
... Thật là một tiểu Nguyệt lão ngốc nghếch.
Trông thấy Lục Việt bỗng nhiên quay đầu nhìn vào không gian trống ở góc bên kia văn phòng, mấy người giám đốc điều hành kia khẽ cau mày, trong ánh mắt thậm chí còn có vài phần không biết làm thế nào, bèn thử thăm dò bằng cách gọi anh.
"Lục tổng? Lục tổng?"
Một lát sau, đống dây tơ hồng mới bắt đầu kịch liệt vặn vẹo, sợ là tiểu Nguyệt lão phản ứng chậm nên lúc này mới nhận ra được chuyện gì đã xảy ra.
Lại qua thêm nửa phút nữa, một cái đầu nhỏ với mái tóc bù xù cùng những sợi tóc ngốc nghếch đang dựng thẳng lên, mới nhô lên từ trong đống rắm rối kia.
Dây tơ hồng quấn đầy người cậu, trên khuôn mặt còn viết đầy vẻ bối rối "Chỗ này lại là chỗ nào thế?".
Thấy tiểu Nguyệt lão đã thoát khỏi từ trong đống dầy tơ hồng, Lục Việt mới tỉnh táo lại từ trong những tiếng gọi "Lục tổng" lặp đi lặp lại của mấy vị kia.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi mất tập trung."
Những vị giám đốc điều hành không khỏi có chút tò mò, bọn họ bàn tán về việc vừa rồi Lục tổng đã mất tập trung vì chuyện gì.
Vẻ mặt Lục Việt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng cảm xúc trong đôi mắt lại có chút thay đổi.
Từ lúc bắt đầu là "thất vọng xen lẫn lo lắng", cho đến sau này là "tức giận đến mức muốn cười nhưng mà lại có thể yên tâm rồi", cảm xúc của anh dao động rất rõ rệt.
... Lục tổng đây là đang có suy nghĩ gì với khu vực để trống kia sao?
Tô Quân vất vả lắm mới thoát được nửa người ra khỏi đống dây tơ hồng kia, cậu ngồi lên đống dây đó một cách đầy cam chịu.
Chuẩn bị dùng những sợi dây tơ hồng đang quấn quanh người mình, đan thành một tấm đệm ngồi dày dặn và êm ái.
Dù sao về sau, có thể sẽ phải quan sát vị Lục tổng này trong thời gian rất dài, cùng với người này chiến đấu một trận ra trò để nối lại dây tơ hồng đã đứt, vì vậy cậu bắt buộc phải làm tốt các công tác chuẩn bị trong giai đoạn đầu.
Chuẩn bị công tác chiến đấu, trước hết phải bắt đầu bằng một môi trường làm việc thoải mái—— phải bắt đầu từ tấm đệm ngồi mềm mại bằng dây tơ hồng.
Sau khi Lục Việt tiễn các giám đốc điều hành ra khỏi văn phòng, vừa quay đầu lại anh liền nhìn thấy cậu tiểu Nguyệt lão kia thực sự đã đan xong một tấm đệm ngồi mềm mại bằng dây tơ hồng từ những ngón tay linh hoạt của mình.
Anh cảm thấy cậu ta hẳn là muốn đóng đô lâu dài ở đây, cùng mình sống chết đến cùng.
Chứng đau nửa đầu cả trăm năm nay không thấy phát bệnh của Lục Việt, vào thời khắc này đã xuất hiện.
Lục Việt day day hai bên thái dương, mắt không thấy tim không phiền, ngồi vào bàn tiếp tục giải quyết công việc của công ty.
Tô Quân thấy Lục Việt đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tập tài liệu, cho rằng đây là thời điểm tốt để đo vóc người anh.
Cậu định đan một chiếc áo len dài tay cao cổ bằng dây tơ hồng cho Lục Việt.
Để đến lúc Lục Việt và Tịch Tuyết gặp mặt, cậu sẽ chùm cái đó lên người anh.
Áo len được đan bằng dây tơ hồng vừa vặn đi kèm với chức năng tự động mặc quần áo, sẽ được mặc vào trên người của người bình thường một cách rất tự nhiên, nhằm tăng xác suất nối dây tơ hồng thành công theo cấp số nhân.
Cổ cao dài tay là để cố gắng đảm bảo rằng áo len sẽ không bị "cởi ra" do các sự việc bất ngờ khác nhau.
Sau đó cậu có thể đắc ý nhìn thấy hai người đó dựa theo nhân duyên trong sách, yêu nhau, cưới nhau và sinh con, để rồi có thể chạy về Thiên đình nhận lấy một trăm bảy mươi nghìn linh thạch của bản thân.
Tô Quân nhìn vào chiếc áo len còn chưa thấy cả cái bóng trên tay, trong lòng lại tưởng tượng ra hạnh phúc choáng váng trước một trăm bảy mươi nghìn linh thạch.
Không khỏi khúc khích cười ngốc.
Lục Việt liếc nhìn tiểu Nguyệt lão từ khóe mắt của mình, thấy cậu đang rón rén đi về phía anh với một cuộn thước đo.
Trong lòng anh thầm thấy không tốt, không biết là cái tên này lại định giở trò quỷ gì.
Đúng như dự đoán, Tô Quân xoẹt một tiếng kéo cuộn thước dây kia ra, nghiêng người đến gần Lục Việt, cẩn thận đo chiều rộng vai và chiều dài ống tay áo của anh.
Lục Việt vốn đang không nhúc nhích, đột nhiên lại giơ tay phải lên, day vào thái dương của mình.
Tô Quân phản ứng cực kỳ nhanh, cậu lùi lại nửa bước, đợi đến khi Lục Việt hết giơ tay lên, mới lại nín thở tiếp tục đo đạc.
Bỗng, chiếc ghế xoay chợt xoay nửa vòng, Lục Việt đột ngột quay lại đối mặt với Tô Quân.
Anh mang theo cảm giác rất bức bối, dáng vẻ tựa như muốn đứng lên vì đã ngồi hồi lâu.
Tô Quân đang đo vai cho Lục Việt, trong nháy mắt phải dừng lại, tay chân luống cuống đến mức tý nữa thì phải xoạc cả chân.
Trong lúc nhất thời, khoảng cách của hai người ở rất gần nhau, đầu của Tô Quân vừa vặn ở dưới cằm Lục Việt, mấy sợi tóc ngốc nghếch hơi dựng lên gần như chạm vào mặt anh.
Chỉ cần Lục Việt cúi đầu hoặc tiến lên một bước, sẽ lập tức đụng phải cậu.
Nhưng Tô Quân không lập tức tránh ra, thay vào đó, cậu hơi cúi người xuống sát lại gần Lục Việt.
Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc áo vest của Lục Việt hồi lâu, sau đó không biết từ đâu rút ra một cây kéo.
Xoẹt một tiếng, Tô Quân nheo mắt lại, cẩn thận cắt một sợi chỉ ở đường viền cổ áo của Lục Việt.
Đó là sợi chỉ bị rút ra khi móng vuốt của Rồng nhỏ bám vào.
Sau khi cắt xong sợi chỉ kia, Tô Quân bèn hoàn thành một loạt các động tác trong một lần, chẳng hạn như gấp kéo và thu lại thước đo, để rồi lại giống như cơn gió lốc trở lại "trụ sở" của mình cùng một loạt các động tác giả vở như đã chết.
Lục Việt: ...
Tiểu Nguyệt lão này, lại cho anh một cảm giác anh hùng khi dám nối dây tơ hồng trên đầu lưỡi dao.
Lục Việt nhìn về phía góc trống trong phòng làm việc của mình, nơi có tiểu Nguyệt lão đang đứng lên thẳng tắp như một cái cây, rồi lặng lẽ chậm rãi đến gần.
Tiểu Nguyệt lão vẫn luôn cảnh giác quan sát người này, khi thấy anh tiến lại gần, cậu lập tức hốt hoảng nhặt chiếc đệm mềm bằng dây tơ hồng của mình lên.
Sau đó lại vội vàng đi tới một góc khác của văn phòng.
Lục Việt dừng lại, đột nhiên đổi hướng, sải bước đi tới một góc khác nơi tiểu Nguyệt lão đang ẩn náu.
Ở góc khác của văn phòng đang đặt một chậu cây trầu bà vàng rất lớn, Tô Quân gần như là tận dụng mọi thứ cố nép mình vào trong những tán lá kia, run rẩy theo những phiến lá tươi tốt xanh biếc đang phấp phới trong gió.
Lục Nguyệt đứng trước mặt cây trầu bà vàng, xuyên qua những tán cây nhìn chằm chằm vào Tô Quân.
Anh đang suy nghĩ về việc làm thế nào để ném tiểu Nguyệt lão kia về lại nơi sản xuất, nhưng vẫn có thể che giấu được thân phận của mình.
Đôi con ngươi của Tô Quân đảo một vòng, cậu còn nghĩ là Lục Việt chỉ đang quan sát sự phát triển của cây trầu bà vàng mà thôi, thế nên bèn rón rén bước ra khỏi đó.
Cậu đi vòng qua bên trái Lục Việt, lại kéo thước dây ra, nhanh chóng hướng đến bả vai anh, liếc mắt lên thước dây một cái rồi lập tức ghi nhận kích thước.
Cuối cùng, Lục Việt vẫn không thể thoát khỏi chuyện bị lấy số đo để đan áo len này...
Lục Việt quyết tâm vạch trần sự thật tiểu Nguyệt lão đang tàng hình.
Anh phải giả vờ "vô tình, hơn nữa còn cực kỳ ngạc nhiên", "phát hiện ra" một tiểu Nguyệt lão đang tàng hình bên cạnh mình.
Vì vậy, anh bèn nhổ một phiến lá trầu bà vàng với vẻ mặt không chút biểu cảm, giả vờ bất cẩn ném nó lên đầu Tô Quân.
Cậu trợn tròn mắt, mấy sợi tốc ngốc nghếch trên đầu lập tức dựng thẳng lên đẩy chiếc lá kia rơi xuống.
Cái vị Lục tổng này lúc nghỉ ngơi lại còn có nhã hứng ngắt lá cây sao?
Lục Việt híp mắt lại nhìn chiếc lá xanh kia đang bay ngược lên trái với lực học, khi anh đang chuẩn bị sẵn cho biểu cảm của "nghi ngờ không thôi".
Tiểu Nguyệt lão trong thoáng chốc đã có thể co được dãn được vèo một tiếng ngồi xổm xuống, cậu thậm chí còn vừa ngồi xổm xuống vừa vặn người để tạo ra hiệu ứng "những chiếc lá xanh rung rinh rơi xuống."
Cuối cùng chỉ với một cái hất đầu khéo léo, cậu đã hoàn toàn thoát khỏi chiếc lá khó chịu kia.
Lục Việt thờ ơ từ bỏ vẻ mặt "nghi ngờ không thôi" mà anh đã chuẩn bị, quay lại bàn bắt đầu làm việc.
Tùy cho cái cậu tiểu Nguyệt lão này muốn làm gì thì làm đi.
Nếu như tiểu Nguyệt lão đã cho rằng anh không nhìn thấy mình, thì Lục Việt cũng có thể giả vờ rằng mình thật sự không thể nhìn thấy con người ngớ ngẩn ấy.
Tô Quân cần mẫn đan áo len suốt buổi sáng, cậu còn dùng thêm một cuộn dây tơ hồng để đan áo dày thêm hai lớp.
Dù sao thì áo len dùng càng nhiều sợi dây tơ hồng, thì tác dụng ràng buộc hôn nhân lại càng tốt.
Khi đã mười hai giờ, Tô Quân lập tức đặt chiếc áo len đã hoàn thành được một nửa trong tay mình xuống.
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa của Nguyệt lão đã đến, công việc đan áo len tạm thời dừng lại, các vấn đề liên quan đến hôn nhân và các vấn đề vân vân và mây mây khác sẽ được giải quyết khi làm việc lại.
Tô Quân lấy từ trong túi dự trữ ra một quả đào mọng nước, dùng tay trái tạo ra một quả bóng nước nhỏ đủ để rửa sạch quả đào kia.
Thần tiên cũng khó khăn lắm, tuyệt đối không thể dễ dàng lãng phí linh lực được.
Sau khi cẩn thận rửa sạch quả đào, cậu lại đi đến một góc khác của văn phòng, đổ quả bóng nước vừa rửa hoa quả xong vào chậu cây trầu bà vàng.
Thế rồi ngồi xuống trên cái đệm màu đỏ, lấy ra vài cuốn sách giải trí từ trong túi, vừa đọc vừa gặm quả đào kia.
Sau khi Lục Việt trở lại từ nhà hàng ở tầng dưới, anh bèn nhìn thấy cảnh tượng tiểu Nguyệt lão đang cắn một quả đào và đọc sách dưới ánh nắng mặt trời.
Dưới ánh nắng chói chang buổi trưa, tiểu Nguyệt Lão được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng dịu.
Tay phải của cậu lật giở những trang sách, tay trái cầm lấy trái đào, cắn một miếng thật to khiến hai má đều phồng lớn lên.
Giống như một chú sóc nhỏ đang gặm hạt khô vậy.
Cũng không biết là cậu vẫn luôn đọc cái gì mà đôi mắt mỗi lúc lại càng mở to hơn, cuối cùng khóe miệng còn giường lên ngốc nghếch cười thành tiếng đầy vẻ thỏa mãn, những sợi tóc ngốc nghếch cũng lay động theo.
Đợi đến khi tiểu Nguyệt lão ăn xong quả đào và chạy ra ngoài vì quá nhàm chán, Lục Việt bèn lập tức đóng cửa còn tiện tay khóa lại.
Ngay tức thì, bên ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gào tuyệt vọng của tiểu Nguyệt Lão.
Lục Việt nhặt lên một cuốn sách tiểu Nguyệt lão tiện tay ném lại bên cạnh chiếc đệm, hờ hững liếc qua tên sách.
《Truyền thuyết chinh chiến của Sở trưởng Lục Sở Giám phạt》
《Truyền thuyết Thiên đình chi Sở trưởng Lục phải lòng tôi (Đồng nhân)》
《Làm thế nào để trở thành một người đàn ông mạnh mẽ như Sở trưởng Lục》
Lục Việt nhìn chằm chằm vào ba chữ "Sở trưởng Lục" được gắn trong tiêu đề của những cuốn sách kia một lúc rất lâu, cảm thấy mình sắp không nhận ra cách gọi này đến nơi rồi.
Nhân vật chính trong những cuốn sách luyên tha luyên thuyên này... lại là anh sao?